Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 24

Tuy rằng ôm ấp ấm áp rắn chắc làm người ta lưu luyến, Tát Phi vẫn không vì thế mà mất lý trí, trực tiếp gạt tay Lôi Y ra đứng lên, xoay người nhìn về phía hai người còn đang ở bên kia tươi cười phơi phới nhỏ giọng nói đùa, rất không vui nói: “Mạc, Khế Gia, mau đi thu dọn đồ đạc, Lạp Đạt chờ chúng ta lâu lắm rồi.”

Mạc Tuy đã hoàn thành công tác càn quét, thành quả không được tốt lắm, không muốn kéo thời gian quá dài, liền theo bọn Lạp Đạt đi đổi muối, chỉ là vừa tới nơi người bộ tộc mình thường dùng, đã thấy Lạp Đạt đang cùng một thú nhân trông rất lạ mắt nói cười. Lạp Đạt thấy ba người bọn họ đi qua, rất cao hứng vẫy vẫy tay với bọn họ.

“Đây là con trai tộc trưởng bộ tộc này.” Nụ cười của Lạp Đạt mang theo chút hưng phấn, chỉ chỉ thú nhân trẻ tuổi mỉm cười đứng bên cạnh, “Nói là muốn đại biểu bộ tộc trực tiếp trao đổi đường và thuốc trị thương với bộ tộc chúng ta.”

Thú nhân trẻ tuổi cười cười, nhìn về phía Mạc Tuy: “Ngươi chính là thú nhân bán dược cao cho cha ta đi? Ta là Cát Nhĩ.”

Mạc Tuy nhàn nhạt gật đầu, cũng không có biểu thị dư thừa.

“Ý của cha ta là, mong muốn hai bộ tộc chúng ta có thể trợ giúp lẫn nhau, hàng năm bộ tộc bọn ta trực tiếp cung cấp muối cho các ngươi để đổi lấy một lượng nhất định thuốc trị thương và loại dược cao lần trước ngươi trao đổi cho cha ta.” Cát Nhĩ rất chân thành nhìn Mạc Tuy.

Mạc Tuy rất lạnh nhạt nhún vai: “Người phụ trách của bọn ta là Lạp Đạt, ngươi nên bàn với hắn những vấn đề này.”


Nụ cười của Cát Nhĩ càng sâu, không nhanh không chậm nói: “Ta và Lạp Đạt đã bàn tương đối rồi, thế nhưng cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của ngươi.”

“Có ý gì?” Trong lòng Mạc Tuy mơ hồ nổi lên dự cảm không ổn.

“Thành ý của bộ tộc bọn ta ngươi đã thấy, hiện tại cũng phải nhìn một chút thành ý của các ngươi.” Cát Nhĩ cười rất sáng lạn lại mang theo thâm ý khó có thể dùng lời diễn tả, “Ta và cha đều vô cùng thương yêu em gái ta, mà con bé rất thích ngươi, cho nên ta và cha mong muốn ngươi có thể cho nó hạnh phúc.”

Khế Gia đứng phía sau nghe thấy ngừng thở, trong lòng Mạc Tuy dâng lên cảm giác phiền lòng, chỉ là trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, không nói lời nào.

Lạp Đạt thấy Mạc Tuy không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn bị tin tức tốt đập cho không phản ứng kịp, khuỷu tay nhẹ nhàng huýt hắn: “Mạc, không phải ngươi vừa lúc chưa có bạn đời sao, nghe Cát Nhĩ nói em gái cậu ta rất đẹp rất giỏi giang…”

“Ta nghĩ trước khi các ngươi thương lượng chuyện này, có phải đã quên một chuyện rất quan trọng hay không.” Mặt Mạc Tuy không thay đổi nhìn Cát Nhĩ và Lạp Đạt, chậm rãi mở miệng, “Tuy rằng còn chưa cử hành nghi thức, bất quá ta đã có bạn đời nhận định rồi, cậu ấy rất tốt ta cũng rất thích cậu ấy, trừ cậu ấy ra ta cảm thấy ta sẽ không thích người khác nữa.”

