Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 482: Sớm Có Tính Toán

Đêm mưa, vẫn là đêm mưa, đêm mưa lạnh lẽo!

Hạ Tuyết mặc mỏng manh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đầu tựa vào bên cửa xe, nhìn xe chậm rãi chạy nhanh xuống núi đỉnh, đang chạy tới vườn cây, khuôn mặt của cô u ám, hai tròng mắt mờ mịt, bất đắc dĩ, tức giận bật khóc.

Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, kích động đi qua, triền miên đi qua, bình tĩnh lại, xác thực cảm thấy mình quá đáng, cũng im lặng không lên tiếng, im lặng lái xe đưa cô xuống núi. . . . . .

Trước mặt mưa phùn bay bay, đèn đỏ giao thông sáng lên.

Hàn Văn Hạo cầm tay lái, nhìn chằm chằm nhìn đèn đỏ ngoài cửa sổ xe, đếm từng giây thay đổi, thời gian dường như không nhiều lắm, hắn quay mặt sang, muốn nói chuyện với cô, lại thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, hai tròng mắt mờ mịt giọt lệ, lặng thinh giống như không có linh hồn, hắn im lặng nhìn chằm chằm cô . . . . . . Thật lâu, thật lâu. . . . . .

"Anh dẫn em ra ngoài, người trong đại sảnh nghĩ về em như thế nào?" Hạ Tuyết nhìn chằm chằm phố xá sầm uất nào đó, một đứa bé trong cửa tiệm cầm kẹo que đi tới đi lui.

Hàn Văn Hạo lại nhìn đèn xanh đèn đỏ đếm từng giây, chậm rãi nói: "Cho nên anh đã bảo Hứa Mặc và Nhậm Phong cố ý tung tin của anh và Trầm Ngọc Lộ, như vậy sẽ không có ai chú ý tới em".

Rốt cuộc Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo, cười lạnh nói: "Ý của anh là. . . . . . tất cả mọi chuyện, anh đã sớm có tính toán? Bao gồm mọi lời đồn đãi liên quan đến Trầm Ngọc Lộ, đến chuyện khách sạn bị cúp điện?"

Hàn Văn Hạo nhìn thời gian đã đủ, phát động xe, chạy tới phía trước.

Thân thể Hạ Tuyết đột nhiên run rẩy, cười lạnh, nước mắt lăn xuống, hắn để âu phục bên chân muốn khoác lên trên người mình, một tay cô nắm chặt âu phục, tức giận đánh vào bả vai Hàn Văn Hạo! !

Hàn Văn Hạo để mặc cho cô đánh, vẫn nắm chặt tay lái !

Hạ Tuyết vừa khóc, vừa đánh bờ vai của hắn, nói: "Anh biết em và anh như vậy, trong lòng của em rất khổ sở không? Em đã suy nghĩ mọi chuyện, em muốn bình yên một chút, em không muốn làm người thứ ba, tại sao anh không thể thông cảm cho em ? Em vừa từ trong sóng gió bước ra ngoài, thật vất vả sống lại, anh lại muốn cho em rơi vào hoàn cảnh không quay đầu lại được! Chúng ta làm như vậy, là không đúng, anh biết không? Nếu anh thật lòng yêu em, anh hãy giải quyết xong mọi chuyện, rồi tới tìm em được không? Bây giờ chúng ta không thể làm mọi thứ, chẳng lẽ anh không biết?"

Hàn Văn Hạo để mặc cho cô đánh, thậm chí ống tay áo còn phất đến trên mặt của hắn, đầu của hắn nghiêng qua một bên, nhưng vẫn hoàn toàn không để ý, hai tròng mắt nóng rực nhìn phía trước, nắm chặt tay lái!

"Cái tên chết tiệt này! ! Rốt cuộc em làm sao với anh mới phải?" Hạ Tuyết vừa ra sức cầm âu phục đánh hắn, vừa khóc nói: "Em đã nói anh đừng trở lại trêu chọc em, anh không nghe! anh làm chuyện sai, em đều gánh chịu thay anh, anh không biết phải không? Gần đây em ở bên cạnh anh, ngay cả thời gian thở cũng không có, em rất mệt mỏi, em rất mệt mỏi! !"

Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, nắm chặt tay lái, chạy thẳng về phía trước!

"Em không muốn ở cùng một chỗ với anh! ! Anh hãy bỏ qua cho em đi! ! Dừng xe! ! Em muốn xuống xe! !" Hạ Tuyết nhìn hắn, điên cuồng kêu to!

Hàn Văn Hạo nắm chặt tay lái, vẫn lái xe, chạy qua vài con đường lớn, chạy tới một con phố xá sầm uất khác.

"Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?" Hạ Tuyết nhìn hắn, suy sụp, gào khóc.

Cuối cùng Hàn Văn Hạo lái xe, dừng xe trên đường một con phố nhỏ, rốt cuộc bình tĩnh quay đầu sang, nhìn hai tròng mắt Hạ Tuyết khổ sở chảy xuống nước mắt, hắn lạnh nhạt nói: "Em đói bụng không?"

Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt lại chảy xuống, nhưng không muốn để ý tới hắn, vươn tay mở cửa xe, muốn xuống xe.

"Không cần đi. . . . . . Nếu em đi, anh có biện pháp, để cho em ngoan ngoãn ngồi trên xe, IQ của anh đến 180, anh có rất nhiều phương pháp. . . . . ." Hàn Văn Hạo lại lạnh nhạt nói.

Hạ Tuyết tức gận quay đầu nhìn hắn, không khách khí nói: "Anh luôn như vậy, làm việc không để ý đến cảm thụ của người khác!"

Hàn Văn Hạo gật gật đầu nói: "Phải . . . . . Anh biết rõ. . . . . . Anh vẫn như vậy! Chuyện anh làm lúc nảy có lỗi với em. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

Hạ Tuyết lạnh lùng nhìn hắn.

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo cũng xẹt qua một chút mệt mỏi, quay đầu nhìn về phía cô, hỏi tiếp: "Em đói bụng không? Nơi này có một quán trứng cá rất ngon, là bà chủ quán lẫu tự tay làm, anh đã bảo Tả An Na dẫn trăm người, ăn thử trứng cá khắp thành phố, mọi người đều nói, quán này rất ngon. . . . . ."

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ.

Hàn Văn Hạo lại nhìn Hạ Tuyết, nghiêng người tới trước, giọng xúc động, khàn khàn hỏi: "Em đói bụng không? Anh nhớ, buổi tối vào lúc này, em sẽ đói bụng . . . . . ."

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, từng hạt nước mắt thật to trong suốt.

Hàn Văn Hạo nhìn ánh mắt cô, dường như có chút thỏa hiệp, liền trực tiếp đi xuống xe, ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, nhìn trong kính trước xe, Hàn Văn Hạo đi tới sau buồng xe, từ bên trong lấy ra một túi giấy bảo vệ môi trường, dầm mưa phùn, cầm đến cửa sổ xe bên cô, nhìn cô. . . . . . Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo đứng trong mưa ngoài cửa sổ, thân thể có chút ướt đẫm, trên mặt cũng đã ươn ướt, nhưng hai tròng mắt nóng rực, lộ ra một chút hy vọng.

"Anh đang làm gì vậy?" Hạ Tuyết nhìn hắn, hỏi.

"Quần áo. . . . . em mặc như vậy đi ăn lẩu, không thích hợp . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn cô nói.

"Anh chuẩn bị lúc nào?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo nhìn cô, mặc dù không muốn thừa nhận, biết sẽ bị mắng, nhưng vẫn nhìn cô, thật lòng nói: ". . . . . . . . . . . . Lúc em vừa xuất hiện trước cửa khách sạn, anh đã bảo Tả An Na chuẩn bị. . . . . . Anh biết, anh sẽ dẫn em ra ngoài. . . . . ."

Hạ Tuyết nhìn hắn, tròng mắt hơi híp, cắn răng nói: "Anh . . . . ."

Lời đến khóe miệng, nhưng cô không mắng được, chỉ quay đầu đi, cười lạnh, xem như đã lãnh giáo sự thông minh của hắn rồi.