Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 91: Đột phá Tiên Thiên cao cấp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.

Từ sau trận chiến ở Thánh Linh Sơn, đại lục lại khôi phục yên tĩnh lần nữa, đặc biệt là Lạc Nguyệt Đảo, bỗng nhiên mất tích nhiều Thánh Cảnh như vậy, nhưng như là chuyện gì cũng đều không xảy ra.

Nhưng tất cả mọi người có một loại cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Cho nên, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lưu Nguyệt Môn ở trong tu luyện điên cuồng chưa từng có, cho dù là một số đệ tử có tâm tính lười biếng, hiện giờ cũng đang vùi đầu khổ luyện.

Nói không chừng khi nào đó đại lục sẽ phải đi vào một trận đại nạn, không có thực lực là không thể sống sót ở trong kiếp nạn kia…

“Một năm rồi.”

Sau núi, nữ tử khoanh chân ngồi ở giữa Tụ Linh Trận mở hai mắt ra, tự lẩm bẩm: “Tu luyện suốt một năm, khiến tu vi của ta đến Tiên Thiên trung cấp đỉnh, nhưng vẫn không thể đột phá chướng tường cản trở kia, xem ra bây giờ chỉ dựa vào bế quan thì không thể đột phá, ta cần phải đi đại lục một chút, nói không chừng có thể đạt được cơ hội gì đó.”

Tu luyện một năm có thể đạt tới loại tình trạng này đã rất không tồi rồi, nhưng có lẽ là nguy cơ sắp đến gần, cho nên, với tu vi bây giờ của mình, Quân Thanh Vũ cũng không vừa lòng…

“Nha đầu, cuối cùng ngươi cũng rời khỏi trạng thái bế quan.”

Một giọng nói già nua từ bên cạnh Quân Thanh Vũ truyền đến.

Nàng khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn Sơn Dung bên cạnh.

Sơn Dung ha hả cười: “Đúng rồi, nha đầu, ta có một việc muốn nói cho ngươi, ở nửa năm trước hình như nam nhân kia của ngươi có chuyện gì đó tạm thời rời khỏi môn phái, bởi vì lúc ấy ngươi đang bế quan, cho nên không thể tới tìm ngươi, để ta thay hắn nói cho ngươi một tiếng.”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, Vô Tình rời khỏi Lưu Nguyệt Môn? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?

Hiện giờ nàng vẫn không nhận thấy được, khi Sơn Dung nói lời này, người đầu tiên trong đầu nàng hiện ra đó là nam nhân lạnh nhạt như tiên nhân kia…

“Ta biết rồi.”

Quân Thanh Vũ khẽ rũ mi mắt xuống, yên lặng gật đầu, nếu không có chuyện gì quan trọng, Vô Tình tuyệt đối sẽ không ở lúc nàng bế quan mà rời khỏi Lưu Nguyệt Môn.

“Ha ha.” Sơn Dung xoa nắn nắm tay: “Cái kia, nha đầu, nếu ngươi đã bế quan ra, vậy có phải nên trợ giúp ta đột phá đến Luyện Trận Sư ngũ cấp hay không?”

“Được” Quân Thanh Vũ khẽ nâng lông mi, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua ta cần phải đi ra ngoài một chuyến, tìm được cơ hội đột phá, sợ là không có thời gian ở trong môn phái dạy ngươi, nếu ngươi không chê phiền toái, vậy đi theo ta đi.”

Chỉ cần nghĩ đến trình độ của mình có thể tới ngũ cấp, Sơn Dung nhịn không được kích động, đó là cấp bậc dù là nghĩ ông cũng không dám nghĩ một chút…

……

Bắc Cảnh, ở nơi hoang vu phía bắc đại lục.

Lại đi vào nơi này lần nữa, trong lòng Quân Thanh Vũ muôn vàn cảm thán, một lần trước nàng lẻ loi một mình đi vào nơi này, bây giờ phía sau lại đi theo một cái đuôi.

“Nha đầu, chúng ta tới Bắc Cảnh làm gì?” Sơn Dung bĩu môi, loại địa phương này trước kia ông cũng lười bước vào một bước.

Thật sự là, thực lực của những người gọi là thủ hộ Bắc Cảnh ở nơi này quá yếu, đánh nhau với bọn họ cũng không có ý nghĩa gì…

“Tìm người.” Quân Thanh Vũ nhíu mày, hai mắt mỉm cười nói.

“Tìm người?” Sơn Dung sửng sốt một chút: “Nha đầu, người ngươi muốn tìm là ai?”

Nhún vai, Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Sư phụ của ta.”

Sư phụ?

Lúc này, Sơn Dung hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Thì ra nha đầu này lại có sư phụ, sư phụ cua nàng, còn không phải là sư công của mình sao?

Tuy ngoài miệng Sơn Dung không gọi Quân Thanh Vũ như thế, nhưng không thể không nói, ở trong lòng vẫn rất tán thành nàng.

Mà thân là sư phụ của nàng sao thể kém đến chỗ nào chứ?

Ánh mắt Sơn Dung chợt lóe, trong lòng suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể cho sư công một ấn tượng thật tốt…

Không biết nếu ông nhìn thấy cái người gọi là sư công chính là lão nhân Vân Sơn lúc trước bị ông gọi là kẻ gian kia, lão già này có thể tức đến ngất xỉu hay không.

“Đi thôi, cũng không biết có phải bây giờ sư phụ nàng ở trong Bắc Cảnh hay không, mà Bắc Cảnh cũng chỉ là một nơi ông ấy có thể đi…”

Trừ Vô Vong  ở Bắc Cảnh ra, cũng chỉ có một lão gia tử Trọng gia là người lão nhân kia biết. Nàng cũng rất lâu rồi không nhìn thấy thành viên của chiến đội linh thú Phong Vân, vừa lúc nhân cơ hội này đi gặp bọn họ…

“A.”

