Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 197: Người Đâu?

Hàn Văn Hạo chậm rãi nhìn Tần Thư Lôi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, hắn buông lỏng người một lần nữa, chậm rãi cúi xuống hôn trên môi cô, vừa hôn, mắt vừa nhìn cô. . . . . .

Cô cũng chậm rãi mở hai mắt nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mềm mại vẫn nhấp nhẹ, không nhúc nhích. . . . . . Hai người chăm chú nhìn đối phương như vậy, cuối cùng trong ánh mắt đối phương đã nhìn thấy có mình, hắn mới chậm rãi hé môi mỏng, bắt đầu ôm nhau hôn cuồng nhiệt. . . . . . Hai tay Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve chiếc eo gợi cảm của cô, kéo nhẹ trên eo cô gần sát người hắn, mút đầu lưỡi ngọt thơm của cô. . . . . .

Có lẽ Tần Thư Lôi cảm giác Hàn Văn Hạo không quá nhiệt tình, cô đột nhiên mỉm cười, vươn hai tay nhẹ nhàng ôm sát cổ của hắn, người cô áp sát thân thể của hắn, đón nhận nụ hôn của hắn. . . . . .

Hàn Văn Hạo có lẽ cảm giác được ý muốn của Tần Thư Lôi, hắn đột nhiên hài lòng cười, ôm ngang cả người cô, đặt trên ghế nằm sát cửa sổ, đè lên thân thể cô, cuồng nhiệt hôn, tay đã di chuyển xuống hai đùi thon dài của cô, luồn vào trong váy, nhẹ nhàng vuốt ve . . . . . .

Thân thể Tần Thư Lôi bị trêu chọc hơi nóng lên, cô hơi sợ hãi, Hàn Văn Hạo chậm rãi kết thúc nụ hôn, ngẩng đầu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. . . . .

Tần Thư Lôi cũng dịu dàng nhìn người đàn ông đẹp trai này, đang đè trên người cô, phát ra hơi thở hấp dẫn, làm cho cô mê say hơi thở của hắn, dần dần ánh mắt của cô mê ly nhìn hắn. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhận được tín hiệu của cô, không còn kiềm chế khát khao, cúi xuống, đè lên thân thể cô, hôn cuồng nhiệt, bàn tay di chuyển đến vai cô, kéo chiếc váy dài xuống, thân thể như tuyết trắng của cô lộ ra, hắn cùng cô nằm trên ghế dài quấn lấy nhau. . . . . .

******

Sân bay! !

Tại lối ra sân bay đi ra hai mươi người, tất cả đều ăn mặc quần áo thời trang nhất thế giới, tay cầm túi sách LV, hoặc xách theo bên mình hộp trang điểm, còn có người đàn ông mặc quần áo màu đen bó sát người, áo khoác dài màu đen, miệng nhai kẹo cao su, vẻ mặt kiêu ngạo đi tới, bọn họ là chuyên gia hóa trang nổi tiếng thế giới, thợ trang điểm, nhà tạo mẫu, nhiếp ảnh gia . . . . . . đi theo phía sau có rất nhiều trợ lý, các cô ăn mặc thời trang Paris đang thịnh hành, cùng cười, nói đi ra. . . . . .

"Mau lên! ! Nhìn thấy không!? Đoàn người kia khẳng định là đoàn người của Hạ Tuyết! ! Đây là Daniel chuẩn bị cho cô đội hình mạnh nhất! !" Có phóng viên rối rít chỉ vào một đám người từ lối đi dành cho hành khách bước ra, kích động nói.

Các phóng viên nhao nhao hào hứng giơ cameras, nhắm vào đám người đông đúc tại lối đi ra, bởi vì loại Đoàn người như vậy, ngoại trừ Hàn Văn Vũ, chỉ có Hạ Tuyết mới có thể có đội ngũ xuất sắc như thế phục vụ! !

"Nhìn đi! !" Có phóng viên tạp chí Fashion cao giọng hét ầm lên: "Người kia chính là đại diện Isha nổi tiếng nhất của Hạ Tuyết! ! Giám đốc Tập đoàn điện ảnh truyền hình Toàn Cầu!"

Các phóng viên vừa nghe, đã nhìn thấy một đoàn người mạnh mẽ đi ra sân bay tiếp nhận phỏng vấn của một số phóng viên thời trang, nhìn thấy một cô gái tuổi chừng 30, có năm người trợ lý đi theo, chậm rãi đi tới, cô mặc chiếc đầm nữ hoàng màu xanh, thắt lưng buộc sợi dây lưng màu đen, khoác tây trang màu vàng nhạt, trang điểm tinh xảo, ánh mắt nhấp nháy, lộ ra sắc bén khi nhìn người khác, hai tay cắm nhẹ vào túi trước tây trang, đi ra lối đi ra sân bay, mái tóc dài tung bay, khí thế mạnh mẽ như nổi loạn. . . . . .

