Văn phòng làm việc Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu!
Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.
Daniel mặc âu phục màu trắng, cổ áo mở ra, đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú xem tài liệu chuyển phát đưa tới ngày hôm đó, qua một lúc lâu, lên tiếng: "Mời vào. . . . . ."
Sophie vui vẻ đẩy cửa phòng làm việc, sau đó đi tới nhìn Daniel mỉm cười nói: "Tổng Tài, ngài xem ai tới đây ?"
Daniel kỳ quái ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Hạ Tuyết mặc váy dài có chút ướt đẫm, gương mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn ẩn chứa nụ cười hờn dỗi.
Daniel thấy bộ dáng kia của Hạ Tuyết, kinh ngạc một lúc, lập tức đứng lên, đi tới bên cô, cưng chìu nói: "Sao lại thế này? Bên ngoài trời mưa, tại sao còn chạy tới đây ?"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Daniel thân thiết như vậy, trong lòng của cô đau xót, nhìn hắn làm nũng, cười nói: "Em cho là anh không để ý tới em nữa. . . . . ."
Daniel đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười, không lên tiếng, đỡ cô đi tới ghế sa lon, vừa đi, vừa nhìn Sophie nói: "Chuẩn bị một ly sữa nóng và bánh ngọt dâu tây. . . . . ."
"Vâng!" Sophie lập tức mỉm cười gật đầu.
Daniel đỡ Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, trầm mặc cởi ra âu phục, cẩn thận khoác lên trên người cô, cầm cổ tay bị thương của cô, vừa nhìn, sợ vết thương thẩm nước sẽ nhiễm trùng, liền nhấn hands-free, bảo thư ký mang hòm thuốc nhỏ vào, thư ký vừa đáp lời, hắn liền bình tĩnh cuốn tay áo sơ mi của mình lên, cẩn thận mở băng gạc trắng, dùng ngón tay thon dài, trắng tinh tháo ra từng vòng, thật dịu dàng tháo ra. . . . . .
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Daniel đang cúi đầu, khuôn mặt nghiêng vẫn rất đẹp trai, ánh mắt sáng rực, bình tĩnh, dịu dàng lộ ra thương yêu, giống như loại thương yêu bẩm sinh, Hạ Tuyết nhìn Daniel, nhớ lúc nảy Isha gọi điện thoại cho cô nói: "Trong cuộc đời, luôn có một người cho mình cảm giác tương lai tốt đẹp cả đời. . . . . ." Trong lòng của cô đau xót, mềm lòng, không muốn làm cho người đàn ông trước mặt bị thương tổn, nói: "Daniel. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Daniel rốt cuộc đem băng gạc dỡ sạch, thả vào một bên, bảo thư ký vừa vào tới để hòm thuốc một bên, hắn mới cẩn thận lấy ra thuốc khử trùng, cùng băng gạc. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn ánh mắt dịu dàng của Daniel, nói: "Không bằng. . . . . . Chúng ta cùng nhau trở về nước Pháp thôi. . . . . ."
Daniel dừng động tác trong tay, cầm bình thuốc trừ độc, dịu dàng, thấu hiểu, cười một tiếng, vẫn lấy bông băng, dịu dàng nói: "Nước Pháp là nơi chúng ta đã từng rất hạnh phúc, khi đó chúng ta chỉ có nhau, mặc dù không yêu nhau, nhưng vẫn là duy nhất, hôm nay trái tim của em đã mất mát ở chỗ này, trở về nữa thì không thể hạnh phúc, đến cùng. . . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, nhìn hắn.
Daniel cẩn thận nhận cầm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, khẽ đặt trên đầu gối mình, sau đó cầm bông băng dính nước sát trùng, hỏi: "Hàn Tổng Tài biết chúng ta chia tay không?"
Hạ Tuyết lắc đầu một cái.
Daniel mỉm cười nhắc cổ tay của cô, hỏi: "Tại sao không nói?"
Hạ Tuyết không biết trả lời làm sao, chỉ nhìn hắn.
Daniel giống như lơ đãng nhanh chóng cầm bông băng hướng trên vết thương Hạ Tuyết quét qua, Hạ Tuyết “a” một tiếng, vẻ mặt đau khổ kêu lên: "Đau quá. . . . . ."
Daniel lại cười một tiếng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vẫn thoa nước sát trùng trên vết thương của cô, nói: "Biết đau, lần sau yếu đuối cũng đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa. . . . . . Cái nơi lạnh lẽo đó, có gì tốt để đi?"
Hai mắt Hạ Tuyết lóe lên nhìn Daniel, quên mất đau đớn. . . . . .
