Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 415: Vợ Trước Tổng Tài Giá Trên Trời

"Hạ Tuyết. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . ." Có một giọng nói giống như là tiếng của mẹ, từ phía bên kia truyền đến, thật dịu dàng gọi cô. . . .

Máu, từng dòng máu trên cổ tay trắng như tuyết tuôn ra, toàn thân Hạ Tuyết bắt đầu dần dần lạnh băng, hơi thở mong manh, hai tròng mắt hé mở, từ trong màn sương mù trắng xóa, nhìn mẹ đang ở một góc, khẽ mỉm cười với cô, Hạ Tuyết nhìn thấy mẹ, đột nhiên kích động rơi lệ nói: "Mẹ. . . . . . Mẹ tới đưa con đi sao . . . . ."

Nhưng mẹ chỉ rất dịu dàng nhìn con gái, nhàn nhạt mỉm cười. . . . . .

"Mẹ. . . . . ." Hạ Tuyết nhìn mẹ, nước mắt lăn xuống nói: "Mẹ tới đưa con đi sao . . . . . ."

"Hạ Tuyết . . . . . ." Mẹ mỉm cười gọi cô: "Con muốn cùng mẹ đi sao?"

Hạ Tuyết vội vàng nhìn mẹ. . . . . .

"Mẹ ở nôi này, không có vui vẻ, không có đau buồn, không có tranh cãi, không có hạnh phúc, chẳng có cái gì cả, con muốn cùng mẹ đi sao? Mặc dù mẹ luôn ở bên cạnh con, nhưng vẫn lạnh lẽo, con không thể cảm nhận được yêu thương và dịu dàng, con vẫn muốn đi cùng mẹ sao?" Mẹ lại dịu dàng mỉm cười nhìn con gái. . . . . .

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nói: "Nhưng con mệt mỏi quá, con không thể chịu nổi, con không thể tiếp nhận nổi những lời nhận xét đáng sợ đó . . . . . ."

"Hạ Tuyết . . . . . . không phải con đã từng nói, con hưởng thụ tiếng vỗ tay dưới sân khấu, con phải tiếp nhận danh phận này mang tới cho con mọi hậu quả sao, đừng tham lam. . . . . ." Mẹ vẫn mỉm cười nói.

"Con rất sợ hãi, con không biết đối mặt ra sao. . . . . ." Hạ Tuyết đau khổ, bật khóc, nước mắt từng dòng lăn xuống.

"Nếu chết con còn không sợ, tại sao phải sợ sống ?" Mẹ mỉm cười nhìn con gái nói: "Khi còn sống, chúng ta sẽ cảm thụ nổi thống khổ, mới có thể hiểu được sự vui vẻ. . . . . . Bảo bối, cố gắng lên. . . . . . cố gắng vượt qua. . . . . . cha và mẹ sẽ luôn luôn ủng hộ con, mặc dù con không tin …… nhưng con nhất định phải tin tưởng bản thân mình. . . . . ."

Sắc mặt của Hạ Tuyết tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn mẹ chằm chằm. . . . . . "Đừng ảo tưởng rằng tất cả mọi người có thể cho con ấm áp, phải biết yêu bản thân. . . . . . Mẹ đi rồi, giữ gìn sức khỏe cho tốt. . . . . ." bóng dáng của mẹ từ từ biến mất trong hư không trắng xóa.

Hạ Tuyết chớp mắt, chợt nghe một giọng nói già nua, ánh mắt cô nhanh chóng tìm kiếm, rốt cuộc ở một nơi nào đó, nhìn thấy một bóng dáng, Trần lão đang ngồi trong phòng củi, bên bếp lò đang cháy hừng hực, nhìn mình nói: "Cháu phải vượt qua chuyện này, mới có thể đi đến hạnh phúc kế tiếp, cháu có thể vượt qua được không, phải xem cháu có đủ dũng khí hay không, mạnh mẽ quyết tâm bổ ra chân tướng, sinh mạng không có nhiều kỹ xảo như vậy, bản thân mình phải có cách và phải nhịp nhàng, sống vì bản thân mình mới thắng, không cần để ý ánh mắt người khác, không phải cháu là một diễn viên sao? Một diễn viên diễn xuất chính mình, đánh giá hay không, để lại cho thời gian và lịch sử . . . . . . Nha đầu, tương lai cuộc sống còn một đoạn đường thật dài phải đi, đây chỉ là một bước trong đó mà thôi, đây chỉ là trong đó một bước mà thôi! Cháu phải nhớ, mỗi một chuyện đều nhất định có hai mặt, có tốt, có xấu ! Một người thành công, có thể phải có hai mặt này, phải nắm giữ hai mặt này! !"

Hạ Tuyết nhớ tới lời của Trần lão, trong đầu cô trở nên tĩnh táo, hốc mắt còn vương vãi nước mắt, cúi đầu nhìn cổ tay máu vẫn nhỏ giọt, cả người cô đột nhiên run rẩy sợ hãi khóc, nói: "Tôi không muốn đi đến nơi lạnh lẽo kia, tôi không muốn. . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Tôi có con gái, tôi còn có Hi Văn, tôi còn có những người yêu thương tôi, còn có mơ ước của tôi. . . . . . Tôi không muốn đi. . . . . ."

Cô vừa khóc, vừa nắm chặt cổ tay đầy máu tươi, cắn răng, cố chịu đựng thân thể lạnh băng, nhào tới đến bên tường, kéo khăn lông trắng, cả người mềm nhũn nằm trên mặt sàn băng lãnh, cô cắn răng nhịn đau, toát mồ hôi lạnh, nước mắt thi nhau lăn xuống, nhưng vẫn quấn chặt vết thương. . . . . .

