Vô Thu Lãnh Nguyệt

Chương 6

“Ha ha, coi như ngươi nói đúng.” Chỉ thấy tay Y Lãnh Nguyệt sờ lên thân mình của Vô Thu Kỳ, muốn giải khai y phục của y.

“Chờ một chút!” Vô Thu Kỳ đột nhiên vung mở đôi tay không an phận của Y Lãnh Nguyệt.

“Làm gì vậy, ta mệt chết đi!” Y Lãnh Nguyệt nghiêng đầu nhìn y.

“Chẳng lẽ ngươi đối với Thiên Lại thần kiếm người kia nói một chút cũng không có hứng thú??” Muốn chuyển đi chú ý của hắn, nhưng thật không tin hắn đối với vật thần bí như thế lại có thể tuyệt không để ý.

“Ngươi thực hiểu ta nha, bất quá nó sẽ là của ta, cho nên hiện tại chũng ta đi ngủ đi a!” Nói xong tay lại bò lên trên ngực Vô Thu Kỳ.

“Này… Này cùng việc đó là hai việc khác nhau, ta không hiểu rõ ngươi muốn nói gì.” Vô Thu Kỳ nhìn cái bộ dạng như đã định liệu trước, nhất định lại có ý định gì đó.

“Dù sao ngươi ngủ cùng ta là được rồi, chuyện khác ta đều có chủ trương. Ngủ đi.” Kéo Vô Thu Kỳ xuống, Y Lãnh Nguyệt liền ôm lấy y.

Kéo chăn một bên qua, Vô Thu Kỳ đem nó nhẹ nhàng đắp lên trên thân hai người, thời gian mặc dù còn sớm, chính là cơn buồn ngủ vẫn dần dần kéo tới.

Ngoài cửa sổ cảnh sắc theo hai người bắt đầu từ từ ảm đạm xuống.

Lúc nửa đem, Vô Thu Kỳ đột nhiên bị quấy nhiễu tỉnh lại, người khởi xướng đương nhiên là người đang nằm ở trên người y.

“Kỳ, ngươi tỉnh, tỉnh a!” Y Lãnh Nguyệt vỗ vỗ mặt y.

“Ngô… Cái gì?” Nửa mở to mắt, nhìn thấy một thân ảnh lờ mờ.

“Ngươi tỉnh dậy, chúng ta phải đi.” Y Lãnh Nguyệt nhéo nhéo mặt y, sau đó ngồi dậy.

Bị hắn lộng như vậy, Vô Thu Kỳ cũng thanh tỉnh, nâng thân ngồi dậy.

“Đã trễ thế này, ngươi muốn làm gì??” Giống như cùng hắn cùng một chỗ mỗi thời mỗi khắc đều sẽ xuất hiện một sự tình mà chính mình không ngờ được.

“Chúng ta đi xem kiếm của ta a, bằng không sẽ bị người khác lấy đi mất. Di, ngươi nhìn ta làm gì, nhanh mặc quần áo a.” Miệng nhỏ thúc giục.

“Kiếm của ngươi?? Ngươi kia là nói đến kiếm nào?” Chẳng lẽ hắn nói là thanh… …

“Không cần hỏi nhiều, đi với ta là được rồi.” Nói xong đã bị Y Lãnh Nguyệt kéo đi.

Trăng đã lên, trong hoa viên tối tăm chỉ thấy hai tên quỷ ảnh tử di động cấp tốc.

“Ngươi muốn đi đâu?” Vô Thu Kỳ theo sát phía sau Y Lãnh Nguyệt.

“Hư! Nhỏ giọng một chút, đi theo ta là được.” Quay đầu dùng một ngón tay đặt ngoài miệng, khẩn trương nhìn y.

Như là từ trong hoa viên tản bộ, theo Y Lãnh Nguyệt quẹo trái rẽ phải, đi vào một địa phương giống như thư phòng.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Hai người nhanh chóng tiến vào. Cửa khép lại.

“Qủa nhiên còn ở nơi này.” Xốc lên một bức họa mỹ nhân đồ. Chỉ thấy một chỗ lõm vào thật dài, bên trong có một thanh kiếm.

Ta tới đón ngươi đây! Y Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng cầm lấy, dùng tay vuốt ve thanh kiếm.

Đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không a?!

Dùng đến ánh mắt chỉ có chính mình hiểu rõ nhìn toàn thân thanh bảo kiếm tràn ngập một cỗ lãnh khí ngưng đọng bất khả tư nghị.

Thân kiếm dài trên hai thước, phù điêu ở trên kiếm khắc song ly vân(hoa văn hai con rồng). Qủa thật là Thiên Lại thần kiếm!?

Vô Thu Kỳ có chúy giật mình. Thật không ngờ Thiên Lại thần kiếm thật sự ở trong này, càng không nghĩ đến thanh kiếm này giống như gặp được chủ nhân mà phát ra một loại âm thanh trầm thấp.

“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Treo thanh kiếm ở bên hông, đi đến trước mặt Vô Thu Kỳ.

“Đây không phải là ăn trộm sao.” Cố ý nói lại.

“Y Lãnh Nguyệt ta làm sao có thể đi trộm đồ? Chính là tới lấy lại đồ vật nguyên bản thuộc về mình thôi.” Có chút cao ngạo nói.[hành động của anh chả khác trộm là mấy ==]

“Ngươi muốn đem nó dấu ở đâu? Cứ như vậy mà mang trên người sao?” Trộm từ ngay trong phủ, thứ này phải giấu ở chứ?