Daniel thoa xong thuốc, nhìn vết thương đã bắt đầu có chút khép lại, hắn chậm rãi cầm băng gạc mới, tỉ mỉ quấn vết thương cho cô, vừa chậm rãi nói: "Hôm nay tất cả sự thật đã được sáng tỏ, rốt cuộc em có thể đứng dưới ánh mặt trời, lớn tiếng hò hét, lớn tiếng nói yêu, không thể che giấu nữa. . . . . . Đã đến lúc thổ lộ trái tim của mình rồi. . . . . ."
Hạ Tuyết lại cúi đầu, cười khổ nói: "Thổ lộ thế nào? Bên cạnh hắn còn có một người khác. . . . . . Em không thể ích kỷ. . . . . ."
"Em yêu thì em cứ yêu, hắn lựa chọn thì hắn lựa chọn, chỉ cần em trung thành với tình yêu của mình là đủ rồi. . . . . . Không cần bận tâm suy nghĩ của người khác, anh tin vào năng lực xử lý của Hàn Tổng Tài, hắn sẽ làm cho tất cả trở nên chu toàn. . . . . ." Daniel quấn xong băng gạc, sau đó tỉ mỉ thắt một nút phía trên, mới cầm kéo, cẩn thận cắt đứt băng gạc, cầm cổ tay của cô, nhìn kỹ băng gạc trước mặt, có hoàn mỹ chưa, rồi mỉm cười hài lòng. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn Daniel thương yêu mình như thế, trong lòng của cô đau xót, hai mắt đỏ lên nói: "Anh không cần luôn suy nghĩ vì em . . . . . ."
Daniel thu dọn xong bình thuốc và băng gạc, bỏ vào trong hòm nhỏ, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, thấy hai mắt cô đỏ bừng, rốt cuộc vươn tay, nhẹ nhàng véo cằm của cô, nói: "Lại khóc nữa. . . . . ."
Hạ Tuyết cố gắng nén nước mắt, nhìn hắn, lại hỏi: "Daniel. . . . . . Thật không cần em trở về Pháp với anh nữa sao?"
Daniel nhìn cô chằm chằm, thật lâu, thật lâu, lắc đầu một cái. . . . . .
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống.
Daniel đau lòng nhìn cô, một lúc lâu, mới nhẹ nhàng vươn tay, ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc cô, thở dài nói: "Đứa ngốc, tình yêu không cần thành toàn, hai trái tim nếu yêu nhau, tự nhiên sẽ ở chung một chỗ. . . . . . Không cần suy tính hạnh phúc của anh. . . . . ." Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, hưởng thụ lồng ngực thật dịu dàng của hắn, trong lòng đau nhói, nói: "6 năm qua, chúng ta không phải tựa sát vào nhau sao?"
Daniel không lên tiếng, chỉ ôm chặt cô, khẽ vuốt ve tóc của cô nói: "Đứa ngốc. . . . . . Tất cả khổ sở cũng đã hết, đã trải qua sống chết, phải thật hạnh phúc, mạnh mẽ để yêu, mới có thể không thất vọng với cuộc sống. . . . . . anh đã đồng ý với em, sau khi anh trở lại Pháp, căn phòng kia vĩnh viễn giữ lại cho em và Hi Văn, lúc cuối mùa thu, anh sẽ cho sóc con ăn, cho đến một ngày nào đó, em được hạnh phúc . . . . . . phải vui vẻ một chút. . . . . . Hạnh phúc trở lại. . . . . ."
Hạ Tuyết nắm chặt ngực áo sơ mi Daniel, co quắp khóc lên, nói: "Đứa ngốc, anh mới là đứa ngốc, tại sao không mang em đi? Bây giờ anh dẫn em đi đi, không phải anh yêu em sao? Anh không cần phải lo lắng em thế nào, dẫn em đi. . . . . . Anh ích kỷ một lần, được không? Anh ích kỷ một lần! Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy! Sau khi chia tay, còn phải gánh chịu mọi thứ vì em, trả lại cho Hi Văn tất cả, anh không thể ích kỷ một lần sao? Cho dù thừa dịp người gặp nguy, hèn hạ, vô sỉ một lần, không được sao?"
Daniel đau lòng cười, ôm thân thể cô, nói: "Được rồi, đừng nói mê sảng nữa, ba mẹ và Hi Văn đều ở nhà chờ em, phải trở về rồi. . . . . . Anh còn có việc bận rộn, tối nay không có cách trở về ăn cơm với em. . . . . . Em ngoan ngoãn về nhà ngủ một giấc, tối nay nếu có thời gian, anh sẽ trở về với em . . . . . ."