Sơn Dung bĩu môi, bước nhanh đi theo phía sau Quân Thanh Vũ…

Lúc này, trong Trọng gia bao phủ một cổ hơi thở vắng lặng.

Vân Hân cắn môi, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, trong mắt hiện lên tia kiên định: “Thiếu chủ, gia chủ, nếu chuyện này là bởi vì ta mà ra, vậy để ta đi ra ngoài đối mặt với hắn!”

“Vân Hân!” Trọng Lâm nhíu chặt mày: “Ngươi đang nói lời khốn nạn gì vậy? Ngươi không chỉ là bằng hữu của Cửu Nhi, còn là người của Trọng gia ta, Trọng gia ta còn chưa yếu đuối đến mức như thế, bởi vì một chút uy hiếp đã muốn đưa nữ nhân ra đi xin một đường yên bình.”

Lòng của Vân Hân hung hăng chấn động, khẽ rũ lông mi xuống, khóe môi nở một nụ cười khổ.

“Không sao.” Trọng Cửu khẽ vỗ bả vai của nàng, cười anh tuấn một tiếng: “Ngươi không cần tự trách, nếu ngay cả người gia tộc đều không che chở được, vậy Trọng gia cũng quá vô dụng.”

“Thiếu chủ……” Vân Hân khẽ ngẩng đầu lên nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân, lại nhìn về phía những người khác trong Trọng gia.

“Vân Hân, đừng quên, chúng ta chẳng những là người của Trọng gia, còn là thành viên của chiến đội linh thú Phong Vân, lúc trước muội tử chọn chúng ta, chính là bởi vì chúng ta đoàn kết, người chiến đội linh thú Phong Vân, tất nhiên không lựa chọn từ bỏ đồng đội mà chạy trốn này.”

Lời của Trọng Cửu như một tảng đá hung hăng đập ở trong lòng Vân Hân.

Cổ họng của nàng hơi có chút nghẹn ngào, tầm mắt xuyên qua mông lung nhìn nam nhân trước mắt.

Trọng Cửu cười xoa đầu nàng: “Vân Hân, chuyện này không phải là lỗi của ngươi! Ngươi cũng không nghĩ tới nam nhân kia sẽ là tôn tử của một cường giả Tiên Thiên đỉnh phong, còn đã có vị hôn thê đính hôn từ trong bụng nương, cũng không nghĩ tới đường đường là Tiên Thiên đỉnh phong sẽ so đo như thế, vì để tôn tử của ông ta thành công nghênh thú nữ nhân kia, lại tới tìm ngươi gây rối, cũng mặc kệ như thế nào, Trọng gia chúng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ngươi!”

Đáy lòng Vân Hân chảy qua một dòng nước ấm, cả đời này, nàng có thể kết giao huynh đệ như vậy, còn có cái gì tiếc nuối?

“Ầm!”

Bỗng nhiên, một tiếng vang thật lớn từ ngoài cửa truyền vào, chấn động đến toàn bộ sân đều rung rung.

Không đợi Trọng Lâm hoàn hồn, một lão nhân đi nhanh ra, vừa đi vừa mắng: “Hỗn đản kia còn chưa đủ sao? Mỗi ngày tới đây quấy rối con mẹ nó không chê phiền toái sao? Làm hại lão phu đều không thể nghỉ ngơi một chút! Cũng không biết rốt cuộc lão nhân Vô Vong kia có nói chuyện người thủ hộ này cho người khác hay không, hành vi như vậy của lão nhân kia rõ ràng là không hợp tình hợp lý!”

Nhìn bóng dáng của Vân Sơn đi nhanh ra, Trọng Lâm mới thu ánh mắt lại, cũng nhìn thấy lão gia tử nhà mình đi theo ra: “Phụ thân, người xem này…”

Trọng lão gia tử nhìn ông một cái: “Trước đi ra ngoài nhìn kỹ hẵng nói, chúng ta cố gắng kéo dài, chờ Vô Vong tìm tới giúp đỡ cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

……

Trong nội viện, lá cây tiêu điều.

Gió mát thổi qua y phục tuyết trắng của lão giả, bóng dáng khoanh tay mà đứng kia lại có tư thái tiên phong đạo cốt, ông ta híp đôi mắt khôn khéo lại, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Vân Hân.

Bỗng nhiên, cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo: “Tiểu nha đầu, tuổi ngươi còn trẻ lại có tâm kế như vậy, người ưu tú như tôn nhi của ta cũng đều có thể bị kỹ xảo của ngươi lừa tới tay! Đừng tưởng Trọng gia này cũng có một người thủ hộ thì có thể muốn làm gì thì làm, ông ta cũng chỉ là một phế vật mới vào Tiên Thiên mà thôi! Huống chi, ngươi còn là hạ nhân của Trọng gia, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì có thể xứng đôi với tôn nhi của ta? Không phải tất cả chim sẻ đều có thể biến thành phượng hoàng!”

Sắc mặt của Vân Hân trắng nhợt, hai tay đặt ở bên chân nắm chặt lại.

Không sai, nàng xác thật không có thực lực, cũng không có bối cảnh, nhưng không đại biểu là có thể gặp khuất nhục như thế…

“Nha đầu, ta cũng không muốn tổn thương tính mạng của ngươi.” Lão giả khẽ hất đầu, lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ cần tự hủy khuôn mặt, ta sẽ tha cho ngươi, như thế nào?”

Theo lão giả, ông đã đặc biệt khai ân rồi.

Nếu không phải là khuôn mặt của nha đầu này xinh đẹp, sao có thể quyến rũ đến tôn nhi bảo bối của ông? Cho dù để nha đầu này chính miệng nói rời khỏi tôn nhi, sợ là tôn nhi cũng sẽ không chết tâm.