“Được rồi, không cần nói nhiều. Chúng ta đi về trước đã.” Đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng mở ra.

Liền trở lại trong phòng của mình thần không biết quỷ không hay.

“Ai nha! Rốt cuộc đã tới tay. Ha ha…” Đem cửa phòng đóng tốt, vẻ mặt tươi cười xuân phong đắc ý nhìn Vô Thu Kỳ.

“Ngươi cho là ngươi có thể mang theo nó rời đi nơi này sao?” Cũng không phải một cái hộp nhỏ linh tinh gì đó, mà là thanh kiếm dài như vậy làm sao mang đi ra ngoài được?

“Không cần lo lắng, ta đã có biện pháp.” Y Lãnh Nguyệt hướng y trừng hai mắt, “Nói đến vừa rồi vận động một chút, hảo mệt đi, ta muốn ngủ a.” Nói xong liền nhào vào Vô Thu Kỳ đang ngồi ở bên giường.

“Ngươi,….” Mới không chú ý, lúc này lại bị hắn áp đảo ở trên giường.

Y Lãnh Nguyệt hai chân quỳ hai bên, hai tay đè lên bờ vai của y. Khuôn mặt đầy tiếu ý nhìn y, lúc này, nụ cười ngọt ngào này ở trong mắt Vô Thu Kỳ cũng cảm thấy có một loại hàm ý khác.

“Không cần náo loạn!” Không hiểu hắn muốn làm gì, cho nên y cũng không giãy dụa.

“Kỳ, ta thật sự một chút cũng không hiểu ngươi, vì cái gì ngươi có thể tin tưởng người khác dễ dàng như vậy?” Y Lãnh Nguyệt dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn nhìn y.

“Chẳng lẽ ngươi không đáng để ta tin tưởng?” Hắn là ám chỉ hắn có chỗ nào lừa gạt y sao?

“Đương nhiên không phải, ta tổng cảm giác mình là người rất xấu, hắc… hắc…” Cười gượng hai tiếng, “Chính là gặp được ngươi, sau đó lại cảm thật kỳ thật ta nhưng cũng có thể làm một người tốt.”


“Người xấu?” Tại sao hắn nói mình như vậy??

“Có lẽ có một ngày ngươi sẽ biết.” Nhãn tình mang theo một tia u buồn nhìn Vô Thu Kỳ.

Hắn là muốn nói cho ta điều gì? Hay là muốn ám chỉ cái gì? Đoán không ra cái loại ánh mắt này rốt cuộc đại biểu cho điều gì, Vô Thu Kỳ cũng chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm hắn, muốn xem thấu điều ẩn chứa bên trong.

“Ha… Ha… Ha…” Đột nhiên Y Lãnh Nguyệt cười phá lên, “Kỳ, ngươi hiện tại bộ dạng hảo nghiêm túc nga. Ta đã nói ngươi quá tin tưởng người khác đi.” Nguyên lai đây chỉ là một tràng chơi đùa vô sự của Y Lãnh Nguyệt.

“Nhưng ta thấy ngươi, nhãn thần thống khổ không thể nói ra kia tuyệt không giống là nói đùa, không có thật sự trải qua, tại sao có thể có biểu tình như vậy?” Vô Thu Kỳ không tin hắn đây đều là giả vờ, một chút cũng không tin.

“Đúng vậy, mất đi thân nhân cái loại thống khổ kia ngươi là vĩnh viễn không thể hiểu được. Chẳng lẽ cái này cũng gọi là dối trá?” Biểu tình Y Lãnh Nguyệt có chút tức giận.

“Có thể là có những thống khổ ngươi cũng là vĩnh viễn không thể cảm nhận được.” Điều này làm cho Vô Thu Kỳ nhớ lại, ít nhất hắn chỉ là một người đau khổ, mà y nhưng là mang đến thống khổ cho cả hai người!

“Lãnh Nguyệt, phải biết rằng thời gian sẽ tự chữa hảo hết thảy, không cần vĩnh viễn đắm chìm trong lao tù mà tự mình thiết lập.” Tựa như y hiện giờ, tuy nói không thể đối với chuyện cũ có thể quên, nhưng nó cũng là thuộc về mình, “Ta nghĩ ngươi sẽ minh bạch.”

Thời gian sẽ tự chữa hảo hết thảy, nói đúng lắm.

Chính là, điều này cần bao nhiêu thời gian đây? Một năm? Hai năm? Mười năm? Hai mươi năm? Hay là…

“Vấn đề này rất khó biết nha, ta mệt rồi, không còn sớm, vẫn là ngủ đi.” Nằm ở trên người Vô Thu Kỳ cứ như vậy mà ngủ.

Dường như đã thành thói quen, từ trên người Y Lãnh Nguyệt cởi xuống thanh kiếm được xem là thần chi kiếm.

Thói quen thật sự là sự tình có phần đáng sợ. Từ khi cùng hắn một chỗ, đã có thói quen mỗi đêm ôm hắn ngủ, đã có thói quen nghe thấy tiếng cười của hắn, đã có thói quen thường thường thổi tiêu cho hắn nghe, ngay cả nụ hôn của hắn cũng đã thành thói quen…

A… Trong bất tri bất giác cũng đã quen với sự tồn tại của hắn. Có hắn, hiện tại đã có thể quên Tiêu sao?

