Anh thật là kỳ quái. . . . . ." Hạ Tuyết choáng váng, quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo gần như kề sát vào mặt mình, đột nhiên cười nói: "Tại sao anh nhất định muốn biết người kia là ai? Quan hệ gì đến anh?"
Hàn Văn Hạo nhìn hai tròng mắt cô mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi môi đỏ mọng mềm mại, dáng vẻ say rượu xinh đẹp, hắn nhớ đến sáu năm trước, cô đứng trong tuyết rơi, vừa khóc vừa cười ha ha, hắn đột nhiên nhíu mày cười lạnh nói: "Tôi muốn biết. Xem có quan hệ gì đến chúng tôi hay không?"
Hạ Tuyết buồn bã cười lạnh, quay đầu, thở dài, nhìn mưa miên man rơi bên ngoài cửa sổ sát đất, sâu kín nói: "Hàn Văn Hạo. . . . . . Anh thật sự vô cùng tàn nhẫn, trong thế giới của anh, anh ngang ngược như vậy, chẳng lẽ thích một người, tôi cũng không có tư cách?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, hai tay đột nhiên siết chặt eo của cô, để cho sau lưng của cô ép sát vào ngực mình, cằm của hắn gần như đặt lên vai cô . . . . . .
Hạ Tuyết mơ màng muốn đẩy Hàn Văn Hạo ra. . . . . .
Hàn Văn Hạo lạnh nhạt nói: "Tôi buông tay, cô sẽ ngã xuống ?"
"Tôi không bảo anh đỡ, một mình tôi cũng có thể đi! !" Hạ Tuyết gõ mạnh lên trán mình, làm cho mình tỉnh táo, choáng váng xoay mạnh người, mặt đập vào trước ngực Hàn Văn Hạo, thật sự đau muốn vỡ ra, nhưng hai tay chống vào ngực của hắn, dùng sức đẩy ra. . . . . .
Hàn Văn Hạo lùi lại hai bước, nhìn cô.
Hai chân Hạ Tuyết bồng bềnh đứng một chỗ, nhìn Hàn Văn Hạo, cười khổ một cái, thở sâu một hơi, xoay người, từng bước một hướng dưới cầu thang đi tới, nào ngờ bước hai bậc thang mà tưởng như một bậc thang, cả người loạng choạng, muốn té lăn trên đất, Hàn Văn Hạo đúng lúc nắm chặt eo cô, ôm cô vào trong ngực, mặt lạnh nói: "Tôi không muốn cô té xỉu nhà hàng Tây của tôi!"
Hắn lạnh lùng nói xong, đỡ Hạ Tuyết đi ra khỏi nhà ăn. . . . . .
"Buông tay!" Hạ Tuyết đứng ở cửa thang máy, vẫn cứ muốn đẩy hắn ra!
Hàn Văn Hạo tiến lên ôm chặt thân thể của cô, nhấn nút thang máy, cửa thang máy mở ra, hắn ôm cả người cô đi vào, sau đó đóng cửa lại!
Hạ Tuyết đứng một bên, không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo cũng đứng ở thang máy nội bộ nhìn cô, tay muốn nhấn nút tầng trệt, nhưng không đè xuống, chỉ đi tới trước mặt Hạ Tuyết, nắm cằm của cô, sờ lên mặt cô, nhìn đôi mắt mê ly của cô, hỏi: "Sao lại thế này?"
"Ai cần anh lo! !" Hạ Tuyết đẩy tay hắn ra!
Hàn Văn Hạo cứng rắn đứng gần sát trước mặt Hạ Tuyết, vươn tay nắm cằm của cô, nói: "Cô không cần tôi lo? Vậy tại sao, sáu năm sau cô lại trở về? Xuất hiện trong bữa tiệc đính hôn của tôi?"
"Thế giới này đều là của anh sao?" Hạ Tuyết tức giận muốn đẩy hắn ra.
Hàn Văn Hạo lại tức giận, hai tay nắm chặt eo cô, để cho thân thể cô dính sát vào người hắn, mặt lạnh lùng, bá đạo nói: "Cô đã từng là của tôi ! !"
"Phi! !" Hạ Tuyết vẫn cứ muốn đẩy hắn ra! !
Hàn Văn Hạo vẫn ôm chặt cô, tức giận cúi xuống, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, nhanh chóng nói: "Cô đã từng không phải của tôi sao?"
"Anh đã từng là của tôi sao? Cái người ngu ngốc này! ! Buông ra" Hạ Tuyết tức giận muốn đẩy hắn ra.
"Tôi nói rồi! !" Hàn Văn Hạo cao giọng, ôm lấy cô nói: "Sáu năm trước tôi đã nói rồi, nếu cô muốn nói như vậy, thì có thể! ! Cô có lá gan như vậy sao?"
"Cút! ! Tại sao tôi phải thích người như anh?" Hạ Tuyết níu tây phục của hắn, không muốn cùng hắn nói này nói nọ . . . . . ."Anh cút ngay! ! Thang máy sắp mở, tôi không muốn cùng anh nói nhảm! !"
Ánh mắt bén nhọn Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc, hừ một tiếng, lập tức xoay người, nhấn tầng một, thang máy chậm rãi hạ xuống. . . . . .
Hạ Tuyết tức giận thở phì phò, nhìn thang máy nhanh chóng hạ đến lầu một, cô bước nhanh ra đường lớn, đi dọc theo phía sau vườn hoa nhỏ khách sạn! !
Hàn Văn Hạo theo sau lưng của cô, nhìn cả người cô lắc lư!
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, khinh thường mọi thứ, bước đi về phía trước, rốt cuộc đi ra phía sau vườn hoa nhỏ, sau đó dọc theo rào chắn thật dài bên bờ biển, cảnh vật xung quanh thê lương, cơn mưa nhỏ rơi trên người Hạ Tuyết.
Hàn Văn Hạo nhanh chóng cầm lấy cây dù nhân viên tiếp tân đưa đến, bước nhanh đến bên cạnh Hạ Tuyết, che mưa cho cô!
Hạ Tuyết nói thẳng: "Tôi hiện tại không còn sức tán gẫu với anh những chuyện ghê tởm! ! Tâm tình tôi không tốt, anh tránh xa tôi một chút, tôi muốn một mình yên tĩnh! !"
Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, chỉ che dù đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Một lần cuối thôi!"
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái!
Hàn Văn Hạo đi theo phía sau cô, nói thẳng: "Buổi tối sáu năm trước ấy, tôi nhận điện thoại của cô! ! Tôi lại cúp điện thoại của cô!! Coi như trả lại cô một lần! !"
Hạ Tuyết cười khổ một cái, ngạc nhiên nói: "Anh thật là kỳ quái, ai muốn anh nhớ kỹ buổi tối ấy? Ai cần anh nhớ kỹ? Tôi căn bản không đặt anh ở trong lòng! Trong mắt tôi, trong lòng tôi, anh không là gì cả!"
Hàn Văn Hạo giận dữ ném cây dù xuống, đột nhiên xoay người nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, đặt trên rào chắn, tròng mắt nóng rực tức giận nhìn cô! ! !