Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 466: Hình Chụp

Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, nhìn cô, bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Nói hưu nói vượn!

Tần Thư Lôi đột nhiên cười khẽ, nhìn hắn, xúc động nói: "Em nói thật, hôm qua anh không tới, em cho là anh không cần em nữa, em cho là anh tức giận, em không thể bảo vệ tốt cho đứa bé, hai ngày trước em có chút kích động, em thật sự rất yêu thích đứa bé này, cho nên mới làm ra hành động như vậy, anh tha thứ cho em nha …... em hứa với anh, mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện gì, em cũng nhất định sẽ bình tĩnh xử lý, tuyệt đối sẽ không đem lại phiền toái cho anh”.

Hàn Văn Hạo có chút đau lòng nhìn Tần Thư Lôi, mái tóc mềm mại đen nhánh, sắc mặt xanh xao tụy tiều, hai mắt nhấp nháy ánh sáng mờ nhạt, điềm đạm đáng yêu, thỏa hiệp nhìn mình, hắn nhìn cô, con ngươi quay vòng, trầm giọng nói: "Em đừng dùng uất ức nhìn anh như vậy, em không có làm gì sai, có chút chuyện trước đây còn tồn tại, chỉ trách anh và đứa bé kia không có duyên phận, bây giờ em không cần suy nghĩ quá nhiều, chăm sóc thân thể thật tốt, mau chóng bình phục”.

"Ừm!" Tần Thư Lôi gật đầu, nước mắt lăn ra.

Hàn Văn Hạo nhìn cô, cười khẽ, nhẹ nhàng dùng cái muỗng, múc súp nóng, đưa tới bờ môi cô.

Tần Thư Lôi vừa nhìn hắn, vừa uống xong muỗng súp kia, vừa cười ngọt ngào.

Hàn Văn Kiệt đặt nhẹ tay Tần Thư Lôi vào trong chăn, mỉm cười nói: "Chị dâu khôi phục rất nhanh, thân thể cũng không có gì đáng ngại, nếu có thể, nên về nhà nghỉ ngơi”.

"Có thật không" Tần Thư Lôi thở phào nhẹ nhõm nhìn Hàn Văn Kiệt, bất đắc dĩ cười một tiếng nói: "Ở bệnh viện, thật sự buồn bực làm cho em không thở nổi ……. em muốn về nhà, nằm trên giường ấm áp, sau đó em có thời gian đi với anh ……… hiện tại em muốn đi với anh, có được không ?”

Hàn Văn Hạo không nhịn được, cười nhạt, đút cô uống một hớp súp, rồi nói: "Em mới vừa khôi phục, lại muốn đi theo anh ? em nên về nhà nghỉ ngơi đi"

Tần Thư Lôi có chút giận dỗi nhìn Hàn Văn Hạo, ủy khuất nói: "Anh không hi vọng em đi theo anh sao ?"

"Về nhà nghỉ ngơi thật tốt ……." Rốt cuộc Hàn Văn Hạo đã đút xong chén súp, lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cô, Tần Thư Lôi đưa bàn tay thon dài, nhẹ nắm cổ tay Hàn Văn Hạo, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo dừng lại động tác, nhìn cô.

Hàn Văn Kiệt và người giúp việc im lặng đi ra khỏi phòng.

Tần Thư Lôi nhẹ nắm tay Hàn Văn Hạo, đặt trên nệm, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt khẽ chớp, nghiêng người tới gần phía trước, ôm cổ của hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trên môi hắn.

Hàn Văn Hạo cũng không nhúc nhích, cảm thấy môi Tần Thư Lôi lạnh lẽo.

Tần Thư Lôi khẽ mỉm cười, mắt phượng quyến rũ nhấp nháy, nhìn Hàn Văn Hạo, cúi đầu, nói: "Nụ hôn của anh, luôn tuyệt vời nhất, có thể làm cho người ta khao khát" cô vừa nói xong, lại muốn khẽ hôn lên môi hắn.

Hàn Văn Hạo nắm cổ tay của cô, nhìn cô khẽ mỉm cười nói: "Được rồi, thân thể không tốt, vừa mới uống súp xong, sớm nghỉ ngơi một chút".

Sắc mặt của Tần Thư Lôi hơi thu lại, ánh mắt trong suốt có chút thất vọng nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo nhìn cô, cười khẽ, vươn tay, khẽ vuốt mặt của cô, chậm vừa nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, sắc mặt nhợt nhạt như vậy, có thể xuất viện sao ?"

"Ừ" Tần Thư Lôi gật đầu, hai mắt nhìn hắn chăm chú, cảm thấy nụ hôn kia vẫn chưa kết thúc.

Hàn Văn Hạo nhìn cô, lại cười khẽ, lại nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ.

"Anh phải đi rồi sao ?" Tần Thư Lôi nhìn động tác hắn như vậy, trong lòng luống cuống.

"Không có" Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi, cười nhẹ nói: "Anh xem mấy giờ rồi, em nghỉ ngơi một chút, anh có việc muốn nói với Văn Kiệt, một lát nữa sẽ quay lại với em"

"Tốt" Tần Thư Lôi nhìn hắn chằm chằm, tay vẫn nắm chặt tay Hàn Văn Hạo, không muốn buông lỏng.

