Sau khi nói hết mọi chuyện, Khế Gia và Mạc Tuy vẫn sến súa tới khi sắc trời sáng lên, cảm giác được có người sắp tỉnh, Khế Gia mới lề mà lề mề, thú hóa, quấn thân thể Mạc Tuy lại.
Mãi cho đến khi quay về bộ tộc, tâm tình Mạc Tuy đều phi thường sung sướng, ngay cả Tát Phi rất tò mò len lén đi qua hỏi, bị Mạc Tuy mỉm cười đuổi về. Trên đường quay về rất thuận lợi, mưa dường như đã rơi hết khi lên đường, một đường đều là trời trong nắng ấm trời xanh vạn dặm.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp trở lại, vừa vặn là lúc các thú nhân ra ngoài đi săn trở về, Tác Nhĩ từ sau khi xuất sư số lần gặp mặt giảm hẳn đang khiêng con mồi mới từ trong rừng ra, phát hiện mấy người Mạc Tuy đã trở về, ném con mồi khiêng trên vai đi, bổ nhào lên người Mạc Tuy. Mạc Tuy tự nhiên đã thấy Tác Nhĩ, thấy y xông lại cũng không né tránh, bị mãnh liệt ôm lấy, chỉ là ngay cả nhiệt độ cơ thể của Tác Nhĩ còn chưa cảm thụ được, Khế Gia đã xách người ra.
Tác Nhĩ nhìn Khế Gia một tay nắm cổ mình đang cười như không cười nhìn mình, không khỏi cảm thán hai người ở chung lâu dần, ngay cả biểu tình cũng giống.
Vào bộ tộc, đoàn người liền tản ra, Lạp Đạt và Tát Phi mang theo Mễ Nhĩ và Lôi Y đi tìm tộc trưởng, những người còn lại cõng muối tới nhà Y Tư. Bởi vì trên đường đi trễ nãi một chút thời gian, khi mấy người trở về đã sắp qua một tháng rồi, Y Tư vốn đang phơi khô thảo dược mới hái về, thấy Mạc Tuy và Khế Gia trở lại, rất vui mừng, sau đó bắt đầu chỉ huy bọn họ chất muốn vào trong nhà mình.
“Một đường cực khổ rồi.” Nụ cười của Y Tư rất ôn hòa, sau khi xác nhận số muối lại bắt đầu kiểm kê số lượng thuốc trị thương còn dư lại lúc trước Tát Phi bỏ trong giỏ trúc.
Mạc Tuy và Khế Gia bị Y Tư chỉ đích danh ở lại hỗ trợ, ba thú nhân khác lại đến khu vực đổi đồ trong tộc, truyền đạt chỉ thị có thể lĩnh muối của tế tự đại nhân.
Không qua bao lâu bắt đầu có thú nhân mang theo lọ đựng muối nhà mình tới chỗ Y Tư lĩnh muối, chờ Mạc Tuy và Khế Gia giúp Y Tư phát muối xong, lại đến khe suối ngoài bộ tộc tùy tiện tắm rửa rồi quay lại nằm lên cái giường một tháng không gặp, đều không khỏi thở dài một tiếng.
“Rốt cuộc về rồi.” Khế Gia thoải mái cọ cọ vải bố dày mềm mại dưới thân, trở mình tay chân quấn lên người Mạc Tuy. Một tháng cắm trại ngoài trời và ở sơn động, Mạc Tuy cũng rất hoài niệm giường chiếu mềm mại nhà mình, đưa tay ôm chầm lấy người ta, sờ sờ bụng Khế Gia: “Vừa nãy ở chỗ Y Tư chỉ tùy tiện ăn một chút, có muốn nấu chút gì đó lấp bao tử không?”
Sức ăn của thú nhân lớn hơn á chủng, Mạc Tuy cảm thấy mình chỉ ăn no tám phần, Khế Gia hẳn là còn đói.
“Không phải rất đói, hơn nữa nằm xuống rồi không muốn dậy nữa, ngày mai lại ăn đi.” Khế Gia cọ cọ cổ Mạc Tuy, trong giọng nói đã mang theo chút buồn ngủ.
Tinh thần căng thẳng một tháng rốt cuộc trầm tĩnh lại, nằm trên chiếc giường quen thuộc, Mạc Tuy cũng dần buồn ngủ, nghiêng người sang ôm Khế Gia vào lòng, cũng ngủ thật say.
Hôm sau Mạc Tuy vị bàn tay sờ loạn trên người quấy tỉnh, Mạc Tuy mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy Khế Gia nhắm mắt ở trên người mình sờ soạng không có quy luật, hô hấp hơi gấp gáp, mà bộ vị dán chặt trên người hắn ma sát cũng cảm nhận được chất lỏng dính ướt.
Thân thể trẻ tuổi cấm dục quá lâu đã tới cực hạn, trong mơ Khế Gia hơi nhăn mày và đôi môi khẽ mở khiến Mạc Tuy cũng thật lâu không phát tiết có phản ứng, nắm cằm Khế Gia hướng về phía trước, liền hung hăng hôn lên.