Hẳn là có thể đi, mặc dù mình không phải là người đứng núi này trông núi nọ. Có thể là đoạn tình kia của bọn họ đã sớm bị thời gian bào mòn chỉ lưu lại điểm bóng dáng.

Chính là vì cái gì hắn lại đối với một người mới gặp mặt liền dễ dàng nói “Thích” như vậy, là nhất kiến chung tình sao? Chính mình không biết Y Lãnh Nguyệt là nghĩ như thế nào, chỉ là hiếu kỳ suy đoán thôi.

Nhìn người trong lòng vẻ mặt thỏa mãn ngủ. Trên thân người này lại có biết bao điều thần bí! Rất nhiều ý tưởng không nghĩ tới! Rât nhiều điều hấp dẫn làm bản thân chầm chậm tới gần hắn. Với y mà nói, Y Lãnh Nguyệt là người mà kiếp này y thật không nghĩ đến sẽ gặp được.

Không có hắn, kiểu phiêu bạt nơi nơi, bốn biển là nhà, ngày tìm kiếm hắc huyết lệnh còn không biết là khi nào mới có thể chấm dứt.

Đem hắc huyết lệnh từ trong lòng ngực lấy ra, nhìn thấy mặt sau có hai chữ “Lãnh Nguyệt” thanh nhã. Luôn luôn rất tò mò tại sao hắn lại có hắc huyết lệnh, tại sao hắn lại biết ngọc này có hai khối.

Tuy rằng hắn cái gì cũng không nói, trực giác lại nói cho Vô Thu Kỳ hắn nhất định cùng chuyện kia có liên hệ. Có lẽ chỉ có thể đợi hắn ngày nào đó muốn nói cho mình biết tất cả chuyện này mới biết đáp án.

Chân trời dần dần trở nên sáng hơn. Tia nắng ban mai theo đó mà đến.

Y Lãnh Nguyêt bị ánh sáng làm cho tỉnh dậy. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Vô Thu Kỳ vẫn còn ngủ say, giống như chưa bao giờ nhìn y gần như vậy.

Khuôn mặt góc cạnh cương nghị, làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra là một cao thủ luyện võ, lông màu đậm hơi chếch cho thấy dương cương nam tử đặc hữu, mũi cao thẳng làm nổi bật vẻ anh tuấn bất phàm của y. Còn có, đôi môi mỏng vẫn hôn mình.

A.. Ta đang suy nghĩ gì vậy?

Y Lãnh Nguyệt có điểm đỏ mặt. Tóm lại, y là một người thực xuất sắc. Đến nay, Y Lãnh Nguyệt ta còn chưa có gặp qua người xuất sắc như vậy đi. Nhưng là, tại sao ngươi lại là Vô Thu Kỳ?

A… Thật là có hứng thúa, Vô Thu Kỳ, Vô Thu Kỳ, cái tên này quả thực có thể khiến người ta sâu sắc ghi nhớ một đời nha!

Thì thào nhớ kỹ tên của y, cứ như vậy tiến lại gần nhìn y. Ngay cả Y Lãnh Nguyệt cũng không biết hắn lúc này lại xuất thần đến thế.

Thẳng đến khi đôi mắt chậm rãi mở ra, nhìn hắn.

“Kỳ, ngươi đã tỉnh?” Y Lãnh Nguyệt mỉm cười nhìn y.

Vừa tỉnh dạy liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đến mê người của Y Lãnh Nguyệt ánh vào tầm mắt của mình, phảng phất như mộng du tiên cảnh, lệ sắc như thế, sao có thể không động nhân?[lúc nãy ẻm ngắm ảnh, giờ ảnh mê mẩn nhìn ẻm =))]

“Uy! Ngươi nhìn ngây người cái gì?” Vỗ vỗ mặt Vô Thu Kỳ, Y Lãnh Nguyệt kêu lên kinh ngạc, “Ta còn không biết một nam nhân lại có thể nhìn một nam nhân đến ngẩn người nha.”

“Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm?” Đột nhiên kéo hắn xuống dựa vào người mình, miệng liền hôn lên.

“Ngô… Lại…” Muốn giãy dụa thoát ra, đáng tiếc… không thành công, ngược lại còn rơi vào cạm bẫy ôn nhu của “Địch nhân”.

—— Hay là chính mình căn bản không muốn trốn tránh?

Bất quá Y Lãnh Nguyệt cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà sau khi kết thúc nụ hôn liền chà chà miệng, giận dỗi đối Vô Thu Kỳ thét lên:

“Ta, nói, không, được, tùy, tiện, hôn, ta, ngươi —— Nghe! Được! Không! Đấy!!”

“A, này lại không có gì khác nhau.” Sao hắn lại muốn quy định điều này? Thật sự nghĩ mãi không rõ.

“Đối với ngươi không có khác nhau, đối với ta khác nhau rất lớn.” Y Lãnh Nguyệt oán hận nói, “Chớ có trách ta không có nói, ngươi nếu tiếp tục tùy tiện hôn ta như vậy, vật kia của ngươi đừng nghĩ muốn lấy lại nữa.” Để lại câu nói này, hắn cũng không tin y không nghe hắn.

Cư nhiên lấy hắc huyết lệnh ra uy hiếp y. Này thật sự quan trong vậy sao? Lúc hôn hắn nhìn không ra hắn mất hứng, hay không thích.

Mọi người thường nói lòng dạ nữ nhân khó nắm bắt, chính là người trước mặt y, bản thân thật sự cũng không thể nào nắm bắt, không thể nhìn thấu được.