Chỉ có để nàng ta hủy khuôn mặt, mới có thể chân chính giải quyết chuyện này…

“Mã Kỳ, ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao?” Sắc mặt của Trọng lão gia tử trầm xuống: “Ngươi yêu thương tôn tử của ngươi, chẳng lẽ nha đầu Vân Hân không phải là tôn nữ của người khác? Tất cả mọi chuyện đều xuất hiện ở trên người tôn tử của ngươi, ngươi muốn để tôn tử của ngươi nghênh thú cái gọi là vị hôn thê kia, hoàn toàn có thể xuống tay ở trên người hắn, chuyện này có quan hệ gì với nha đầu Vân Hân?”

Đôi mắt của Mã Kỳ trầm xuống: “Sao lại không có quan hệ với nàng? Nếu trên đời này không có nàng, tôn tử sẽ an ổn nghênh thú thê tử ta lựa chọn giúp hắn, chỉ có nữ nhân kia, mới xứng với tôn nhi của ta! Cho nên, tất cả vấn đề của chuyện này đều xuất hiện ở trên người Vân Hân, là nàng xuất hiện mới khiến tôn tử của ta đào hôn, như thế ngươi còn nói không quan hệ với nàng!”

Lời nói của đối phương bất giác khiến Vân Sơn choáng váng.

Ông đã gặp qua vô sỉ, còn chưa gặp qua người vô sỉ như vậy, rõ ràng là tôn tử của ông ta không thích hôn nhân bị người an bài nên chạy ra khỏi gia môn gặp gỡ Vân Hân, hơn nữa che giấu gia thế và vị hôn thê của mình, bây giờ, lão lại nói là Vân Hân xuất hiện khiến tôn tử của ông ta đào hôn?

Vân Sơn vốn cho rằng mình đã đủ vô sỉ rồi, nhưng chưa từng đoán trước lại có người có thể vô sỉ đến loại trình độ này, thật sự là khiến ông mở rộng tầm mắt…

“Lão nhân, nếu Vân Hân không hủy dung, ngươi có thể thế nào?” Vân Sơn bĩu môi, khinh bỉ nhìn Mã Kỳ.

Sắc mặt của Mã kỳ càng thêm âm trầm: “Vậy ta cũng chỉ có thể giết nàng, đoạn tuyệt nhung nhớ của tôn tử ta!”

“Mã Kỳ, ngươi không thể làm như vậy!” Mặt già của lão gia tử Trọng gia khẽ biết: “Đừng quên ngươi cũng là người thủ hộ Bắc Cảnh, thân là người thủ hộ Bắc Cảnh, nhất định phải tuân thủ quy củ này! Người thủ hộ đã có quy định, không thể làm xằng bậy tự động thủ với cư dân Bắc Cảnh, ngươi đây là cố tình phạm pháp!”

“Quy củ?” Mã Kỳ cười lạnh: “Quy củ chính là dùng để phá vỡ, huống chi, toàn bộ Bắc Cảnh chỉ có là ta một Tiên Thiên đỉnh phong, ngươi cho rằng cho dù ta phá vỡ quy củ này thì có thể làm gì được ta? Vì tương lai của tôn tử ta, ta không ngại giết nàng.”

Nếu không như thế, ông ta tuyệt đối sẽ không tha cho nữ nhân này!

Trong lòng Trọng lão gia tử lập tức trào ra một cổ lửa giận, xông thẳng lên đỉnh đầu, ông hung hăng phất vạt áo, trầm giọng nói: “Mã Kỳ, ngươi sẽ hối hận!”

“Hối hận? Ha ha!” Mã Kỳ ngửa đầu cười to hai tiếng: “Mã Kỳ ta chưa bao giờ biết hối hận là gì, nha đầu, trừ phi ngươi tự hủy dung mạo ở trước mắt ta, nếu không…”

Đáy mắt xẹt qua một tia âm u, quanh người Mã Kỳ nhấc lên một trận cuồng phong, uy áp cường đại từ trên người khuếch tán ra, như bão cát cuốn về phía mọi người.

Ở dưới uy áp cường đại, tất cả mọi người cảm giác hít thở khó khăn, cơ thể không thể nhúc nhích.

“Mẹ nó!”

Vân Sơn lão nhân âm thầm mắng hai tiếng, lại ngay vào lúc này cái gì cũng đều không làm được.

“Nha đầu, ngươi suy nghĩ thế nào?” Mã Kỳ đưa mắt nhìn về phía Vân Hân: “Bây giờ đã không ai có thể cứu được ngươi, nếu ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta, không chỉ là ngươi, tất cả mọi người Trọng gia sẽ chôn cùng ngươi!”

Vân Hân nở nụ cười, nụ cười kia tuyệt mỹ động lòng người, nước mắt thống khổ lại từ khóe mắt nàng rơi xuống.

Rất khó tưởng tượng, Vân Hân tính tình nóng nảy lại không để nam nhân vào mắt kia cũng sẽ động tình, còn sâu như thế, nhưng cố tình cuộc tình cảm này chỉ có thể mang tổn thương cho nàng…

Vân Hân từ từ nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh kiên định: “Thả người Trọng gia ra, ta có thể tùy ngươi xử trí!”

“Được!” Mã Kỳ cười ha ha hai tiếng, tán thưởng nói: “Nha đầu, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi, nếu ngươi có bối cảnh cường đại hoặc là cũng đủ thiên phú, có lẽ ta sẽ cho phép ngươi trở thành tôn tức phụ của ta, đáng tiếc, Mã gia chúng ta không cần nữ nhân không có hậu trường như ngươi! Nha đầu, nhớ kỹ, sau này nhìn thấy tôn tử của ta ngươi hãy đường vòng, nơi hắn xuất hiện, ngươi tuyệt đối không thể đi ra một bước, nếu không đến lúc đó không chỉ đơn giản như hủy dung, nếu ngươi dám xuất hiện ở trước mặt hắn lần nữa, ta sẽ lấy mạng của ngươi!”

Lông mi của Vân Hân khẽ run lên, khóe môi cong lên một nụ cười.

“Yên tâm, ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.”

