Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 390: Chạm Mặt

Hạ Tuyết chậm rãi đi trở về, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trở lại ghế sa lon, nhìn ánh đèn màu xanh dương trên sàn nhảy, trong lòng của cô không khỏi đau xót, lại cúi đầu, hai mắt đỏ bừng. . . . . .

"Anh cả. . . . . ." Hàn Văn Kiệt nhìn thấy anh hai tức giận đi về phía Hạ Tuyết, kêu nhỏ anh cả.

Hàn Văn Hạo quay đầu, trừng mắt nhìn em trai! !

Hàn Văn Kiệt thấy ánh mắt anh cả như vậy, hắn không lên tiếng nữa, cúi đầu xoay người rời đi. . . . . .

Hàn Văn Hạo ngẩng mặt nhìn một vòng tất cả mọi người trong sàn nhảy, mỗi người dáng vẻ khác nhau, cười nhỏ, cúi đầu nói nhỏ, thần bí mỉm cười, tay nâng ly rượu đỏ, lộ ra nụ cười kinh ngạc, hắn từng bước, từng bước nhìn, từng bước từng bước xem kỹ, khi con ngươi đảo đến lối vào trong đại sảnh tiệc lại thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa sảnh, hắn khẽ cau mày, ánh mắt ngưng tụ, nhìn Dạ Thiên Thiên tối nay mặc váy dài màu trắng, búi tóc cắm một con bươm bướm bằng ngọc, kéo cánh tay một nam sĩ bên cạnh, dùng thói quen lặng lẽ đi vào đại sảnh bữa tiệc, khi cô đi vào trong đại sảnh, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang đứng một bên, nhìn mình, sắc mặt của cô cũng bình tĩnh nhìn hắn, nhưng ánh mắt hơi chớp một cái, mỉm cười. . . . . .

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cất hoa tai ngọc trai, hắn biết Dạ Thiên Thiên sẽ đi tới bên mình, quả nhiên, Dạ Thiên Thiên nói với bạn trai bên cạnh một câu, cô liền mỉm cười đi về phía Hàn Văn Hạo. . . . . .

"Đã lâu không gặp. . . . . ." Dạ Thiên Thiên đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn nói: "Anh vẫn khí thế tràn đầy như vậy . . . . . ."

Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thiên Thiên, sắc mặt hơi hòa hoãn nói: "Đã lâu không gặp, người kia là bạn trai em sao ?"

Dạ Thiên Thiên suy nghĩ một chút, cười nhìn hắn, nói: "Thế nào? Anh để ý chuyện này?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ngẩng mặt nhìn về phía hội trường.

Dạ Thiên Thiên nhìn hắn thái độ như vậy, cô khẽ thở dài, cười khổ nói: "Em thật sự nghĩ. . . . . . muốn được một chút tâm ý của anh . . . . . . Thậm chí vì em mà ghen một chút, em cũng cam tâm tình nguyện luân hãm. . . . . ."

Hàn Văn Hạo chỉ nói: "Đều đi qua rồi. Nhìn về phía trước đi! Bên cạnh có người rất tốt!"

Dạ Thiên Thiên nhìn về phía Hàn Văn Hạo chậm rãi nói: "Anh và vợ chưa cưới tốt chứ ? Đi chung với nhau thời gian vui không? Cô ấy có thỉnh thoảng đi công tác hay không, có thể may mắn được anh ngồi trên ghế sa lon ở nhà, đợi cô ấy? khoảnh khắc đó thật là hạnh phúc . . . . . . khoảnh khắc cuối cùng đó, em không thể nào quên được, hơn nữa, luôn có một loại ảo giác, cảm thấy trong khoảnh khắc ấy, anh yêu em đấy! Nhưng lúc tỉnh táo mới phát hiện, thì ra em đang nằm mơ . . . . . ."

Hàn Văn Hạo nhớ lại một chút chuyện cũ, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng không lên tiếng.

Dạ Thiên Thiên nhìn Hàn Văn Hạo chăm chú, nhìn một bên gương mặt kiên nghị của hắn, đôi mắt hấp dẫn khẽ chớp, lộ ra ánh sáng quyết đoán, đôi môi mím chặt, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, người này cứng rắn giống như thành tường, trái tim của cô bị bóp nghẹt, đột nhiên lại có một loại ý tưởng hèn mọn, nghĩ quỳ gối trước mặt của hắn van xin, cho mình ở lại bên cạnh hắn, chỉ cần mỗi đêm tựa vào trong ngực của hắn, lắng nghe từng nhịp tim của hắn, hoặc là cho phép pha cho hắn một ly cà phê nóng, nhìn hắn ngồi ở trước đèn bàn, chuyên chú xem văn kiện thì cho hắn một cái hôn. . . . . . Những chuyện cũ này, đã cắm rễ sâu trong lòng, muốn chặt cũng không đứt !

Hai mắt cô đỏ thắm nhìn hắn một cái, rồi chớp mắt, làm cho nước mắt vụn vỡ rơi nói: "Em đứng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. . . . . ."

"Ngồi đi!" Lúc này, Hàn Văn Hạo mới khôi phục phong độ thân sĩ, mời cô đến ghế khách quý, nhưng Dạ Thiên Thiên lại mỉm cười nói: "Bạn trai em đang gọi em, em đi trước, chút nữa gặp lại . . . . . . bye. . . . . ."

Cô nói xong, liền hướng trong đám người, khẽ vẫy tay bạn trai, sau đó nhẹ kéo chiếc váy đi về phía trước, lúc đi qua một bóng dáng mặc màu xanh lá, cô đột nhiên dừng chân, đầu tiên là nhìn về phía một danh viện xinh đẹp ở giữa cười khẽ, rồi sâu kín quay đầu, nhìn cô gái mặc sườn xám màu xanh lá cây bên cạnh, cũng đang mỉm cười xoay người lễ phép nhìn mình mỉm cười. . . . . .

