"Hi Văn! !" Daniel lập tức nghiêm mặt nhìn cô bé Hi Văn, dạy dỗ nói: "Không thể không có lễ phép như vậy! Con có biết quý trọng tâm ý của chú sao?"
Hạ Tuyết cũng nhịn không được giơ chân, đá lên mông con gái, nói: "Con nổi điên a! Càng lớn càng hư à ! Người ta tặng quà cho con! Con không biết nói lời cảm ơn sao?"
Cô bé Hi Văn lại thờ ơ ôm vai nhìn Hàn Văn Hạo, cất giọng trong vắt nói: "Lần sau, khi chú muốn tặng quà cho cháu, xin báo trước cho cháu biết một tiếng! Bởi vì không phải quà tặng của ai, cháu cũng nhận ! !"
Hàn Văn Hạo nhìn con gái chằm chằm!
"Hi Văn! !" Daniel lập tức bước tới trước mặt cô bé Hi Văn, nắm chặt hai tay của cô bé, nghiêm mặt nói: "Bảo bối! Papa không biết hôm nay tâm tình của con tại sao không tốt, nhưng con nhất định phải xin lỗi với chú! vì hôm nay con làm sai rồi ! !"
"Con không muốn! !" Hi Văn ôm vai quay đầu đi!
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo đang nhìn con gái chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng của cô không khỏi căng thẳng, sau đó cũng ngồi xổm xuống trước mặt con gái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Này! Con đừng nổi điên a! Con không biết, mỗi ngày mẹ hi vọng có thể nhận được quà tặng bao nhiêu a? Bây giờ có phải con cảm thấy mình là công chúa, có thể kiêu ngạo mắng chửi người khác phải không? Hắn là chú con, chú tặng giường công chúa nhỏ cho con! Con không thể không có lễ phép như vậy! Con lập tức nói xin lỗi cho mẹ ! ! Nói ngay! !"
Hi Văn nhìn mẹ khóc: "Tại sao muốn con xin lỗi! ? Con không có làm sai chuyện gì! Con không thích chiếc giường đó, con cũng không thích ông chú này! Con chán ghét chiếc giường đó! Con chán ghét ông chú này! ! tất cả mọi thứ ông chú tặng, con đều chán ghét! ! Ghê tởm ! !"
Hàn Văn Hạo nắm chặt tay, ánh mắt rối loạn, chớp lóe, nhìn con gái, lồng ngực phập phồng.
Tả An Na đứng một bên, run sợ, không hiểu tại sao Tổng Tài đối xử tốt với cô bé như vậy!
"Hi Văn! !" Daniel lập tức nghiêm túc nói: "Thường ngày PAPA dạy con thế nào? Đối với tâm ý người khác, mặc kệ thích hay không thích, không phải là vẫn cám ơn sao? Tại sao hôm nay biểu hiện thất thường như vậy?"
"Bởi vì hắn không thân sĩ chút nào!" Cô bé Hi Văn lập tức ngẩng đầu lên nói: "Hắn không được sự cho phép của con, đã đổi giường của con rồi! Đây là không tôn trọng con ! Con không thích ông chú này, hôm qua hắn còn cướp đoạt dạ minh châu với mẹ, con không thích hắn, con không chào đón hắn tới nơi này! !"
Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, nắm vai con gái, ném lên trên giường thủy tinh, sau đó tức giận cầm lấy cái giá treo áo vừa rồi người giúp việc để quên, đánh mạnh lên mông con gái, vừa đánh vừa tức giận nói: "Dạy con cũng như không vậy, không biết cảm ơn người ta! !"
"Oa ..........." Hi Văn che mông, đau nhức lăn trên giường, khóc rống lên. . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, muốn đi qua, nhưng nhìn thấy Daniel đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, đau lòng bắt lấy giá áo, nói: "Đừng đánh! ! Hôm nay có thể tâm tình con bé không tốt!"
"Con không có tâm tình không tốt! ! Con không thích ông chú này! Con chán ghét ông chú này! ! Con không muốn gặp hắn! !" Hi Văn khóc đến cả người run rẫy, nước mắt nước mũi chảy ròng, vẫn lại nắm chặt khăn trải giường, cắn răng kêu to: "Con không thích! ! Không thích! ! Chán ghét! Ghê tởm ! !"
Hạ Tuyết tức điên lên, lập tức đẩy Daniel ra, không nói tiếng nào, cầm lấy giá áo, tiếp tục đánh mạnh xuống mông cô bé Hi Văn, hung hăng nói: "Cho con ăn, cho con ở, cho con mặc, con lại chế giễu! Con lại lên mặt? Cảm thấy bản thân mình có gì đặc biệt hơn người sao? Còn dám có tư cách chán ghét người khác?"