Trên mặt Cát Nhĩ và Lạp Đạt tràn đầy khiếp sợ và xấu hổ, còn chưa mở miệng nói cái gì, một giống cái đang ngồi xổm ở sạp bên cạnh chọn chọn lựa lựa nhảy dựng lên, thật nhanh vọt tới bên người Mạc Tuy.


“Ngươi làm sao có thể có người thích!” Giống cái thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tràn đầy khí tức thiếu nữ, bề ngoài rất xinh đẹp động lòng người, ngay cả biểu tình kinh ngạc cũng có vẻ rất đáng yêu, chỉ là trong mắt Mạc Tuy, thiếu nữ có trang điểm thêm cũng thực sự thiếu lực hấp dẫn.

“Á Á sao ngươi lại tới đây!” Cát Nhĩ khiếp sợ không thua gì em gái bảo bối nhà mình.

“Ta theo đến xem a…” Á Á chu chu miệng, sau đó hai mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn Mạc Tuy, “Còn chưa cử hành nghi thức không xem như bạn đời chân chính, có thể hối hận, ngươi xem ta thế này, ta là giống cái xinh đẹp nhất toàn tộc, hơn nữa vô luận là chế tạo muối hay là hái trái cây làm đồ ăn đều có thể, cùng ta kết thành bạn đời sẽ sống phi thường thoải mái.”

Một chút thoải mái Mạc Tuy cũng không cảm thấy chỉ cảm thấy đầu đau não trướng, cô nhóc này hắn xác thật chính mình chưa từng gặp mặt: “Ta nghĩ chúng ta hẳn là căn bản không quen biết, ngươi không sợ kỳ thật ta là một người rất hung tàn, vừa mang ngươi về bộ tộc liền bỏ vô nồi nấu lên sao?”

Á Á lắc đầu, không thể tin được nhìn hắn: “Sao ngươi có thể là người như thế, ngày đó lúc ngươi cho cha ta dược cao ta đã nghe được, ngươi nói với ông ấy thật nhiều chuyện làm sao để giống cái và y lạp càng thêm khỏe mạnh, nhất định là một thú nhân ôn nhu biết săn sóc.”

Lừa cha ngươi đổi lọ dược cao ngươi cũng tin sao, Mạc Tuy xoa xoa thái dương, đầu đau dữ dội hơn. Nhìn thoáng qua muốn đã đổi gần xong, Mạc Tuy thở dài: “Ta đã có bạn đời, cho dù không cử hành nghi thức ta cũng sẽ cùng cậu ấy sống tới cuối cùng sinh mệnh, ngươi vẫn là suy xét thú nhân thích hợp với ngươi hơn đi.”


“Ta có chỗ nào không tốt sao…” Giống cái ở trong bộ tộc thú nhân luôn luôn là bên được che chở, giống cái vừa đẹp vừa giỏi càng phải nhận được theo đuổi của rất nhiều thú nhân, Á Á nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn và biểu tình muốn khóc tới nơi rất khiến người ta thương tiếc, vẻ mặt Cát Nhĩ cũng không tốt.

“Ngươi làm sao có chỗ nào không tốt, thế nhưng ngươi cảm thấy giống cái và y lạp, Mạc sẽ chọn ai?” Tát Phi nhẹ nhàng cầm bàn tay đã nắm thành nắm đấm của Khế Gia, đi tới trước hai bước, lộ ra một nụ cười rất rực rỡ.

Tát Phi trước giờ vẫn đứng sau lưng Mạc Tuy, thẳng đến khi đi tới bên người Mạc Tuy mới hấp dẫn lực chú ý của Cát Nhĩ và Á Á. Luận về trình độ ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, Á Á so ra kém Tát Phi, mà số lượng y lạp trong bộ tộc thú nhân càng làm cho các thú nhân tranh đoạt bể đầu.