Dạ Thiên Thiên bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô gái trước mặt vài lần, đột nhiên có chút nghi ngờ cười nói: "Chúng ta. . . . . . dường như đã từng quen biết?"

Trầm Ngọc Lộ cũng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Thiên, mỉm cười nói: "Chúng ta đã từng quen biết sao ? Tôi lần đầu tiên tới Trung Quốc. . . . . ."

"Ồ?" Dạ Thiên Thiên có chút nghi ngờ nhìn cô một cái, cười nói: "Cô là. . . . . ."

"Tôi là Trầm Ngọc Lộ. . . . . ." Cô ta giới thiệu mình đơn giản.

Dạ Thiên Thiên lập tức nhớ ra, cười nói: "Tân tấn ảnh hậu xứ hoa anh đào. . . . ."

"Chào cô. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ đưa bàn tay ngọc thon, giơ về phía Dạ Thiên Thiên.

Dạ Thiên Thiên cũng nhìn cô, vươn tay ngọc, bắt tay nhau, ánh mắt hai cô gái chạm nhau, Dạ Thiên Thiên nhìn đôi mắt phượng này, trái tim của cô không khỏi chấn động, giống như một con hồ ly ẩn núp, cô nghi ngờ nhíu mày, ánh mắt nhìn Trầm Ngọc Lộ.

Trầm Ngọc Lộ thấy Dạ Thiên Thiên nhìn mình như vậy, cô ta liền mỉm cười hỏi: "Cô nhìn tôi dến như vậy, chẳng lẽ trước kia chúng ta thật có quen biết?"

Dạ Thiên Thiên có chút bất kính cười nói: "Xin lỗi, tôi cảm thấy cô rất giống một người bạn cũ của tôi . . . . . ."

"Bạn cũ?" Trầm Ngọc Lộ kỳ quái cười nhìn cô nói: "Vậy người bạn cũ của cô là ai ?"

Dạ Thiên Thiên thật sâu nhìn đôi mắt đẹp câu hồn của Trầm Ngọc Lộ, trong đầu tức khắc nhoáng lên một hình ảnh, trong không gian u ám, cô bị mấy tên lưu manh bắt cóc lột sạch quần áo, ở trong bóng tối, dường như cô nhìn thấy một đôi mắt phượng đang trừng chặt mình, lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, nhớ lại chuyện xưa, Dạ Thiên Thiên vẫn lạnh run, mặc dù sau đó, Hàn Văn Hạo cứu thoát cô, vì vậy cô đã trở thành phụ nữ của Hàn Văn Hạo, cho nên cô vẫn an toàn đến nay, nhưng Dạ Thiên Thiên nhớ tới chuyện xưa, nửa đêm tỉnh giấc, lúc đó có Hàn Văn Hạo làm bạn ở bên cạnh, có thể an toàn, sau khi chia tay với hắn, nhìn thấy ánh mắt phượng này một lần nữa, trong lòng của cô không nhịn được, lạnh run . . . . . .

Trầm Ngọc Lộ kỳ quái nhìn ánh mắt nghi hoặc của Dạ Thiên Thiên, không nhịn được cười nói: "Cô. . . . . . làm sao vậy ?"

"Xin lỗi. . . . . ." Dạ Thiên Thiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, liền mỉm cười nhìn Trầm Ngọc Lộ nói: "Tôi suy nghĩ quá nhiều, rất hân hạnh được biết cô, hi vọng có cơ hội xem phim của cô công chiếu trong nước !"

"Cám ơn!" Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười gật đầu, sau đó thấy Lam Anh gọi mình, cô liền mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, phu nhân gọi tôi, có cơ hội chúng ta gặp lại. . . . . ."

"Hẹn gặp lại. . . . . ." Dạ Thiên Thiên nhìn cô thật sâu, nhìn cô từ bên cạnh mình lướt qua, cảm giác hơi thở có mấy phần tôn quý, cô khẽ cau mày. . . . . .

"Bảo bối, làm sao vậy ?" Bạn trai Tùng Chí Cương, sứ thần ở tại Đại Sứ Quán Trung Quốc, mỉm cười ôm khẽ Dạ Thiên Thiên hỏi: "Em và em gái của hoàng phi của chúng ta đang nói chuyện gì?"

Dạ Thiên Thiên lập tức nhìn bạn trai hỏi: "Cô ấy là. . . . . .em của hoàng phi Nhật Bản ? Em gái ruột sao ?"

"Không! Em gái kết nghĩa. . . . . . Mấy năm trước, vô tình gặp được, hai người vừa thấy hợp ý, liền quen biết nhau như chị em, cô ấy họ Trầm, là hoa kiều Nhật Bản, cha mẹ kinh doanh ngành vận tải ở Nhật Bản. . . . . . Được xem công ty nổi tiếng trong nước, lần này cô ấy trở về Nhật Bản, còn ngồi máy bay chuyên trách ...... Hoàng phi còn phái người giúp việc thân tín tới hầu hạ bên cạnh cô ấy, vô cùng yêu thương cô ấy . . . . . ."

Dạ Thiên Thiên nghe xong, không lên tiếng, lại thật sâu quan sát Trầm Ngọc Lộ đứng bên một nam tân khách, quyến rũ cười, tay nâng ly rượu đỏ, lâu lâu ngoái đầu nhìn lại, lộ ra nét phong tình, cô nghi ngờ thật sâu.