Thấy Vô Thu Kỳ không có tiếp tục nói gì, biết những lời này của mình đã có tác dụng, tâm lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bất quá tựa hồ cảm giác được có một điều gì đó mạc danh tan biến, nhưng là quá nhỏ bé, ngay cả chính hắn đều không có chú ý tới.

Hai người cứ như vậy không tiếng động đối diện, đều là từ trong mắt đối phương muốn nhìn thấu ánh mắt của người kia.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. Ngoài cửa sổ tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng cây dao động… đều bị chìm nghỉm ở trong sự im lặng này.

“Công tử, công tử, công tử…” Đột nhiên một trận âm thanh đạp cửa mãnh liệt đánh thức người đang ở trong mộng.[ồ. không thì ngồi nhìn nhau cả buổi sao =))]

Y Lãnh Nguyệt nhảy dậy đứng lên mở cửa, lại bị người trước mặt nhào tới khiến cho cả người không ổn định.

Vừa nhìn người tới, nguyên lai là Đỗ Tiểu Vũ.

“Lãnh Nguyệt… đệ đệ… Vô… đại hiệp,” Hơi thở vẫn chưa thông lại làm nàng vừa nói vừa thở gấp, “Nhà của chúng ta đến thật nhiều người, buộc cha ta giao ra thần kiếm, các ngươi mau đi xem một chút!” Ánh mắt cầu xin nhìn hai người bọn họ.

“Ở nơi nào? Y Lãnh Nguyệt ta ở đây lại có người đến giở thói ngang ngược sao? Kỳ, chúng ta đi nhìn xem. Quay đầu đối với Vô Thu Kỳ ở trong phòng nói.

Tiếp nhận kiếm Vô Thu Kỳ đưa cho hắn, theo Đỗ Tiểu Vũ đến đại sảnh, chỉ thấy gia đinh cùng một đám người đứng đối diện nhau, trương cung bạt nỏ.

Có một lần kinh nghiệm, Đỗ gia đã tăng thêm rất nhiều gia đinh, quả nhiên là đúng đắn.

“Họ Đỗ, mau giao thần kiếm ra đây!” Một người đi đầu hướng Đỗ Thiên Hùng rống lớn.

“Ai nha nha!! Đây không phải đệ tử Hoa Sơn sao? Như thế nào chạy tới đây, không phải là để vấn an ta chứ.” Y Lãnh Nguyệt đột nhiên sát nhập vào giữa hai đoàn người.

“Y Lãnh Nguyệt huynh đệ, này…” Đỗ Thiên Hùng muốn nói này không tốt lắm, để người khác liên lụy cũng không phải là phong thái chính nghĩa.

“Chuyện này giao cho ta,” Quay đầu lại đối Đỗ Thiên Hùng nói như đã định liệu trước.

“Ta còn chưa có tới tìm các ngươi, các ngươi lại tới tìm ta?” Y Lãnh Nguyệt đột nhiên xoay người, dùng khẩu khí nghiêm khắc đối đám người kia nói.

“Ngươi… Ngươi là ai…?” Người này thật không phải đẹp bình thường, thấy cả đám mỗi người đều nước miếng chảy ròng, ngay cả lời nói đều ngập ngừng ấp úng.

“Ngay cả chưởng môn các ngươi đều không dám nói với ta khẩu khí như vậy, ngươi cư nhiên hỏi ta là ai?” Giơ tay phải vung lên, tống cho hắn một viên vô ngữ đan(thuốc không nói được), xem hắn rốt cuộc nói được nữa không.

“Khụ, khụ, khụ… Ngươi cho ta ăn cái gì?” Chỉ cảm thấy một hạt gì đó vào trong miệng mình, cũng không biết là cái gì.

“Cho ngươi bớt nói mấy lời vô nghĩa!” Y Lãnh Nguyệt mới vừa nói xong, chỉ thấy hắn liền mở lớn miệng mình, như là muốn nói gì lại thế nào cũng không nói ra lời.

Giật mình nhìn Y Lãnh Nguyệt, nhìn nhìn lại người bên cạnh hắn. Cả đám đều đưa mắt nhìn nhau, không biết cuối cùng đây là việc gì.

“Các ngươi rốt cuộc tơi nơi này làm gì? Quấy rối bách tính? Cường đoạt nhân vật? Còn không cút cho ta!” Y Lãnh Nguyệt hơi có chút tác phong tướng lĩnh gào thét.

“Chỉ, chỉ cần họ Đỗ giao ra Thần Lại thần kiếm chúng ta liền đi.” Một người trong đó khúm núm tiến lên phía trước rất nhanh nói xong.

Không có kết quả bọn hắn trở về thật khó báo cáo nhiệm vụ.

“Cũng không phải vật của ngươi, làm gì phải giao cho ngươi?” Trừng mắt liếc hắn một cái, “Lời của ngươi nói cũng quá nhiều đi.”

A? Giật mình há to miệng, cuối cùng vừa lúc có một viên gì đó bay vào miệng.

“Không, nôn… nôn…” Lấy tay vào trong cổ họng của mìn móc ra, muốn đem dược vật nuốt vào cấp lấy đi ra.

Đáng tiếc người không có chức năng phản vị(buồn nôn), cho nên… lại nhiều thêm một người câm. Lần này đem bọn hắn đều dọa đi, rốt cuộc hắn là ai?

Mọi người trong lòng đều đang suy đoán cùng vấn đề.

