Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 232: Hi Bảo Bối Về Nước



Bầu trời lại đổ mưa ! Nhưng thời tiết vẫn vô cùng tốt!

Loa phát thanh trong sân bay đang thông báo bay chuyến bay đến Newyork đang chuẩn bị cất cánh, mời hành khách mau chóng đăng ký thủ tục!

"Lần này tới Trung Quốc, vui chơi hai tuần, chúng ta sẽ trở về Newyork! Bởi vì người kia quay phim, tôi không thích xem chút nào! Quá khổ đi!" Một giọng nói trong vắt của trẻ con vang lên! !

Hạo Vũ và Mặc Nhã, một nam, một nữ là hai vệ sĩ mặc tây phục, đi ra khỏi sân bay, sau đó liếc mắt một vòng đại sảnh trong sân bay, mỉm cười nói: "Tiểu thư. . . . . . Chúng ta đến Trung Quốc rồi. . . . . . Đây là quê hương của cô!"

"Tránh ra" Giọng nói trong vắt của trẻ con vang lên!

Hạo Vũ và Mặc Nhã lập tức né người, mỉm cười xoay người lại, nhìn cô bé 5 tuổi phía sau lưng, ăn mặc sạch sẽ, sơ mi trắng, quần dài đen, vòng đeo tay đen, một đôi giày nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cái trán nhỏ thanh tú, đeo mắt kính đen, thân hình nhỏ nhắn, ôm vai đi qua hai người nọ, nhìn sân bay rất nhiều người Trung Quốc, cô "oa" một tiếng, giật mình cười nói: "Rất nhiều người Trung Quốc a. . . . . . Đây là quê hương của mẹ tôi sao?"

"Đúng vậy, tôn tiểu thư!" Mặc Nhã mỉm cười nói.

Hi Văn lập tức vui vẻ nở nụ cười, hai mắt lấp lánh, nhìn mọi thứ mới mẻ, cố sức phán đoán. . . . . .

"Đi thôi, Hạ tiểu thư còn chưa biết chúng ta về nước a!" Mặc Nhã mỉm cười nói.

Hi Văn gật đầu một cái, cười đáp lời: "Uh`m! Chúng ta đi tìm PAPA và mẹ đi! Chắc là bây giờ, mẹ đang ngốn ngáo ăn bữa sáng, mà lúc này, nhất định là đang ăn bánh ngọt! !"

*****

Phòng Tổng Thống!

Hạ Tuyết cầm bánh ngọt, vừa ăn vừa cau mày! !

Thanh Nhã chú ý nhìn vẻ mặt của Hạ Tuyết, bước tới quan tâm hỏi: "Hạ tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải không ngon miệng hay không?"

Hạ Tuyết lắc đầu, vừa uống một hớp lớn sữa, vừa nhíu mày nói: "Tại sao tôi cảm thấy, sau đầu ớn lạnh vậy?"

Thanh Nhã lập tức tiến lên hỏi: "Có phải. . . . . . Thời tiết lạnh hay không, người không thoải mái sao?"

Hạ Tuyết lại lắc đầu, nói: "Không phải! Loại cảm giác này, giống như có người ở sau lưng túm lấy cô! Rất khó chịu! xảy ra chuyện gì nhỉ?"

Thanh Nhã nghĩ tới nghĩ lui, nói: "Không có chuyện gì xảy ra chứ? Tất cả mọi thứ vô cùng bình thường, hôm nay người tham gia quay phim tuyên truyền ảnh hậu, mọi thứ người yêu cầu, đã chuẩn bị tốt, vừa rồi Isha tiểu thư gọi điện thoại đến đây, nói hợp đồng “Trà Hoa Nữ” cũng đưa đến công ty rồi, mời người xem qua một chút, là có thể ký".

Hạ Tuyết nhớ tới Cẩn Nhu, cô nâng ly sữa, uống nhẹ một hớp, nói: "Uh`m . . . . .Biết rồi. . . . . ."

Cô vội vàng uống sữa xong, sau đó để ly xuống, đi chân trần vào phòng, chọn váy dài nữ thần màu xanh đậm hai dây, mặc vào, sau đó đứng trước hàng son môi, chọn một cây son màu hồng, nhẹ nhàng thoa lên môi, mang giày cao gót màu trắng, lập tức cả người tỏa ra khí thế kiêu ngạo, cô đứng trước gương, nhìn dáng người uyển chuyển của mình, hài lòng cười nói: "Tôi nói với các cô, tôi rất thích son môi! Mỗi người phụ nữ, đều phải chuẩn bị cho mình một cây son môi. . . . . ."

Thanh Nhã mỉm cười đi tới phía sau lưng Hạ Tuyết, sửa nhẹ váy dài của cô, mỉm cười nói: "Người chọn mọi thứ đều tốt, nhưng . . . . . . giày cao gót này, có phải cao quá hay không?"

"Không cao!" Hạ Tuyết đã từng nghe diễn viên nhiều kinh nghiệm nói qua: "Diễn viên thuộc về sân khấu, khi cô đứng trước sân khấu, phải có phong thái của nghệ sĩ, đó mới gọi là chuyên nghiệp!"