"Daniel! !" Hạ Tuyết nhìn hắn, kích động khóc nói: "Anh đừng như vậy! !"
Daniel lại ôm Hạ Tuyết lên, buộc cô đứng dậy, sau đó kéo nhẹ vai của cô, đưa cô đến trước cửa phòng làm việc. . . . . .
"Daniel!" Hạ Tuyết rơi lệ xoay người lại, vội vàng nhìn hắn.
Daniel mỉm cười, nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc cho Hạ Tuyết, sau đó nắm nhẹ vai của cô, nói: "Trở về đi thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết gắt gao nhìn hắn, hai mắt chớp động, tuôn nước mắt, Daniel nhìn bộ dáng cô như vậy, lại cúi người xuống, vươn tay, nhẹ nhàng sờ gương mặt của Hạ Tuyết, nói: "Ôi chao, vừa trải qua biến cố lớn như vậy, bây giờ chỉ cần em có hơi sức, khôi phục ý thức, lại bắt đầu chảy nước mắt ...... Cuộc sống không nặng nề như vậy, bảo bối. . . . . . Được rồi, trở về đi thôi, hôm nay anh thật sự có việc bận rộn ...... Nghe lời nào. . . . . ."
Hạ Tuyết không biết làm sao, nhìn hắn, Daniel không có cách nào với cô, cười một tiếng, sau đó nhẹ nắm vai của cô, căn dặn thư ký cẩn thận đưa Hạ tiểu thư trở về, rồi nhẹ nhàng đưa cô ra khỏi phòng làm việc. . . . . .
Hạ Tuyết căng thẳng quay đầu lại nhìn hắn.
Daniel không nói gì, mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. . . . . . Hạ Tuyết lập tức đi tới cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhẹ nhàng gõ cửa, lại khóc xin nói: "Daniel, đừng như vậy. . . . . ."
Daniel xoay người, đưa lưng về phía tiếng gõ cửa, cố chịu đựng, khẽ cắn răng, thở dài một hơi, chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa sổ, hai mắt lộ ra một chút đau thương.
Sophie đau lòng đi tới sau lưng Daniel, không hiểu nói: "Tổng Tài. . . . . . Tôi không hiểu rõ, tại sao ngài lại để Hạ tiểu thư đi? Ngài đã chờ cô ấy cả ngày nay, hơn nữa ngài biết rõ Hàn Tổng Tài đã từng đối với ngài như vậy, ngài cũng đã đưa ra 10% cổ phần, mọi việc ngài làm, không phải là để cho Hạ tiểu thư trở lại bên cạnh ngài sao?"
Daniel nghe xong, không lên tiếng, chỉ nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "Sophie. . . . . . Lúc nào thì đến mùa đông?"
"Nửa tháng nửa, sắp tới lập đông rồi. . . . . ." Sophie nói.
Daniel gật đầu, nhớ tới mùa tuyết năm trước, mình cùng Hạ Tuyết, hai nguời tay nắm tay, đi dọc theo rừng núi từng, khi đó, là thật hạnh phúc. . . . . .
***
"Ầm! !" Một tràng tiếng thủy tinh vỡ nát bắn tung tóe ra, Trác Bách Quân tức giận đứng trong trường đấu Kiếm, nhìn thủy tinh vỡ nát, bóng ảnh của mình cũng bị chia năm xẻ bảy, hắn không thể tin được, lắc đầu, lần đầu tiên tức giận nói: "Không thể nào! Không thể nào! Hắn không thể nào làm như vậy! ! Tôi lại xem thường hắn! Tôi lại xem thường hắn! ! !"
Trầm Ngọc Lộ đứng trong đống thủy tinh đổ nát, nhìn Trác Bách Quân nói: "Anh xem thường ai ? Hàn Văn Hạo sao ?"
"Không!" Trác Bách Quân lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo, bắn ra ánh sáng thật tàn nhẫn, hắn cắn răng, nắm chặt trường kiếm trong tay, lại từ mảnh vụn nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của mình, tràn đầy mồ hôi và khuôn mặt xẹt qua tơ máu, tức giận nói: "Tôi đã xem thường Daniel! Tôi tính sai rồi! Tôi không nghĩ tới người đàn ông này lại lý trí, bình tĩnh đáng sợ như vậy! !"
Trầm Ngọc Lộ cũng lạnh lùng không lên tiếng! !
"Tôi không nên gửi cho hắn phần tài liệu kia. . . . . ." Trác Bách Quân hối hận nói!
Trầm Ngọc Lộ ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Tại sao?"