“Như thế nào? Còn chưa cút? Hay là muốn thử xem vô ngữ đan độc nhất vô nhị của Y Lãnh Nguyệt ta?” Sắc mặt thay đổi, hắn đối với đám người đang nhìn mình như người quái dị mà cười hì hì nói.

“Y… Lãnh…!?” Lời còn chưa nói hết, hắn cũng bị chuốc thêm một khỏa vô ngữ đan.

A, thật thú vị, nhìn thấy bộ dạng người hoảng hốt nuốt đan dược lại không biết phải làm sao, xem ra hắn hôm nay cần cùng bọn họ hảo hảo chơi đùa, xem như chào hỏi.

“Đại danh của ta cũng là ngươi có thể gọi?” Biểu tình đổi thành sinh khí, Y Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn.

Nghe được ba chữ “Y Lãnh Nguyệt”, tất cả mọi người phái Hoa Sơn tại đây đều đem miệng mình đóng chặt, sợ một chút không cẩn thận đầu của mình rớt còn chẳng biết tại sao đâu.

Sư phụ của mình chính là bị đồ đệ người này đánh cho trọng thương, bọn hắn còn có thể nói cái gì? Không sợ chết sao?

“Tốt lắm, ta nói một lần cuối cùng, các ngươi có thể lăn đi.” Ha ha ~~~ nguyên lai tức giận cũng có thể hảo ngoạn như vậy, ai nha, sao cũng không nói chuyện ni?

Nhìn thấy Y Lãnh Nguyện trừng mắt lạnh lùng nhìn như thế, mặc dù nói nếu không hoàn thành mệnh lệnh của sư phụ, nhưng hắn cũng không thể đắc tội nha, hơn nữa là ngàn vạn lần không thể đắc tội.

Tâm dứt khoát không yên, vì thế cả đám người liền tính toán quay về.

Bất quá ba người trúng độc kia lại đứng yên thẳng tắp, như là cùng đợi cái gì.

Không cần phải hỏi, đương nhiên là chờ Y Lãnh Nguyệt giải dược.

“Chờ một chút.” Y Lãnh Nguyệt mở miệng ngăn cản.

Ba người kia như là gặp được cứu tinh, hi vọng mà nhìn Y Lãnh Nguyệt.

“Các ngươi cái gì cũng không nói cứ như vậy rời đi? Đem ta trở thành cái gì?” Y Lãnh Nguyệt lắc lắc cái đầu đùa cợt nói.

Còn nói? Không phải hắn không cho nói sao?

Vì vậy, một người đẩy một người, thật vất vả mới đứng ra một người.

“Lúc nãy không biết là Y Lãnh Nguyệt minh chủ, đã có nhiều đắc tội mong rằng thông cảm.” Run rẩy giơ tay lên ôm quyền nói.

“Ân, này cũng không sao.” Y Lãnh Nguyệt thỏa mãn gật đầu, “Nói cho Lý lão đầu tử, nếu muốn giải dược, ngày mai phái người ta đã tuyển chọn tới đón ta trước Hoa Sơn.”

“Đúng rồi, phải mang kiệu tới đón ta, chớ quên.” Bổ sung xong một câu mới chấm dứt.

Nói đến cũng được đi, thế nhưng khẩu khí không khỏi quá lớn chứ, còn muốn một cái kiệu tới đón hắn?

Cả đám người đều cúi đầu xuống bỏ đi, phải nói lại lời của Y Lãnh Nguyệt với chưởng môn thế nào đây?

Đám người đều đi hết sạch, Y Lãnh Nguyệt mới vui vẻ chạy đến trước mặt Vô Thu Kỳ, vẻ mặt tươi cười như hài tử mà nhìn y.

“Có người đã nói qua ngươi là một ác ma chưa?” Bộ dạng khờ dại này sao có thể làm cho người ta tin đây là người vừa mới nói kia?

“Ngươi không phải người thứ nhất nói như vậy, rất nhiều người đều thích dùng cái từ này gọi ta.” Ôm cánh tay y không buông.

“Y Lãnh Nguyệt huynh đệ, ngươi… Thanh kiếm trên người ngươi có thể cho ta mượn nhìn một chút được không?” Đã sớm chú ý thanh kiếm không giống như tầm thường trên người hắn, chính là Thiên Lại thần kiếm, hắn có thể khẳng định.

“Nga, ngươi nói thanh kiếm này sao?” Chỉ chỉ kiếm trên người.

“Đúng vậy, chính là thanh kiếm này.” Như thế nào thần kiếm lại ở trên người hắn chứ?

“Ngươi là nói thanh Thiên Lại thần kiếm này? Ta đã tự mình lấy lại, ngươi có thể yên tâm. Sau này sẽ không có ai tiếp tục tới quấy rầy ngươi.” Y Lãnh Nguyệt cười tủm tỉm nhìn hắn, ánh mắt cũng mang theo một tia ám chỉ.

Trên mặt mỗi người đều tỏ ra kinh hãi. Y Lãnh Nguyệt lại có thể quang minh chính đại nói mình thu hồi Thiên Lại thần kiếm!?

“Này…” Biết Y Lãnh Nguyệt rất có thể là minh chủ võ lâm tuổi trẻ tuấn mỹ ở trên giang hồ đang truyền lưu, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

“Kỳ thật Thiên Lại thần kiếm cũng không phải của phủ ta, bằng không chính là tặng cho Y huynh đệ cũng không sao, nhưng mà nó là do một vị cao nhân gửi ở chỗ này, cho nên có thể hay không thỉnh Y huynh đệ, à không, Y Lãnh Nguyệt minh chủ để lại, thật sự đây là đồ vật của người khác a.”