"Nghỉ ngơi đi!" Hắn vỗ nhẹ bả vai của cô, rút tay ra khỏi tay của cô, sau đó đứng dậy, dìu cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, hôn lên trán của cô, mỉm cười nói: "Ngủ một giấc cho tốt".

"Ừ" Tần Thư Lôi đành nhu thuận gật đầu.

"Anh đi ra ngoài đây" Hàn Văn Hạo nói xong, nhìn cô một cái, đứng thẳng người, cất bước rời đi.

Tần Thư Lôi sâu kín nhìn bóng lưng Hàn Văn Hạo biến mất trong phòng, lập tức cảm thấy cả phòng bệnh lạnh lẽo, hai tròng mắt của cô không khỏi đỏ lên.

****

Hàn Văn Kiệt đang ngồi trong phòng làm việc, đem tấm phim X quang đặt dưới ánh đèn, mở ra, đang chăm chú nhìn, nghe được tiếng gõ cửa, hắn cất tiếng: "Mời vào"

Hàn Văn Hạo lạnh lùng đẩy cửa bước vào hỏi: "Hôm qua tình huống trong nhà thế nào ?"

Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai một cái, mỉm cười nói: "Anh còn hỏi trong nhà thế nào nữa ? Đương nhiên là cha tức chết, mẹ cũng bị đau lòng muốn chết, nói là vì anh, có thể tới cầu xin chị dâu thành toàn anh và Hạ Tuyết"

Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế đối diện em trai, nghĩ tới mẹ, hắn không khỏi mềm lòng, ánh mắt chợt lóe lên, nhưng vẻ mặt không biểu hiện gì, hỏi: "Có phải lại khóc cả buổi tối nữa không ?"

"Cũng không có ……." Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ nói: "Nhưng không nói lời nào, hôm đó mẹ ở phòng khách nghỉ ngơi, Văn Vũ ở cùng với mẹ ……. Nhưng con gái của anh đau lòng cả buổi tối, cuối cùng em đưa con bé về nhà"

Hàn Văn Hạo nhíu chặt mày, nhớ tới con gái, hắn nói ngay: "Cha luôn như vậy, đối xử với người khác, cũng không nhìn người ta bị xấu hổ thế nào ……"

Hàn Văn Kiệt nhìn anh trai, đột nhiên cười khẽ, nói: "Không phải có chút giống anh sao ? Trước kia, mỗi ngày anh đối xử với Hạ Tuyết không có một câu nào hay, làm em và văn Vũ cũng cảm thấy nóng ruột, nhưng anh cả lừa gạt mọi người, che giấu tình cảm đối với Hạ Tuyết sâu như vậy, thật khiến cho người ta bất ngờ"

Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn em trai, hai tròng mắt lộ ra ánh nhìn sắc bén.

Hàn Văn Kiệt nhìn ánh mắt anh trai, mỉm cười hỏi: "Thế nào ?"

Hàn Văn Hạo nhìn em trai, lạnh lùng mở miệng: "Trong ba anh em, ngoại trừ Văn Vũ có thể hiểu được, đoán chừng giữa anh và chú, cũng không thể hiểu rõ lẫn nhau …….. rốt cuộc, trong lòng của chú cất giấu người nào, anh vẫn không thể xác định được".

Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, quay đầu đi, vẫn chăm chú nhìn tấm phim dưới ánh đèn, vừa nhìn, vừa hỏi: "Anh cả không cần xác định cảm tình của em, đây là chuyện của em, ngược lại anh nên xác định tốt tình cảm của anh, em tin anh không đung đưa giữa chừng, nhưng chuyện này, cần phải xử lý cho tốt"

Hàn Văn Hạo nhìn em trai, không lên tiếng.

Ánh mắt Hàn Văn Kiệt lóe lên, cũng không lên tiếng, biết người anh trai này làm bất cứ chuyện gì, xử lý bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không dễ dàng để cho người ta phát hiện ra tâm sự của hắn.

****

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Thư Lôi nằm trên giường bệnh, kêu nhỏ: "Vào đi"

Hai người cô gái mặc váy đen tây trang, nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh, đem một phần tài liệu đưa cho Tần Thư Lôi nói: "Tiểu thư, đây là tài liệu hai ngày nay, cô muốn tôi điều tra chuyện có liên quan đến Hạ Tuyết".

Tần Thư Lôi nằm trên giường, đột nhiên cảm giác cả người mệt mỏi, nói: "Thôi, không cần tra xét nữa, cô ta muốn làm cái gì, chẳng quan hệ tới tôi, tôi không muốn mệt mỏi nữa, tôi chỉ muốn cùng Văn Hạo ở chung một chỗ, là đủ rồi"

"Cô nên xem một chút đi, đây là tất cả hình mà ngày hôm qua chúng tôi chụp được ……. Cả ngày hôm qua, cô ta và Hàn Tổng Tài ở chung một chỗ"

Tần Thư Lôi nhanh chóng mở mắt ra!