Cô nói xong, giơ giá áo lên, chuẩn bị đánh mạnh xuống, nhưng bị một bàn tay nắm chặt, cô tức giận quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo đang nhìn cô, hai mắt có chút nhu hòa, nhưng khi nói chuyện lại vẫn không khách khí: "Tại sao không có tư cách chán ghét người khác? Mỗi người đều có tư cách chán ghét người khác và yêu thích người khác! Cô đánh con bé làm gì? Con bé thể hiện chán ghét rõ ràng, không phải tốt sao? Dù sao cũng tốt hơn một số người, không phân biệt rõ cái gì là chán ghét và yêu thích!"
Hạ Tuyết nghe trong lời nói của hắn có ý tứ gì đó, cũng tức giận nhìn cha đứa nhỏ này, nhíu mày nói: "Anh có ý gì?"
Hàn Văn Hạo chỉ nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết nói: "Ý của tôi là. . . . . . Không cần trách một đứa bé yêu ghét rõ ràng, con bé còn nhỏ, cô đánh nó như vậy, không có hiệu quả!"
Hạ Tuyết tức giận hất tay hắn ra, khiêu khích nói: "Tôi dạy con tôi thế nào là chuyện của tôi! ! Anh cũng thật là! Lúc đưa giường đến đây, cũng không nói với tôi một tiếng! Anh làm như vậy không phải tự mình tìm chịu tội à?"
Hàn Văn Hạo không muốn nói gì, chỉ tiến lên một bước, cầm lấy giá áo trong tay Hạ Tuyết, nhìn cô nói: "Đây là khách sạn của tôi, tôi là Tổng Tài, tôi làm một chút chuyện cho vị khách quý nhỏ, nếu con bé không thích, thì đổi lại. . . . . ."
“Cháu không muốn vật của chú! !" Tiểu Hi Văn nằm lăn trên giường, khóc rống lên !!
"Con còn dám mạnh miệng như vậy! !" Hạ Tuyết tiến lên, muốn giật lấy giá áo trong tay Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo đem giá áo bỏ ra phía sau, nắm chặt tay Hạ Tuyết, ánh mắt lóe sáng nói: "Đừng đánh! ! Đừng đánh nữa! !"
Hạ Tuyết sửng sốt, cảm giác người cha này đau lòng cho con gái, trong lòng cô đau xót, quay đầu lại, tức giận tỏ ý nói: "Tôi mặc kệ hai người! !"
Cô nói xong, đột nhiên xoay người, kéo Daniel đang đau lòng đi ra ngoài . . . . . .
"Nhưng. . . . . ." Daniel vẫn đau lòng nhìn bộ dáng Hi Văn im lặng nức nở!
"Đi thôi. . . . . ." Hạ Tuyết xoay người, trước khi rời đi, liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Dường như Tả An Na cũng ý thức được không khí có chút không tầm thường, cũng im lặng rời khỏi. . . . . .
Bỗng nhiên trong phòng, chỉ còn lại hai cha con, lúc này Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn bốn phía, nhìn cây Piano ba chân đặt bên cạnh bờ biển, tới chút nữa là bàn sách nhỏ, trên bày bầy không ít tác phẩm văn học kinh điển, còn có một búp bê vải xinh đẹp và cái kẹp nhỏ màu hồng. . . . . . Hắn chậm rãi cười, xoay người đi tới bên giường, vừa muốn nói, lại nhìn thấy con gái bị mẹ đánh, vừa đau lòng và khổ sở khóc, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Chú đi đi! Cháu không muốn nhìn thấy chú! Hôm qua không phải cháu đã nói với chú rồi sao? Cháu không muốn nhìn thấy chú! Cháu chán ghét chú! Nếu cha cháu giống như chú, cháu thà cả đời không có cha! Chú đi đi! !"
Hàn Văn Hạo thâm sâu nhìn con gái, có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao cháu chán ghét tôi như vậy?"
"Không có lý do gì! Chán ghét là chán ghét! Cháu ghê tởm loại người như chú! !" Cô bé Hi Văn đột nhiên nhảy xuống giường, cắn răng tức giận đẩy Hàn Văn Hạo đi ra khỏi phòng mình nói: "Cháu không muốn nhìn thấy chú! Chú đi cho cháu! !"
Hàn Văn Hạo từng bước một bị con gái đẩy lui ra sau, cuối cùng bị đẩy tới phòng ngoài cửa, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô bé Hi Văn, vô tình cắn môi dưới, cánh cửa “phịch” một tiếng đóng lại, sau đó bên trong truyền đến tiếng khóc thật đau lòng . . . . . .
Hàn Văn Hạo cảm thấy căng thẳng, nhìn kia cửa phòng đóng kín, vừa muốn vươn tay gõ cửa, lại nghe đến phía sau nói: "Coi như xong! Tính tình của nó giống cha của nó! Nếu muốn làm chuyện gì, thì nhất định phải làm được chuyện đó! Sẽ không hối hận!