“Đồ vật của người khác? Ta không phải nói ta tới lấy lại thứ này sao? Kỳ thật thứ này vốn là của ta.” Ngừng lại một chút, “Còn nhớ rõ buối tối kia không? Tối hôm đó ta tới để kiếm lại, mưa rơi như trút nước, ta cái gì cũng không có lưu hạ, chỉ để lại một thanh kiếm cùng một vạn lượng ngân phiếu,” Giống như là muốn nhắc nhở chút gì đó, chậm rãi nói, “Cùng một tờ giấy.”

Tình hình đêm đó hoàn toàn đúng, Đỗ Thiên Hùng cũng là dựa vào một vạn lượng ngân phiếu mà trở thành phú gia ở nơi này.

“Ngươi… Ngươi là…” Cái thự danh(ký tên)kia nhìn một lần liền sẽ không thể quên, hoàn hảo chính là nhìn thấy thự danh cũng là thấy chân nhân(người thật)! Hiện tại hắn không phải đã thấy được rồi sao!?

“Biết là tốt rồi, chỉ cần ngươi ghi ở trong lòng, thì sẽ không có việc gì.” Y Lãnh Nguyệt nói đến nhẹ nhàng, nhưng càng giống là một loại cảnh cáo.

Nghe được Y Lãnh Nguyệt nơi như vậy, theo bản năng gật gật đầu. Không biết mình có phải may mắn hay không, có thể ở dưới tay hắn lưu một nhân chứng sống.

Một bên Vô Thu Kỳ cảm thấy được tất cả chuyện này đều thật là quỷ dị. Vốn là không rõ, sau đó là giật mình, tiếp lại thấy kinh ngạc. Y Lãnh Nguyệt thật sự có một mặt đáng sợ như vậy sao?

Tuy rằng hắn chưa từng ở trước mặt mình bày ra, chính là trong mơ hồ bản thân tựa hồ cảm thấy được điều gì đó.

Phát hiện mình càng cố từng bước tìm hiểu, càng là chui vào một nơi sương mù không thể thấy rõ ràng. Ngay cả mình đều giống như mất phương hướng, quanh co ở trong đó. Kết quả là càng muốn biết rõ hắn rốt cuộc là người như thế nào.

Trong lòng vẫn mong muốn tìm kiếm mọi thứ liên quan đến hắn, muốn từ cả trong một cái nhấc tay nhấc chân cũng đều thấy được tâm của hắn. Giống như hiện tại.

“Kỳ, ngươi làm sao nhìn ta như vậy? Hảo ngốc nga.” Y Lãnh Nguyệt cùng Đỗ Thiên Hùng nói chuyện xong quay đầu liền thấy Vô Thu Kỳ dùng một loại nhãn tình khó giải thích nhìn mình.

“Sáng sớm dậy chưa ăn gì liền bị đám thương dăng(ruồi bọ)quấy rầy, Kỳ, ta đói bụng.” Qua lại lay lay ống tay áo Vô Thu Kỳ.

“Ta đây đi chuẩn bị.” Đỗ Tiểu Vũ vội mở miệng nói với Y Lãnh Nguyệt, sau đó tự mình phân phó trù phòng, lập tực làm tảo điểm.(điểm tâm sáng)

Nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt vui vẻ ăn hoa cao(loại bánh ngọt), chỉ sợ không ai tin hắn bây giờ là minh chủ võ lâm a.

Tất cả mọi người nhìn mà không hiểu hắn như thế nào có thể trước sau lại có khác biệt lớn như thế, thực làm cho người ta giật mình.

Khiến cho người giật mình nhất chính là hắn có thể lấy đi Thiên Lại thần kiếm, lão gia thế nhưng cũng đồng ý giao cho hắn. Này… này thật bất khả tư nghị!

Mọi người liền bắt đầu dùng nhãn thần như nhìn một điều kỳ lạ mà nhìn hắn.

“Ta muốn khối Chi ma sơ bính (*) trong tay ngươi.” Chăm chú nhìn chằm chằm nửa khối sơ bính trong tay Vô Thu Kỳ.

Đem thứ trong tay đưa tới trước mặt hắn, ý tứ có thể tự lấy đi.

Miệng mở thật to. Nhanh lên bỏ vào đi! Vô Thu Kỳ có thể cảm giác được hắn nói với mình như vậy.

Nuốt xuống khối bánh kia đạt được từ trong tay người khác, ăn đến là ngon.

Từ xưa đã có câu: Vật có được từ người khác đều đặc biệt hảo.

Có lẽ bởi vì buổi sáng chính mình phát ra uy phong, hoặc là bởi vì Vô Thu Kỳ như vậy thỏa mãn giúp mình ăn ngon, hoặc là bởi vì chính mình lấy lại được Thiên Lại thần kiếm, cả ngày Y Lãnh Nguyệt đều cười đến híp mắt.

Nơi cách đó không xa, Hoa Sơn. Sùng Trinh Điện.

“Sư phụ, Y Lãnh Nguyệt hắn… hắn chính là nói như vậy.”

Nghe được đệ tử trở về nói ở Đỗ phủ gặp Y Lãnh Nguyệt, Lý Tiêu Dao không khỏi thầm giật mình, tiểu tử khó dây dưa kia thế nào cũng đến chỗ này.

Nhìn đám đệ tử không ra hồn kia, hắn này lão kiểm cũng bị mấy đứa kia làm cho mất hết.