Bởi vì vì nam nhân kia mà nàng thiếu chút nữa hại người của Trọng gia, cho nên, mặc kệ kết cục sau này như thế nào, nàng sẽ không gặp lại hắn nữa…

“Vân Hân!”

Nhìn Vân Hân lấy chủy thủ ra, sắc mặt của mọi người đều đột nhiên biến đổi.

Ánh mắt của Trọng Cửu mang theo tia nôn nóng: “Vân Hân, ngươi đi đi! Đừng để ý đến chúng ta, ngươi nhanh rời khỏi nơi này!”

“Thiếu chủ, ngươi đã nói, người của chiến đội linh thú Phong Vân tuyệt đối không bỏ đồng bạn mà chạy đi.” Vân Hân quay đầu nhìn về phía Trọng Cửu, khóe môi nở nụ cười; “Nếu ta biến thành xấu xí không chịu nổi, chiến đội linh thú Phong Vân còn có thể tiếp nhận ta hay không?”

Nhìn mắt phượng của nữ tử hàm chứa tươi cười, lòng của Trọng Cửu như bị thứ gì đó ngăn chặn, trong lúc nhất thời lại không thể hít thở.

“Mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, vĩnh viễn là đồng bạn của chiến đội linh thú Phong Vân!”

“Như vậy là đủ rồi…”

Vân Hân cười rất là thỏa mãn.

Nếu chỉ uy hiếp đến tính mạng của một mình nàng, với tính tình cao ngạo của nàng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, nhưng mà, Mã Kỳ lại dùng tính mạng của những người khác ép buộc, khiến nàng không thể không nghe theo.

Mã Kỳ nhìn Vân Hân, nhàn nhạt nói: “Đây là tự ngươi hủy dung, không quan hệ với ta, cho dù có người tra ra hơi thở để lại trên miệng vết thương của ngươi, cũng là kết quả như thế.”

Vân Hân không nói gì, nàng giơ chủy thủ lên, lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt yêu mị kia, khiến lòng của nàng đều run rẩy.

“Vân Hân!”

Trong đôi mắt màu xám của Trọng Cửu tràn đầy lo lắng, muốn tránh trói buộc xông lên phía trước, nhưng ở dưới uy áp của Tiên Thiên đỉnh phong, ngay cả hoạt động ngón tay đều rất khó khăn…

Keng!

Đột nhiên, một hòn đá hung hăng đánh vào trên tay Vân Hân, mu bàn tay của nàng đột nhiên đau xót, chủy thủ từ trong tay rơi xuống, rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn về phía một già một trẻ giữa hư không…

“Muội tử?” Trọng Cửu ngơ ngẩn nhìn nữ tử bạch y, như còn chưa từ trong loại kinh hỉ này phục hồi tinh thần lại.

Muội tử đã trở lại?

Không phải là hắn hoa mắt chứ?

Ánh mắt thanh lãnh nhìn mọi người xung quanh phía dưới, chợt dừng ở phía trên khuôn mặt tái nhợt của Vân Hân, mày khẽ nhăn lại, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói quen thuộc khiến Trọng Cửu đột nhiên hoàn hồn, vui sướng nói: “Muội tử, ngươi đã trở lại?”

     

Rốt cuộc nàng đã trở lại, đây không phải là một giấc mơ…

Lòng của Trọng Cửu kích động, có trời mới biết trong khoảng thời gian này, chiến đội linh thú Phong Vân nhớ nàng như thế nào, ai ngờ nàng vừa đi lại không còn tin tức.

“Đúng, ta đã trở về.”

Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, nhàn nhạt nói.

Bắc Cảnh ở phía bắc đại lục, ở giữa lại cách một mảnh sa mạc, cơ bản là ngăn cách với bên ngoài, cho nên, thân ở trong Bắc Cảnh bọn họ cũng không biết tình huống bây giờ ở đại lục cũng là đương nhiên.

“Nhưng ai có thể nói cho ta, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”

Ngay ở lúc giọng nói của nàng chưa dứt, một giọng nói không dám tin tưởng bỗng nhiên vang lên: “Lăng không phi hành? Thánh Cảnh? Không! Không có khả năng! Sao lại có Thánh Cảnh trẻ tuổi như vậy?”

Thánh Cảnh? Trái tim mọi người run rẩy, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt thanh lãnh của nữ tử.

Vân Sơn hung hăng nuốt nước miếng: “Nha đầu, con… Con là Thánh Cảnh?”

“Không.”

Quân Thanh Vũ lắc đầu, ngay lúc Vân Sơn khẽ thở phào, nàng tiếp tục nói: “Bây giờ con chỉ là một Tiên Thiên trung cấp mà thôi, còn chưa tới Thánh Cảnh.”

Bước chân của Vân Sơn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, ánh mắt ông cổ quái nhìn Quân Thanh Vũ, ánh mắt kia như là đang nhìn quái vật vậy.

Vừa rồi nàng nói cái gì? Tiên Thiên trung cấp? Chỉ mấy năm không nhìn thấy, nha đầu này đã đột phá tới Tiên Thiên trung cấp rồi?

Còn muốn đả kích người như vậy hay không?

Nghĩ mình cố gắng mấy chục năm mà vẫn chỉ là một Tiên Thiên cấp thấp, nàng còn trẻ tuổi cũng đã đột phá đến trung cấp, điều này khiến cho trong lòng ông cân bằng như thế nào.

“Nha đầu, ta khuyên ngươi vẫn là đừng xen vào việc của người khác!” Ánh mắt của Mã Kỳ hơi trầm xuống: “Thiên phú của ngươi như thế nếu chết ở chỗ này tất nhiên mất nhiều hơn được, không cần phải bởi vì những người này mà chôn vùi tiền đồ lớn của ngươi, một Tiên Thiên trung cấp mà thôi, cho dù thiên phú có mạnh, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta!”

Quân Thanh Vũ nhìn Mã Kỳ, từ trên hư không đi xuống.