Các phóng viên đổ xô chạy tới trước mặt Isha, lia máy hình vào khuôn mặt của cô, sốt ruột hỏi: "Isha! ! Ảnh hậu nước Pháp, Hạ Tuyết không phải trở về cùng chuyến bay này với cô sao? Tại sao không nhìn thấy cô ấy?"

Isha đứng trước đám phóng viên, để cho vệ sĩ ngăn mọi người lại, chậm rãi nhìn ánh đèn flash, mỉm cười nói: "Hai mắt của Hạ Tuyết không tốt, rất sợ ánh đèn flash, sáng sớm hôm nay đã cùng Daniel tiên sinh ngồi chuyên cơ riêng đến quốc nội!"

"A. . . . . . . . . . . ." Tất cả phóng viên cầm cameras kêu to đầy thất vọng.

Có phóng viên già dặn kinh nghiệm, bắt lấy đề tài, đặt câu hỏi sắc bén: "Nghe nói Hạ Tuyết cùng Daniel tiên sinh là quan hệ tình lữ?"

Ánh mắt Isha nhấp nháy, nhẹ nhàng nhìn phóng viên này, mỉm cười nói: "Lần này Hạ Tuyết về nước, ngoại trừ đặc biệt quay phim tranh cử ảnh hậu, lại vừa vặn cùng với Đạo diễn trong nước, Tôn Minh thảo luận bộ phim mới, và làm phát ngôn cho nhãn hiệu bạch kim quốc tế, đây là ba sự kiện! Các vị nếu muốn tìm hiểu rõ chuyện này, có thể nói chuyện với trợ lý của tôi! Những chuyện khác, tôi không thể trả lời! Cám ơn!"

Isha vừa nói xong, cũng đã tiêu sái đeo mắt kính, xoay người đi ra khỏi sân bay, ngồi vào chiếc Mercedes, cùng tất cả đoàn người hướng khách sạn xuất phát. . . . . .

Các phóng viên chưa từ bỏ ý định đuổi theo chiếc xe kia, bổ nhào lên phía trước, muốn kiếm được thông tin đầu tay, nhưng lại bất lực vì đoàn người của Hạ Tuyết không cho mình một chút cơ hội nào, bọn hắn nhao nhao hận không thể đập bể cameras, không ngừng hét lên bảng hiệu.

Có phóng viên mới vào nghề khóc kêu to: "Rốt cuộc Hạ Tuyết ở đâu? Hôm nay tôi không ghi hình được cô ấy, tôi trở về cũng sẽ bị cách chức ! !"

"Đúng vậy! ! Đều đã để lại một mảng lớn trang báo nhất cho ngày mai đăng! ! Tức chết người đi ! Chúng ta tìm minh tinh nào bổ sung cho trang báo kia!" có phóng viên buồn rầu nói.

"Rốt cuộc Hạ Tuyết ở nơi đó. . . . . ." Lại có phóng viên nhìn lên bầu trời xanh thẳm, có máy bay đang sắp sửa hạ cánh, khổ sở nói.

Sân bay quốc tế tư nhân, máy bay hạ cánh xuống!

Tất cả lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu, sứ thần nước Pháp, đi theo Isha tiến vào, đứng bên cạnh Phó Tổng Tài Vire, nhìn máy bay tư nhân sắp hạ cánh, mỉm cười nói: "Chúng tôi đã dẫn đám phóng viên đi rồi !"

Vire là con lai Trung-Nhật vừa nghe xong, mỉm cười nói: "Làm tốt lắm! Tổng giám đốc biết Hạ Tuyết sợ ánh đèn flash, không muốn có người đến quấy rầy cô ấy!"

Isha thở dài một hơi, thật sự có chút hâm mộ, nhìn máy bay dần dần hạ cánh, người phụ trách sân bay tự mình đi thang máy chạy tới máy bay, vô số vệ sĩ gắt gao vây quanh chiếc máy bay kia, khẩn trương nhìn xung quanh . . . . . .

Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, cánh cửa cabin rốt cuộc mở ra, nhưng người ở bên trong lại thật lâu chưa bước ra ngoài. . . . . .

Mọi người sửng sốt, nhao nhao ngắm nhìn. . . . . .

Hơn mười người hầu gái Pháp và ba người giúp việc Trung Quốc nhỏ giọng nơi cửa cabin vô cùng lộng lẫy, đi qua lại nhưng không dám nói một câu to tiếng, trên chiếc giường nằm chuyên dụng bên trái máy bay, đặt một bó hoa Lavender hương thơm ngát và một ly rượu đỏ chưa uống cạn. . . . . . . . . Không ai dám đi vào nơi đó, chỉ dám đứng ở bên ngoài, chờ đợi. . . . . .