“Trọng Thịnh, ngươi ngày mai đến Đỗ gia đem Y Lãnh Nguyệt lên núi.” Hai tay áo khẽ dao động, nói xong liền đi ra ngoài.

“Vâng.” Đưa mắt nhìn bóng lưng sư phụ, Thư Trọng Thịnh khom người vô cùng kính cẩn trả lời.

Ngày hôm sau, quả nhiên phái Hoa Sơn phái người xuống núi đón Y Lãnh Nguyệt.

“Ha ha, Tiểu Thịnh nha, đã lâu không gặp, hảo không nha?” Y Lãnh Nguyệt đi đến trước mặt Thư Trọng Thịnh, vỗ vỗ vai hắn cười hì hì nói.

“Minh chủ có thể đi chứ, chưởng môn chúng ta đã chờ đợi từ lâu.” Nói không có chút thanh điệu nào, một điểm cũng không nhìn ra biểu tình của hắn.

“Chờ đợi!? Chỉ sợ là vội vã nghĩ ta đi gặp Diêm La Vương đi. Tốt lắm, lên đường đi, ta cũng muốn sớm một chút nhìn thấy chưởng môn các ngươi.” Sau đó ở bên tai hắn không biết nói những cái gì, chỉ thấy Thư Trọng Thịnh thân mình rung lên, sững sờ mà đứng ngẩn ở đó.

“Đi thôi!” Lại vỗ vỗ hắn, ám chỉ có thể lên đường.

Có lẽ phái Hoa Sơn từ lúc lập phái tới nay, còn không có người nào giống như Y Lãnh Nguyệt được đệ tử Hoa Sơn nâng kiệu đưa lên núi như vậy a.

Tại cổng chính Hoa Sơn, trước sơn bia.

Nghe nói minh chủ võ lâm muốn tới Hoa Sơn, chúng đệ tử đều kiềm nén không được. Muốn nhìn thấy cái vị minh chủ trẻ tuổi đẹp đến không giống nam nhân trong truyền thuyết rốt cuộc là bộ dạng thế nào, kết quả là sáng sớm liền vây ở nơi này.

Bao nhiêu ánh mắt trông mong đều nhìn về con đường phía trước dưới chân núi.


“Các ngươi đều ở đây làm gì?” Đột nhiên một thanh âm sau lưng mọi người vang lên.

Mọi người trong lòng cả kinh! Không tốt! Là của Tam sư huynh, xong rồi!! Mọi người chậm rãi quay đầu.

A! Qủa nhiên là Tam sư huynh xinh đẹp đến làm cho người ta chảy nước miếng của bọn hắn —— Thương Vân Tiêu.

Đáng tiếc người đẹp nhưng tâm cũng không mềm, hắn chuyên quản giới luật cũng đã khiến không biết bao nhiêu sư huynh đệ thua trong tay hắn.

“Hắc hắc, chúng ta đang ở đây theo quy tắc tuần tra.” Một người đầu óc hơi linh hoạt bịa nói.

“Đúng, đúng,,, Chúng ta đang tuần tra.” Mọi người ồn ào tản ra, nhìn khắp nơi không mục đích, như là có chuyện gì đó.

“Tuần tra? Tuần tra cần nhiều người như vậy sao? Tất cả trở về hết cho ta!!” Lời nói sắc bén gay gắt đuổi hết bọn họ.

“Oa!! Chạy mau…” Nghe được sư huynh nói như vậy, cả đám liền nhanh chóng chạy đi.

Một lát sau, một bóng người cũng không có. Chỉ mình hắn lưu lại, ánh mắt thâm thúy nhìn con đường lên núi.

Trường bào bạch sắc ở trong gió khẽ lay động. Chậm rãi từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, chỉ thấy mặt trên ghi: Hai ngày sau, dẫn người lên núi.

Rốt cuộc đã tới sao? Hay là lấy thân phận minh chủ võ lâm? Không phải là ta nghĩ sai rồi chứ.

Vẫn là, quên đi, đến cùng phải hay không lập tức sẽ biết thôi.

Đem tờ giấy kia túm lấy thật chặt giống như muốn bóp nát. Nhãn thần như mang theo cừu hận, tựa hồ muốn bắn xuyên qua vật đang bị nắm chặt trong tay.

Tầm nhìn chuyển hướng đến đường nhỏ không người kia, ánh mắt có loại chờ mong như đang nói lên một câu: Ta chờ ngươi!

“Uy, như thế nào còn chưa tới nha?” Y Lãnh Nguyệt cầm trong tay một cọng rơm dài, đẩy đẩy Thư Trọng Thịnh bên cạnh, hướng hắn oán hận kêu.

“Đã ở trên núi, còn có hai canh giờ là có thể tới, thỉnh minh chủ kiên nhẫn chờ đợi.”

“Uy! Ta nói ngươi nha, như thế nào cứ cứng nhắc như vậy? Ta không thích, cười một cái cho ta xem.”

Vô Thu Kỳ một bên nghe xong chính là lắc lắc đầu, người này nói cái gì cũng đều nói được.

“Minh chủ, ta từ trước đến nay, không thích nói cười.”

“Chẳng lẽ ngươi quên ta vừa mới nói cái gì sao? Đến cười một cái thôi.”