Hạ Tuyết nhẹ nhàng xoay tròn một vòng, nhìn bím tóc xinh đẹp của mình trong kính, hỏi: "Isha đã dẫn người xuất phát đến đài truyền hình rồi hả ?"

"Đúng vậy!" Thanh Nhã lại nói: "Vì người không thể đi đến đài truyền hình, hôm nay cũng phải đi thôi! Tất cả mọi người đang chờ người a!"

"Đưa chìa khóa xe cho tôi!" Hạ Tuyết giơ tay lên, nhận chìa khóa xe, tao nhã bước ra khỏi Phòng Tổng Thống, vẫn như thường ngày, không cần vệ sĩ đi theo, một mình lái xe, chạy ra khỏi khách sạn, lúc xe của cô vừa chạy khỏi cửa lớn, một chiếc tắc xi màu đỏ dừng trước cửa khách sạn, nhân viên tiếp tân lập tức đi tới, mở cửa xe. . . . . .

Hạo Vũ và Mặc Nhã bước ra trước, quay đầu lại, đứng một bên, Hi Văn vui vẻ bước ra xe, đầu tiên nhìn thoáng qua cửa lớn khách sạn, cô lập tức oa một tiếng nói: "Khách sạn này rất ấn tượng! PAPA ở bên trong sao?"

"Đúng vậy!" Mặc Nhã mỉm cười nói.

Hi Văn vừa đánh giá mọi thứ xung quanh, vừa mỉm cười nói: "Chúng ta đi vào thôi!"

“Vâng!!” Mặc Nhã và Hạo Vũ lập tức cùng Hi Văn đi vào khách sạn!

Hàn Văn Hạo cùng một nhóm lãnh đạo cấp cao, vẻ mặt lạnh lùng đi ra khách sạn, vừa đi, vừa quay đầu, dặn dò công việc với Tả An Na, bảo cô nhất định phải chú ý hướng đi của nguyên vật liệu, bởi vì chuyện này liên quan đến việc triển khai dự án khách sạn thế giới. . . . . .

"Excuse me! I will teak Presidential suite the number!" một giọng nói trong vắt của trẻ con vang lên trước quầy tiếp tân . . . . . .

Hàn Văn Hạo cau mày, lập tức quay đầu lại, nhìn về phía trước quầy tiếp tân. Một cô bé 5 tuổi, ăn mặc sạch sẽ, sơ mi trắng, quần dài đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đeo mắt kính đen, mỉm cười nhìn về phía quầy tiếp tân nói chuyện, hắn cau mày, khách sạn Castleton có 13 Phòng Tổng Thống, và một Phòng Tổng Thống bạch kim dành cho khách vô cùng tôn quý, cô bé muốn đi đâu?

Nhân viên tiếp tân vẫn lễ phép đối với cô bé cao gầy, nói: "I’m sorry! Do you have an appointment?"

"NO!" Cô bé mỉm cười nói với nhân viên tiếp tân: "Mời nói tiếng trung!"

"Thực xin lỗi, Phòng Tổng Thống bạch kim của khách sạn có quy tắc, nếu người không có hẹn trước với vị khách trong khách sạn, chúng tôi không thể gọi điện thoại đến phòng quấy rầy!" Nhân viên tiếp tân mỉm cười nói.

Hi Văn vừa nghe, hai mắt sáng lên, ôm vai nhìn Mặc Nhã và Hạo Vũ, có chút không vui nhưng cũng hiểu được đành giơ tay, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ mẹ tôi phải bảo lãnh, dù sao cô ấy là ảnh hậu. Mặc dù tôi không hiểu tại sao nói: sói đến đây lại đoán không ra là quả khế, người có chỉ số thông minh như vậy, lại có thể làm ảnh hậu, nhưng ông đạo diễn nói, bản thân diễn viên không có giá trị ! ! Àiz!"

Hàn Văn Hạo nghe lời này, hắn nhíu mày!

"Tôi gọi điện thoại cho Thanh Nhã, bảo cô ấy liên hệ với bộ phận lễ tân, tiểu thư, cô đến phòng cà phê bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút!" Mặc Nhã lập tức nói.

"Cám ơn!" Hi Văn vui vẻ quay đầu lại, hướng phòng cà phê đi đến, lúc đi qua bên người Hàn Văn Hạo, cô bé đột nhiên trừng mắt thật to, miệng chu ra, có chút bất mãn ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Hey!"

Hàn Văn Hạo nhướng mày, nhìn bộ dáng cô bé đầy khí thế, ngăn Tả An Na tiến lên, lạnh giọng hỏi: "Cô gọi tôi sao?"

"Đúng vậy a!" Ánh mắt to tròn của Hi Văn lóe sáng cười nói.

"Có việc gì?" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt hỏi cô bé trước mặt.

"Vừa rồi tại sao chú trừng mắt nhìn cháu ?"

"Cháu không nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn cháu?"

"Đó là bởi vì chú nhìn cháu, cháu mới nhìn lại chú".

Hàn Văn Hạo nhướng mày, có chút buồn cười nhìn cô bé này ...............