"Hạ Tuyết, cô ở bên trong làm gì? Cô mở cửa đi, cô đừng làm tôi sợ a. . . . . ." Niệm Niệm ở bên ngoài bật khóc, nói: "Nếu cô không ra, tôi phải xô cửa vào ! ! Hộ vệ sẽ rất nhanh tới đây, cô yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô ! !"

Hạ Tuyết vẫn toát mồ hôi lạnh, quấn chặt vết thương của mình, nước mắt vẫn thi nhau lăn xuống nói: "Tôi không cần bất kỳ người nào! !" Cô nói vừa xong, cắn răng, cố gắng chống lại thân thể lạnh băng và hoa mắt, vội vã đi ra ngoài, mở cửa phòng tắm, cả người vừa khóc vừa xông ra ngoài! !

"Hạ Tuyết, cô đi đâu ?" Niệm Niệm vừa muốn xoay người chạy theo, lại cảm thấy có chút khác thường, quay đầu lại, nhìn về phía toilet, rõ ràng nhìn thấy trên sàn nhà trắng tinh có một vũng máu tươi, cô “a” một tiếng, thét chói tai, vừa khóc chạy ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Isha. . . . . .

công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu !

Phòng quan hệ xã hội cùng Isha và Daniel đang căng thẳng mở cuộc họp, điện thoại Isha vang lên, cô lập tức nhận. . . . . ."Nói!"

"Lúc nảy Hạ Tuyết ở toilet tự sát! !" Niệm Niệm sợ hãi, chạy vào thang máy khóc! !

Isha khiếp sợ đứng lên, cầm điện thoại di động, la hét: "Cái gì? Tự sát? Cô chết sao! ! Cô trơ mắt nhìn cô ấy tự sát ?"

Daniel lập tức khiếp sợ đứng lên nhìn Isha. . . . . .

"Lúc nảy cô ấy muốn vào toilet, tôi cho rằng cô ấy thật sự là đi tắm, ai biết qua một lúc lâu, cô ấy khóc chạy ra, tôi liền phát hiện trên sàn nhà có một vũng máu!" Niệm Niệm khóc nói.

"Mẹ cô! ! Cô ấy đâu?" Isha bật khóc hét lên !

"Lúc nảy cô ấy chạy ra ngoài, bây giờ tôi đang đuổi theo cô ấy !" Niệm Niệm lại khóc nói! !

"Chạy theo sát người cho tôi ! !" Isha thét xong, đột nhiên lại nghẹn ngào nói với Niệm Niệm: "Tiểu Niệm, nhất định phải theo sát cô ấy, tôi cầu xin cô. . . . . . cô nói với cô ấy, chúng ta đang tìm biện pháp. . . . . ."

Niệm Niệm đành rơi lệ gật đầu.

Isha cúp điện thoại, ngẩng đầu lên đã thấy Daniel nhanh chóng đi ra ngoài, cả người run rẩy đi ra ngoài, Daniel vừa đi, vừa phân phó cho Sophie nói: "Lập tức thông báo cho Mặc Nhã và Hạo Vũ từ phòng tổng thống lên đường đến Vườn trà! Nếu thấy Hạ Tuyết, chặn cô ấy lại, tôi sẽ đến ngay !"

"Vâng !" Sophie vội nói! !

****

One-king! !

Điện thoại của phòng làm việc Tổng Tài vang lên!

Hàn Văn Vũ nhấc điện thoại, sau đó vừa nghe bên Toàn Cầu thông báo tình huống, hắn khiếp sợ nhảy dựng, kêu to: "Cái gì? Tự sát! ?"

Hàn Văn Hạo khiếp sợ đứng dậy nhìn em trai: "Tự sát?"

Hắn nói xong, giống như một trận gió, lập tức xoay người xông ra ngoài, vừa xông ra ngoài, vừa nhìn Tả An Na nói: "Lập tức phát động tất cả hộ vệ tiến về phía Vườn trà cho tôi!"

"Anh cả! !" Hàn Văn Vũ đi ra nói: "Trợ lý của Hạ Tuyết nói cô ấy muốn toilet tự sát, sau đó chạy ra ngoài! ! Hay là để em đi cho, bây giờ anh . . . . . ."

Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ gầm nhẹ: "Tại sao lúc này còn quan tâm đến lời đồn đãi thị phi? Cô ấy đã tự sát, là anh đã phá hủy cô ấy! ! ! Bây giờ mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải đi tìm cô ấy ! Cô ấy không nên chịu đựng mọi chuyện !"

Hắn bước nhanh đến thang máy ………….

"Tổng Tài. . . . . ." Thư ký đang cầm một đống lớn tài liệu khẩn cấp đi tới, nói: "Lúc nảy, video vừa phát ra, tất cả nhà đầu tư đã phản ứng, cho rằng Toàn Cầu và chúng ta không thể hợp tác nữa, yêu cầu rút cổ phần, cổ phiếu cũng đã hạ giá. . . . . . . . ."

Hàn Văn Hạo đi qua bên cạnh thư ký, tức giận vươn tay đem tài liệu trong tay cô ném mạnh đi, nhất thời rất nhiều giấy tờ, tung bay trên không, ánh mắt hắn lóe lên như một con báo nhỏ, bước qua rất nhiều giấy tờ . . . . . .