Tát Phi lộ ra nụ cười rất ôn nhu dễ gần, một tay kéo cánh tay Mạc Tuy, thuận tiện lặng lẽ nhéo hắn một cái ý bảo hắn đừng nói chuyện: “Trước đây khi thích Mạc, ta nói cái gì hắn cũng không đáp ứng làm bạn đời ta, ngươi nói ta là y lạp, còn biết làm thuốc trị thương, hái trái cây làm đồ ăn càng không biết thành thạo cỡ nào, Mạc vì sao lại không thích ta, về sau Mạc bị ta phiền không chịu được, chỉ có thể đáp ứng ta, sau đó tìm giống cái, nếu không giỏi cũng không đẹp bằng ta, sẽ không kết thành bạn đời.”

Thấy Cát Nhĩ nghe xong mặt đen thùi, Tát Phi cười càng động lòng người, hơi khiêu khích nhìn Á Á đã bị đánh bại: “Ngươi còn muốn hắn làm bạn đời không?”

Á Á ngơ ngác nhìn Tát Phi, đột nhiên nức nở một tiếng, xoay người chạy mất.

Thấy Cát Nhĩ đuổi theo chạy mất, Lạp Đạt có chút lúng túng nhìn thoáng qua Mạc Tuy và Tát Phi còn đang dính với nhau, ho nhẹ một tiếng: “Lúc trước trong tộc thấy ngươi hình như không có quan hệ tốt đặc biệt với giống cái nào, còn tưởng rằng ngươi chưa lo lắng chuyện tìm bạn đời…”


“Không cần để ý, chúng ta tới đổi muối, muối đã gần đủ rồi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là tốt rồi.” Mạc Tuy nhàn nhạt nhếch nhếch khóe môi, xua xua tay.

Tát Phi thả cánh tay Mạc Tuy ra, trêu ghẹo nói: “Mạc thật đúng là được hoan nghênh đấy.”

Mạc Tuy rất bất đắc dĩ nhìn Tát Phi cười đến vui vẻ, cong ngón tay nhẹ nhàng búng mũi Tát Phi: “Ta không cần được hoan nghênh, bất quá lần này ngươi biểu diễn không tệ, chờ trở về làm cho ngươi đồ ăn ngon.” Nói xong liền nghiêng đầu qua, nhìn về phía Khế Gia, nở một nụ cười rất ôn nhu, “Khế Gia, chúng ta đi săn đi.”

“A… Đừng…” Khế Gia bị đặt trên cây khô, tay không tự chủ vòng qua cổ Mạc Tuy, nướt bọt không kịp nuốt từ khóe môi chảy xuống, được Mạc Tuy tinh tế liếm sạch, lại liên tục liếm xuống dưới, ngậm một điểm trước người Khế Gia.

Động tác kịch liệt khiến thân thể nhanh chóng phát nhiệt kích động, Khế Gia hô hấp dồn dập, khi nơi dưới thân được Mạc Tuy nắm lấy đã đứng lên, vội cầm tay hắn: “Sẽ bị người phát hiện… Ưm…”

“Không sao, ngươi là bạn đời của ta, làm chuyện này không phải là đương nhiên sao?” Mạc Tuy nhẹ giọng cười cười, tốc độ trên tay tăng nhanh, mãi cho đến khi Khế Gia bị ép cho viền mắt đỏ lên, nhãn thần bắt đầu mờ mịt, Mạc Tuy mới tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói, “Ngươi là bạn đời của ta, trừ ngươi ra ta sẽ không thích những người khác, loại sự tình này ta sẽ chỉ làm với một mình Khế Gia, cho nên ngươi không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, tin tưởng ta là được rồi…”

Đầu lưỡi ấm áp liếm lên vành tai Khế Gia, sau đó ngậm lấy, Khế Gia thất thần rên lên một tiếng, thân thể căng cứng thả lỏng, được Mạc Tuy ôm thật chặt vào lòng.

Hô hấp hơi hơi bình phục, Khế Gia đưa tay cầm thứ nóng hổi vẫn đè trên người mình, khóe môi cong lên: “Ta biết, chỉ là… Mạc được nhiều người thích như vậy… Vẫn có chút không vui…”