Chỉ thấy Thư Trọng Thịnh miễn cưỡng cười một chút.[ảnh bị tiểu ác ma nắm điểm yếu gì rồi. tội nghiệp]

“Ngươi nha, không cười lợi hại như vậy? Không thay đổi thành bạch si(kẻ ngốc)mới lạ, ha ha…” Tiếng cười của Y Lãnh Nguyệt ở trong tai mọi người nhưng lại như là cảm thấy mao cốt tủng nhiên(sởn gai ốc).

Qủa nhiên như Thư Trọng Thịnh nói, trong chốc lát liền tới trước bi văn(văn tự khắc trên bia)ở sườn núi, tiếp tục đi liền nhìn thấy bấc thang thật dài.

A, rốt cuộc cũng tới trước Sùng Trinh Điện của Hoa Sơn.

Nhìn thấy kiến trúc khí phái này, Y Lãnh Nguyệt hứng trí bừng bừng bước qua chính môn. Chỉ thấy hai bên trái phải đệ tử Hoa Sơn theo thứ tự đứng thẳng, cung kính chờ đợi hắn đến.

“Lão nhân, Hoa Sơn phái các ngươi vẫn còn có chút tài tuấn nha.” Y Lãnh Nguyệt trái nhìn phải nhìn, hướng Lý Tiêu Dao ngồi ở chỗ chính giữa ngước cằm lên nói.

“Không dám, khó được Minh chủ đại giá quang lâm. Làm cho phái Hoa Sơn chúng ta…”

“Được rồi!” Y Lãnh Nguyệt ra tiếng ngăn hắn nói thêm gì nữa, “Đừng nói nhiều lời vậy nữa, chẳng lẽ ngươi không biết ta tới nơi này làm gì sao?”

“Nếu Minh chủ nói như vậy, kia lão phu cũng không khách khí.” Ngừng lại một chút, nhìn nhìn biểu tình Y Lãnh Nguyệt, rồi nói tiếp.

“Mấy đồ đề kia của ta không thành tài đắc tội Minh chủ, kỳ thật bọn chúng cũng là sau mới biết được, không biết Minh chủ có thể hay không giơ tay đánh khẽ, tha bọn chúng một lần?”

Tha bọn họ một lần?? Nói thật hay, giống như một chút trách nhiệm đều không có, a, thực giảo hoạt nha.

“Ngươi đã nói như vậy, ta cũng không nên cùng người không thành tài mà ngươi lại là sư phụ tính toán, bất quá cần giải dược ta có một điều kiện, chỉ là ngươi có đáp ứng hay không.”

” Ngươi ——! !” Lý Tiêu Dao nghe nói như thế thật tức giận, chính là nghĩ lại còn chưa có giải dược, lúc này không thể hành sự lỗ mãng.

“Ngươi rốt cuộc có điều kiện gì??” Tĩnh hạ tâm lại chậm rãi hỏi hắn.

“Ha ha, điều kiện của ta rất đơn giản, chính là phải để ta ngụ ở đây ba ngày.” Y Lãnh Nguyệt nói một cái mọi người đều cả kinh.

“Cái gì??” Không phải mình nghe lầm chứ, Lý Tiêu Dao lại hỏi một lần.

“Lão nhân, ngươi không phải đã già đến ngay cả ta nói cái gì đều không nghe được đi.”

Nhất thời không hiểu được Y Lãnh Nguyệt cuối cùng vì sao làm như vậy, Lý Tiêu Dao ngẩn người không biết trả lời hắn thế nào.

Mà Vô Thu Kỳ ở một bên nghe được Y Lãnh Nguyệt nói cũng một trận kinh ngạc.

Tại sao? Tại sao? Hắn sao lại ở chỗ này??

Nhưng y chính là một khắc cũng không muốn ở lại đây!

Nguyên nhân chỉ vì thấy được hắn. Thời điểm ở trên Hoa Sơn chính mình biết sẽ phải gặp hắn, lại thật không ngờ hắn vẫn giống như trước thanh tú, tuấn lãng như vậy, không có chút tì vết nào.

Sau khi bước vào cửa chính mình lại ở trong nhiều người ở bên trong như vậy chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn. Thân ảnh kia muốn quên đi cũng thật khó khăn a. Cuối cùng thì nghĩ tới lại xuất hiện ở đây. Khiến bản thân phải cắn nuốt phần cảm tình thật sâu áy náy và đau lòng.

Bất quá chỉ sợ hắn rốt cuộc không có nhận ra mình đi. Từ khi y vào cửa tới nay, hắn đều không có nhìn qua mình liếc mắt một chút. Dù sao đã nhiều năm như vậy, sớm cảnh thiên nhân phi rồi.(cảnh đổi người thay.)

Tầm nhìn lại dời về trên người Y Lãnh Nguyệt. Từng trải qua thống khổ mất một người, hiện giờ đã tìm được người thật sự để y trân trọng.

Huống chi người ở bên cạnh y là mê nhân như vậy, khiến người khác nắm bắt không thấu, như là muốn tìm hiểu những ý niệm sâu kín nhất của hắn khiến bản thân từ lúc nào đã bị kéo hướng về phía hắn.

“Nhanh lên, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không?” Y Lãnh Nguyệt không kiên nhẫn, kêu lên.

“Này, được rồi, thỉnh Minh chủ xuất ra giải dược.” Thật sự không biết hắn rốt cuộc nghĩ cái chủ ý gì, nhưng mạng đồ đệ lại không thể không cứu, đành phải đáp ứng trước rồi âm thầm quan sát.

“Đây, cầm đi.”

*****

(*) chi ma sơ bính: giống một loại bánh rán rắc vừng ở trên nhỉ