Bước chân của nàng rát nhẹ, như đạp hoa sen mà đến, nhưng không biết vì sao lại khiến lòng của Mã Kỳ đột nhiên căng thẳng, lại có một loại cảm giác áp bách…

Nhưng nghĩ đến mình lại bị một tiểu nha đầu Tiên Thiên trung cấp dọa sợ, trong òng Mã Kỳ chợt tức giận, toàn bộ thân thể như một lợi kiếm muốn xông về phía nữ tử bạch y từ trong hư không đi xuống.

Nhưng mà, ông ta còn chưa tới trước mặt Quân Thanh Vũ, phía sau đối phương đã khuếch tán ra một cổ khí thế cường hãn, bịch một tiếng, ở dưới khí thế áp bách kia, ông ta trực tiếp từ hư không rơi xuống, hung hăng ngã trên mặt đất.

“Thánh Cảnh!”

Ánh mắt của Mã Kỳ bắn ra tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía lão giả phía sau Quân Thanh Vũ.

Cho dù lão giả này râu ria lôi thôi lếch thếch, nhưng rõ ràng là một cường giả Thánh Cảnh cường đại. Vì sao Trọng gia lại có một Thánh Cảnh?

“Sao lại là lão gia hỏa này?”

Vân Sơn yếu ớt lui về phía sau vài bước, trốn đến phía sau Trọng lão gia tử.

Lúc trước ông và lão nhân này từng có giao thiệp, hơn nữa, ông còn hố một số tiền lớn từ trong tay đối phương, sau việc đó tất cả mọi người đều vì hành vi của ông mà toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Dám can đảm hố tiền từ trong tay Thánh Cảnh, có lẽ chỉ có một mình ông như vậy…

Cho nên, xong việc Vân Sơn không còn đi qua nơi hai người giao dịch, cho rằng như vậy lão nhân sẽ không tìm được ông, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.

Chẳng lẽ là ông ta tới tìm ông tính sổ?

Vân Sơn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, đường đường là Thánh Cảnh sẽ đến loại địa phương này? Khẳng định là tới đuổi giết ông rồi, ông cũng chỉ lừa chút tiền mà thôi, phải đuổi theo đến nơi này sao?

“Sư phụ.”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ vừa chuyển đã nhìn thấy Vân Sơn né qua trốn đi, sửng sốt một chút: “Sư phụ, người trốn ra phía sau Trọng lão gia tử làm gì?”

Xoát xoát xoát.

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Vân Sơn.

Vân Sơn cảm giác như châm đâm vào lưng, ai oán trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ, đặc biệt là, Trọng lão gia tử vốn dĩ che ở trước mặt ông lại đi sang bên cạnh vài bước, bại lộ ông ở trong mắt mọi người…

Sư phụ?

Sơn Dung rõ ràng nghe được Quân Thanh Vũ gọi, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Kẻ gian Vân Sơn kia chính là sư phụ của nha đầu này?

Trong lúc nhất thời, biểu tình trên mặt Sơn Dung thay đổi thất thường, ông hít sâu một hơi, đi về phía Vân Sơn.

“Ngươi…… Ngươi đừng tới đây!”

Vân Sơn kinh sợ kêu lên, biểu tình hoảng sợ kia thật giống như là gặp tội phạm cưỡng gian tiểu tức phụ, như trinh tiết khó giữ được.

Sơn Dung không để ý đến ông, tiếp tục đi vào, nhìn mặt già đen xì của đối phương, Vân Sơn thiếu chút nữa bị dọa đến khóc ra: “Sơn Dung đại nhân, ngươi là một cường giả Thánh Cảnh, đừng so đo với tiểu nhân vật như ta, ta chỉ là lừa ngươi chút tiền mà thôi, phải đuổi giết ta đến loại địa phương này sao? Vì trốn ngươi đuổi giết ngay cả nhà ta cũng chuyển, ngươi lại đuổi theo ta tới nơi này!”

Vân Sơn cảm thấy rất ủy khuất, đường đường là một cường giả Thánh Cảnh, chút tiền kia cũng không bỏ được, vì đuổi giết ông lại đi tới Bắc Cảnh, không biết đây nên là phúc khí của ông hay là bi kịch.

Sơn Dung tức đến thiếu chút nữa đánh vào mặt già thiếu đánh của Vân Sơn một quyền.

Đuổi giết ngươi?

Mẹ ngươi cho rằng ta rảnh rỗi như ngươi khắp nơi gạt tiền tài của người ta? Chỉ bằng ngươi cũng đáng để ta đuổi theo đến Bắc Cảnh? Quá con mẹ nó để mắt chính mình!

Tuy rất muốn mắng ra miệng, nhưng Sơn Dung vẫn nhịn xuống, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười.

Theo ông, cười với kẻ gian là Vân Sơn này thật đúng là không dễ.

Ai biết đối phương trông thấy nụ cười của ông, lại bị sợ tới mức không rõ, như gặp được thứ gì khủng bố khiến hai chân nhũn ra vậy.

Thật là đáng sợ!

Sơn Dung lại cười với người lừa tiền ông ta, đây… Đây không phải là muốn lấy tiền tài bị lừa về chứ?

Không được! Tuyệt đối không được! Đòi tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái!

Vân Sơn vội vàng che túi Càn Khôn bên hông của mình lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Sơn Dung.

Nhìn thấy hành động của ông, khóe miệng của Sơn Dung co rút, kiềm chế tức giận mới không đưa nắm đấm lên trên mặt của ông.

“Sư…” Sơn Dung hít một hơi thật sâu, nói: “Sư công.”

“A?” Vân Sơn ngây ngẩn cả người, ông sờ đầu của mình, hỏi: “Ngươi…… Vừa rồi ngươi nói cái gì? Xin lỗi, ta không nghe rõ.”

Sơn Dung trợn trắng mắt: “Ta gọi ngươi là sư công, lỗ tai của ngươi bị điếc sao?”