Khế Gia còn đang trong mộng không thể điều chỉnh hô hấp, không bao lâu đã bị bức tỉnh lại, bàn tay vuốt ve trên lưng rất thoải mái, địa phương bị cầm lấy trượt lên trượt xuống truyền tới cảm giác khiến Khế Gia theo bản năng đáp lại hôn môi của Mạc Tuy, thân thể nhẫn nhịn thật lâu khát vọng càng nhiều, một tay Khế Gia cố sức lật mình nằm lên người Mạc Tuy, thân thể vừa mới khởi động muốn ngồi lên lưng Mạc Tuy, trong bụng đã truyền tới âm thanh rất vang dội.
“Ùng ục…”
Mới đầu Khế Gia ngẩn ngơ, sau đó mặt nhanh chóng đỏ bừng, ngón tay vừa mới cầm nơi đó của hai người cũng cứng ngắc, khiến Mạc Tuy nhịn không được bật cười, kéo người lên trên người mình, một nụ hôn ôn nhu in lên khuôn mặt còn bốc khói của Khế Gia: “Nấu ít đồ ăn trước, chờ ăn no chúng ta lại tiếp tục.”
Chờ Mạc Tuy xuống giường quấn da thú quanh hông lại nhìn sang Khế Gia, Khế Gia đã thú hóa cả người cuộn thành một cục, đầu chôn trong móng vuốt của mình.
Trước đi múc nước, Mạc Tuy lại đến chuồng gà được Tác Nhĩ xử lý rất tốt tìm mấy trái trứng và một con gà, hầm thịt gà trước, lại lấy đá phiến rửa sạch sẽ, làm một cái bánh trứng chiên, lúc này mới đào Khế Gia vẫn duy trì hình thú làm tổ trên giường ra.
Gian nhà một tháng không ở rất nhiều chỗ đều có bụi, Khế Gia ra ngoài đi săn xong Mạc Tuy bắt đầu dọn dẹp, cũng may đồ của hai người không nhiều, chờ Mạc Tuy cầm lọ gốm đến chỗ Y Tư lĩnh phần muối ngày hôm qua còn chưa lĩnh, Khế Gia đã mang theo con mồi trở về.
Hai con hươu trưởng thành đủ cho Mạc Tuy và Khế Gia ăn ít nhất hai người, Mạc Tuy nhìn con ngươi Khế Gia phát sáng thâm ý tự nhiên biết cậu đang đánh chủ ý gì, lại làm như cái gì cũng không biết, cơm nước xong trực tiếp cầm ga giường vải bố bị thay ra đến bờ sông giặt, Khế Gia vẫn đi theo sau lưng Mạc Tuy thú hóa dán sau lưng Mạc Tuy, không bao lâu liền nhảy vào dòng nước lăn lộn, tạt cho Mạc Tuy một thân ướt nhẹp, cuối cùng chỉ đành tắm luôn.
Giặt sạch ga giường, Mạc Tuy tìm ga giường mới trải ra, Khế Gia nhắm mắt theo đuôi Mạc Tuy thấy cơ đùi săn chắc của Mạc Tuy nhoáng một cái, người đã bị đặt trên giường, Mạc Tuy sờ soạng thân thể cậu trên mang theo nụ cười xấu xa, tay từ cổ vuốt xuống dưới, lướt qua bụng, tuột da thú bên hông, nắm trong tay bộ vị hơi ngẩng đầu.
“Ừm…” Lực tay Mạc Tuy rất nhẹ, ngứa ngứa lại làm Khế Gia nhanh chóng kích động, ôm lấy cổ Mạc Tuy hôn lên, cảm giác đầu lưỡi quấn quít làm Khế Gia rên ra tiếng.
Ga giường vừa thay dưới động tác càng kịch liệt của hai người lại nhăn nhún, Khế Gia nằm trên giường kịch liệt thở dốc, chỗ phía sau bị hung hăng xâm chiếm, bộ vị đằng trước đã thấm ướt chính mình theo động tác kịch liệt của Mạc Tuy liên tục lắc lư, bụng dính ướt một mảng, Mạc Tuy tốc độ càng ngày càng tăng làm trước mắt Khế Gia biến đen, đầu óc cũng hỗn loạn theo.
“Mạc… Chậm một chút… Ưm a….” Bắp đùi mở lớn bên thắt lưng Mạc Tuy căng chặt, hơi co giật, muốn đưa tay an ủi bộ vị trướng phát đau kia, tay vừa đụng tới đã bị Mạc Tuy nắm lấy đặt lên trên, tốc độ hết sức chậm rãi hoạt động, hông Khế Gia giật giật, khó có thể thừa nhận lắc đầu, “Buông ra… Mạc.. Nhanh một chút… Không được… Mạc…”
Khế Gia hai mắt thất thần bị hành hạ đến mức không ngừng co giật thân thể khiến ánh lửa trong mắt Mạc Tuy càng tăng lên, lại cúi người dán bên tai Khế Gia, ôn nhu vô cùng hỏi: “Khế Gia muốn ta nhanh một chút hay là chậm một chút?”