Vân Sơn hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hình như mình không có nghe lầm, Sơn Dung gọi ông là sư công? Cái này là sai lầm ở đâu vậy?

“Cái kia……” Vân Sơn sợ hãi nhìn ông ta một cái: “Có phải là đầu óc của ngươi xảy ra chút tật xấu gì hay không? Không sao, ta quen một đại phu, y thuật rất tốt, muốn ta giới thiệu hắn cho ngươi đi khám một chút hay không?”

Sơn Dung vẫn không nhịn được, phịch một tiếng đưa nắm đấm đến phía trên trán của Vân Sơn: “Ngươi con mẹ nó cho rằng lão tử sẽ tùy tiện gọi người khác là sư công sao? Cho dù là nha đầu Quân Thanh Vũ này, tuy lão tử thừa nhận nàng, cũng chưa từng gọi qua nàng là sư phụ, nếu không phải là lúc chúng ta tới nghe được có người xuất khẩu cuồng ngôn xem thường ngươi, lão tử sẽ cố ý gọi như vậy sao?”

Ông thân là Thánh Cảnh, thính lực vốn dĩ đã rất xa, cho nên không giống Quân Thanh Vũ cái gì cũng đều không nghe rõ, mà toàn bộ lời vừa rồi mọi người nói đều nghe vào tai.

Cho nên, mới có thể ở trước mặt Mã Kỳ cố ý nâng giá trị con người của lão già này lên.

Nhưng lão nhân đáng chết này lại nói đầu óc của ông xảy ra vấn đề?

Ngươi con mẹ nó đầu óc mới xảy ra vấn đề!

Sơn Dung tức đến cả người run rẩy, ánh mắt phát ra tia hung ác.

“Sơn Dung!” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại: “Có phải ngươi không muốn đột phá đến Luyện Trận Sư ngũ cấp hay không?”

Ngay lập tức, cả người Sơn Dung đánh cái giật mình, đi nhanh về phía Vân Sơn nằm trên mặt đất, nâng ông từ dưới lên.

“Vừa rồi ta không có khống chế, ngươi…… Ngươi có vấn đề gì hay không?”

Đầu Vân Sơn choáng váng, rất nhanh hồi thần lại, cho tới bây giờ, ông vẫn không dám tin tưởng lỗ tai của mình.

Một cường giả Thánh Cảnh gọi mình là sư công?

Hạnh phúc này cũng tới quá nhanh…

Sau khi choáng váng trong nháy mắt, Vân Sơn ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm nói: “Đồ tôn, lần đầu ngươi tới gặp sư công, có mang đến lễ vật gì hay không? Yêu cầu của ta không nhiều lắm, có mấy rương hoàng kim là đủ rồi, hoặc là trăm quyển võ kỹ Cực Phẩm.”

Sơn Dung tức đến hận không thể quăng lão nhân đáng chết này ra ngoài.

Trăm quyển võ kỹ Cực Phẩm? Ông ta cho rằng đây là cải trắng sao? Tùy ý nhặt được? Kẻ gian này cũng dám mở miệng như vậy…

Mà giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người hai người.

Vân Sơn lão nhân kia chỉ là một Tiên Thiên cấp thấp, lại có một đồ tôn là Thánh Cảnh? Còn muốn khoa trương như vậy hay không?

So với nụ cười thiệt tình của Trọng lão gia tử, cả khuôn mặt của Mã Kỳ đều trở nên xanh mét, ông ta lại không thể không biết Thánh Cảnh đại biểu cho cái gì, đó là một trăm chính mình, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ cường giả của Thánh Cảnh!

“Muội tử, đây là có chuyện gì?” Trọng Cửu sâu kín nhìn về phía Quân Thanh Vũ.

Mỗi một lần nha đầu này đều đánh sâu vào bọn họ nặng như vậy, chẳng những có một linh thú cấp bậc Thánh Cảnh, hiện giờ còn có một đồ đệ là Thánh Cảnh.

Mà bọn họ, ngay cả bái Thánh Cảnh làm sư phụ cũng đều rất khó khăn.

Nhưng với Trọng Cửu nói, còn là kiêu ngạo nhiều hơn, bởi vì nữ tử này, chẳng những là đội trưởng của chiến đội linh thú Phong Vân, còn là muội tử của hắn.

“Như các ngươi chứng kiến.” Quân Thanh Vũ nhún vai: “Lão gia hỏa muốn ta dạy ông ấy về phương diện tri thức luyện trận, còn cần trong khoảng thời gian ngắn tăng trình độ lên tới ngũ cấp, cho nên mới trở nên nghe lời như vậy.”

Trọng Cửu chớp hôi mắt, ngây ngốc hỏi: “Muội tử, ngươi là nói, ngươi là sư phụ ở phương diện luyện trận của ông ấy? Còn có thể giúp ông ấy tăng trình độ lên tới ngũ cấp? Ta có thể nhu nhược hỏi một câu hay không, bây giờ thuật luyện trận của ngươi tới tình độ gì rồi.”

“A.” Quân Thanh Vũ sờ mũi, vân đạm phong thanh nói một câu: “Luyện Trận Sư thất cấp.”

Ở đại lục này không phải là bí mật gì, nàng cũng không cần phải giữ lại.

Hít!

Mọi người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, lại bị lời nói của nữ tử dọa ngây người.

Nàng mới bao nhiêu tuổi đã trở thành Luyện Trận Sư thất cấp, còn dám tiếp tục biến thái một chút hay không? Quả nhiên ở bên nha đầu này, cho dù có năng lực thừa nhận cường hãn đi nữa cũng sẽ bị dọa đến tắc nghẽn cơ tim…

Khuôn mặt của Mã Kỳ chợt vặn vẹo, tầm mắt âm trầm nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.

Như là thấy được chú ý của ông ta, Quân Thanh Vũ từ từ đưa ánh mắt thanh lãnh đến: “Lão nhân, trước tiên ngươi lui xuống, người này, giao cho ta tự mình xử trí!”

Mã Kỳ lập tức sửng sốt, nghe ý tứ lời này của nàng, là muốn tự mình chiến đấu với mình?

“Nha đầu, ngươi là một Tiên Thiên trung cấp, tuyệt đối không phải là đối thủ của ta!” Ông ta cười châm chọc, khóe môi cong lên một tia khinh miệt.

Giữa Tiên Thiên trung cấp và đỉnh phong, là hai ranh giới không thể vượt qua.

Dù là nàng cường đại đi nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của mình!

“Không thử xem, sao biết ta không được?” Quân Thanh Vũ khẽ nhếch khóe môi, nhàn nhạt nói: “Ta không biết ngươi và Trọng gia có ân oán gì, nhưng ta mặc kệ những tranh cãi ân oán đó, ta chỉ biết, làm đội trưởng của chiến đội linh thú Phong Vân, ta có tư cách vì đội viên của mình đòi lại một công đạo!”

Có đôi khi bênh vực người của mình là không có lý do gì.

Nàng bênh vực người của mình, tuyệt đối không quản đúng sai, cũng không cần đi hỏi ai đúng ai sai.

Dù sao người có thể được nàng nhìn trúng, sao lại là những người sinh sự từ việc không đâu đó? Cho nên căn bản không cần hỏi, nàng cũng biết lỗi cũng không phải là ở Vân Hân.

“Ha ha!” Mã Kỳ cười to hai tiếng: “Nha đầu, quá cuồng vọng cũng không có chuyện gì tốt, một khi đã như vậy, ta cũng không để ý tiêu trừ một chút cao ngạo của ngươi!”

Xoạt!

Một ánh sáng trắng bị ông ta nắm trong tay, Mã Kỳ vẫn không do dự, cơ thể chợt lóe xuất hiện ở trước mặt Quân Thanh Vũ, giơ cao bạch quang trong tay lên, đón đầu đánh xuống.

Lại vào lúc này, trước mặt Quân Thanh Vũ hiện ra một đại kiếm cao cả người nàng, keng một tiếng chắn vũ khí của ông ta lại…

Mã Kỳ lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt hiện ra tia kinh ngạc.

“Đây…… Là thần khí?”

Không sai, đây nhất định chính là thần khí trong truyền thuyết mới có thể có được!

Chẳng lẽ nàng cho rằng mình bằng vào thần khí là có thể chiến bại ông? Như thế cũng thật sự quá buồn cười, giữa hai người kém cũng không phải là khoảng cách một bậc, mà là hai cấp…

Quân Thanh Vũ từ từ cầm chuôi kiếm Long Viêm Kiếm, ngẩng đầu nhìn chăm chú Mã Kỳ phía trước, giọng nói âm trầm theo gió truyền đến: “Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”

Ầm!

Trên thân kiếm chợt nhấc lên một trận cuồng phong, theo ngọn lửa vô tận kia cuốn về phía Mã Kỳ như sóng biển, mà ở chỗ Hồng Liên Bạo Phong Kiếm cuốn qua, trên mặt đất chợt để lại một khe rãnh thật sâu, cây cối xung quanh đều biến thành tro bụi tung bay ở không trung…

Mã Kỳ cười lạnh một tiếng, cũng không cuống quít lui về phía sau, bạch kiếm trong tay ông ta từ từ dựng ở trong không trung, chia ra vô số thanh kiếm bảo vệ ông ta ở phía sau, chắn đi tất cả cuồng phong ngọn lửa.

Cho dù như thế nào, cấp bậc của Mã Kỳ đều ở Tiên Thiên đỉnh phong, mà không phải là Tiên Thiên cao cấp, cho nên chỉ dựa vào điểm này, Quân Thanh Vũ còn không pháp thắng tuyệt đối…

“Nha đầu, ta đã sớm nói qua, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, ha ha!” Mã Kỳ cười lớn hai tiếng, ánh mắt âm trầm quát: “Vạn Kiếm Tề Phát!”

Xôn xao!

Ào ào xôn xao!

Vô số kiếm cắt qua hư không, từ xa nhìn lại, hình như có vô số bạch quang bắn về phía Quân Thanh Vũ.

Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ thanh lãnh lạnh lùng, khi vô số kiếm tới trước mặt thì bay lên trời, đứng ở trong hư không. Nhưng những thanh kiếm đó cũng không biến mất, lại từ bốn phương tám bọc đánh qua, chắn địa phương khắp nơi đều kín mít, không để lại một khe hở.

“Đội trưởng!” Sắc mặt của Vân Hân đột nhiên biến đổi, mắt đẹp lo lắng nhìn một màn giữa hư không kia…

“Tiểu nha đầu này thể hiện cái gì vậy?” Vân Sơn nóng nảy, trừng mắt nhìn Sơn Dung: “Ngươi còn thất thần làm gì? Không nhanh đi cứu đồ nhi bảo bối của ta?”

“Nàng không cần bất luận kẻ nào cứu.” Sơn Dung lườm ông một cái, không nói thêm lời nữa.

Nhưng mà, ánh mắt lại vẫn nhìn kiếm ở bốn phương tám hướng đứng trong hư không, trong mắt có tia lo lắng nhàn nhạt.

Ông hiểu rõ cá tính của Quân Thanh Vũ, lúc muốn tự mình ra tay, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào hỗ trợ! Hơn nữa, trong tay nàng còn có linh thú cấp bậc Thánh Cảnh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn…

Bên trong vô số kiếm vây quanh, Quân Thanh Vũ nhàn nhạt nở nụ cười: “Lão giả kia thật sự không thể khinh thường, lại luyện thành kiếm trận, chỉ cần tìm được mắt trận thì có thể phá trận, nhưng, hình như điều này với ta mà nói xác thật là một cơ hội…”

Hiện giờ nàng muốn đột phá đến Tiên Thiên cao cấp, yêu cầu chính là trải qua chém giết và nguy cơ, bây giờ có cơ hội tốt như vậy tự nhiên sẽ không lãng phí.