Đầu óc bị dục vọng chiếm cứ đã không cách gì tự hỏi, Khế Gia lắc đầu không cách nào trả lời, bên hông khó nhịn giãy dụa, trong miệng phun ra từng chữ mơ hồ không rõ: “A… Đừng… Mạc… Ha a…”
Tay Mạc Tuy bắt đầu hoạt động nhanh hơn, cảm thụ nhiệt độ và nhịp đập thứ trong tay, Khế Gia thở dốc càng ngày càng gấp rút, bắp đùi vốn hơi cơ giật đột nhiên căng cứng kẹp lấy hông Mạc Tuy, toàn thân co rút trong chốc lát, liền xụi lơ xuống.
Bộ vị còn chôn trong thân thể vẫn thẳng tắp như cũ, Mạc Tuy nhẹ nhàng hôn hôn Khế Gia còn chưa tỉnh hồn, nhẹ giọng cười nói: “Cái này mới… chỉ bắt đầu nga…”
Chờ Mạc Tuy phát tiết một lần cuối cùng, toàn thân Khế Gia đã vô lực treo trên người Mạc Tuy, ga giường và trên người đều là chất lỏng không rõ, bộ vị mềm xuống còn dính chất lỏng màu trắng loãng. Tay Mạc Tuy nhẹ nhàng xoa hông Khế Gia, thở dốc chậm rãi bình phục lại, chờ Mạc Tuy đặt Khế Gia lên giường, Khế Gia sớm đã mệt mỏi ngủ mất. Mạc Tuy rời khỏi phía sau Khế Gia, Khế Gia tuy đã ngủ, chỗ đó vẫn tự co rút như cũ, chậm rãi tẩy đi chất lỏng bên trong, ga giường lại thấm ướt một mảng.
Mạc Tuy vừa rửa sạch thân thể Khế Gia vừa nghĩ, về sau vẫn là không nên quá mức cấm dục mới tương đối tốt, nghẹn lâu quá, luôn cảm thấy đạp trên đất có hơi bồng bềnh a.
Mùa xuân đã dần trôi qua, Mạc Tuy nghĩ nghĩ vẫn là trồng ngô sau nhà mình, bộ tộc Lôi Y và bộ tộc mình liên minh hình như đã bàn xong, khi Tát Phi đến thăm luôn có Lôi Y theo đuôi, xem bộ dạng ở chung của hai người, Lôi Y ở rể hình như đã có thể đưa vào chương trình nghị sự.
Mạc Tuy ngồi xổm nhìn mầm ngô vẫn còn rất yếu ớt, có chút xuất thần, một bàn tay đột nhiên khoát lên vai Mạc Tuy, khiến Mạc Tuy đem suy tư có chút hỗn loạn trong đầu ném hết ra ngoài. Cái tay sau lưng nhéo hai cái lên bắp thịt trên vai Mạc Tuy, sau đó còn vòng qua cổ Mạc Tuy.
Khế Gia cúi người tựa cằm lên vai Mạc Tuy, theo ánh mắt Mạc Tuy nhìn chằm chằm mầm ngô hồi lâu, thật sự nhìn không ra chỗ đó có cái gì có thể khiến người ta xuất thần, cong tay búng búng cái lá vừa mọc ta: “Mạc ngươi đang nhìn cái gì? Nhìn cả ngày rồi.”
“Đây là hy vọng để về sau chúng ta càng sống tốt hơn.” Nắm tay Khế Gia trong tay, Mạc Tuy đứng lên, nhéo nhéo thắt lưng, liền lôi kéo Khế Gia ra ngoài.
Bàn tay giao nhau chặt chẽ, Khế Gia đi theo sau Mạc Tuy, có chút mờ mịt nhìn hắn: “Đi… tìm Y Tư sao?”
“Đi tìm tộc trưởng.” Trên tay Mạc Tuy dùng chút lực, Khế Gia hiểu ý tiến về trước vài bước, cùng Mạc Tuy sóng vai cùng đi.
Quay đầu nhìn thấy gò má có vẻ phá lệ nhu hòa, khóe môi Mạc Tuy mang theo ý cười nhàn nhạt Khế Gia không tự chủ được tim đập có chút nhanh hơn, Mạc Tuy nghiêng đầu nhìn về phía Khế Gia, nở nụ cười: “Tìm tộc trưởng cử hành nghi thức thôi, triệt để trở thành người của ta.”
Khế Gia hất đầu đi, lầm bầm vài tiếng, bên tai đã từ từ đỏ lên: “Rõ ràng là Mạc trở thành người của ta mà.”
Chỉ là tuy rằng nói như vậy, khóe môi lại không tự chủ được cong lên.
-o- Toàn văn hoàn –o-