Đột nhiên, vô số thanh trường kiếm từ tứ phía thoáng hiện ra, vạn phần sắc bén bắn về phía thân thể của nàng.

Đối mặt với kiếm từ bốn phương tám hướng xông đến, vẻ mặt của Quân Thanh Vũ luôn lạnh nhạt, vừa nhấc đại kiếm trong tay, một ánh sáng đỏ thoáng hiện ra, keng một tiếng, chém kiếm ở đối diện thành hai đoạn.

Nhưng, thanh kiếm như căn bản là không thiếu, thậm chí càng ngày càng nhiều, khiến người ta không thể chống đỡ được…

“Kiếm trận quả nhiên cường đại, có phải về sau ta cũng phải đi lấy một trận pháp như vậy hay không?” Ánh mắt Quân Thanh Vũ chợt lóe, chợt phủ quyết quyết định này.

Kiếm trận tuy mạnh, nhưng lại chỉ có thể dùng luyện chế với kiếm bình thường, không thể dùng với thần khí, hơn nữa so với trận pháp Đồ Long Trận như vậy, kiếm trận vẫn yếu hơn một bậc……

Ầm ầm!

Mấy chỗ trước sau trái phải trên dưới đều có bạch quang cắt tới, Quân Thanh Vũ vội vàng thu tinh thần lại, nâng kiếm chặn một trường kiếm ở đằng trước.

Xẹt một tiếng, một trường kiếm từ sau lưng chém đến, cắt qua cánh tay của nàng, máu đỏ tươi từ trên cánh tay chảy xuống, nàng vội vàng lắc mình tránh thoát một công kích khác, che cánh tay lại lui về phía sau mấy bước.

“Không tiếp tục như vậy được, ta cần phải tìm ra phương pháp bảo vệ hơn!” Đôi mắt của Quân Thanh Vũ hơi trầm xuống, lạnh giọng quát: “Hỏa Linh!”

Xoạt!

Trước mặt Quân Thanh Vũ bỗng nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa, ánh sáng đỏ tươi đẹp kia càng khiến khuôn mặt của nàng thanh lệ tuyệt mỹ.

Có lẽ là rất lâu không đến lượt mình lên sân khấu, Hỏa Linh vui sướng nhảy dựng lên, quay xung quanh thân thể của Quân Thanh Vũ mấy vòng…

“Hỏa Linh, đưa lực lượng của ngươi cho ta!”

Hỏa Linh cái hiểu cái không gật đầu, rồi sau đó đột nhiên hoàn toàn đi vào trên ngực Quân Thanh Vũ, ở một khắc kia, cả người nàng bộc phát ra lực lượng cường đại, trên người thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, cả người nàng đều ở giữa ngọn lửa kia.

“Hoa Lạc Y, chúng ta tiếp tục chiến đấu với nhau.”

Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, rũ mắt nhìn trường kiếm trong tay.

Lúc này, nàng không chỉ là cộng đồng chiến đấu với Hoa Lạc Y, còn có tiểu gia hỏa Hỏa Linh kia…

Nghĩ đến đây, nàng khẽ ngẩng đầu, ngọn lửa trên người không ngừng cuồn cuộn đưa vào trong thân Long Viêm Kiếm trên tay, nháy mắt kia, Long Viêm Kiếm phát ra tiếng rồng ngâm vang dội, rung trời động đất.

“Đây…… Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong nội viện, mọi người đều có chút khó hiểu nhìn Quân Thanh Vũ bị chúng kiếm bao vây trong hư không, khẽ nhíu mày.

Nếu bọn họ không nghe lầm, hình như vừa rồi vang lên tiếng động rồng ngâm…

Sao có thể? Sao nơi này lại có rồng? Hẳn là bọn họ nghe lầm mới đúng.

“Thiếu chủ, đội trưởng nàng sẽ không có việc gì chứ?” Vân Hân cắn chặt môi đỏ, trong mắt toát ra tia bất an.

Nếu đội trưởng xảy ra chuyện gì, vậy cả đời này nàng đều sẽ lương tâm bất an…

“Yên tâm đi, nàng tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!”

Tuy là nói như thế, nhưng trong mắt xám của Trọng Cửu cũng không che dấu lo lắng chút nào.

Muội tử, ngươi ngàn vạn không thể xảy ra chuyện, nếu không, đại ca vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mình…

“Này, các ngươi mau nhìn, trong kiếm trận kia đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở phía trên kiếm trận, đáy mắt chứa tia chấn động thật sâu.

“Không! Không có khả năng……”

Trong kiếm trận, ánh sáng đỏ khuếch tán ra từng chút một, tràn ngập ở bên trong toàn bộ trận pháp, tiếng rồng ngâm vang dội truyền bá ở khắp thiên địa.

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh mãnh liệt bắn đến, bạch kiếm hóa thành vô số mảnh nhỏ, như vô số ánh sao lấp lánh tung bay ở trong hư không……

Mã Kỳ sửng sốt một chút, ánh mắt bắn ra tia kinh ngạc.

Kiếm trận của mình bị phá?

Kiếm trận này khác với trận pháp khác, chỉ cần bằng vào linh hồn lực là có thể phá vỡ, nói như vậy, muốn phá giải kiếm trận, cần tìm được mắt trận.

Mắt trận kia là tùy ý định ra, sao nàng có thể tìm được nhanh như vậy?

Ngay ở lúc Mã Kỳ ngây ngốc, nữ tử y phục tả tơi bị bao vây ở trong ngọn lửa trên bầu trời kia bỗng nhiên bắn ra một cổ lực lượng cường hãn, ầm một tiếng khuếch tán ra, ngay lập tức khiến tất cả mọi người khiếp sợ nói không nên lời.

“Đột phá?”

Nàng… Lại ở dưới công kích của vô số kiếm đột phá tới Tiên Thiên cao cấp?