Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 46: Tham nhiều nhất định sẽ chết

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sắc mặt của Lam Y Lăng đột nhiên biến đổi, trong mắt đẹp phun ra hai ngọn lửa giận, nhìn chằm chằm nam nhân tuấn lãng trước mặt, gằn từng chữ một nói: “Hạ lưu!”

Khóe môi của Trọng Cửu khẽ nhếch, giữa mày chứa đầy chứa ý cười: “Quá khen quá khen, so với hạ lưu, ai cũng kém hơn tiểu thư ngươi, không phải là ngay từ đầu ngươi đã mắng chúng ta đầu óc bị cửa kẹp sao? Chẳng lẽ đề tài này là ta gợi trước? Tiểu thư, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc giữa chúng ta ai hạ lưu hơn?”

Ánh mắt khinh miệt nhìn Lam Y Lăng, Trọng Cửu cười lạnh một tiếng, đời này hắn khinh thường nhất chính là loại thiên tài tự cho là đúng như nàng ta, giống như ai cũng đều thiếu nàng ta vậy.

“Ngươi……!” Cả người Lam Y Lăng run rẩy, tức giận lườm Trọng Cửu.

Lam Ba nheo đôi mắt lại đảo qua khuôn mặt anh tuấn mỉm cười của Trọng Cửu, cúi đầu nói một câu ở bên tai Lam Y Lăng: “Lăng Nhi, bây giờ không phải là lúc phân tranh với bọn họ, bây giờ người đi vào Khe Sâu Tử Vong càng nhiều càng tốt, nếu chúng ta ở đây thiệt hại cái gì, càng sau thì càng không nắm chắc.”

Lam Y Lăng thu lửa giận ở trong lòng lại, hung hăng nhìn Trọng Cửu, bất giác hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi ta cũng chỉ là tốt bụng nói với các ngươi, tu luyện ở trước Khe Sâu Tử Vong có mấy cái mạng cũng đều không đủ chết, nếu các ngươi không nghe người tốt nói, chắc chắn có hại ở trước mắt, ta cũng lười đến quản sống chết của các ngươi.”

“Ngươi là tốt bụng hay là hư tình giả ý, hay là muốn nhân cơ hội nhục nhã chúng ta vài phần, chỉ sợ không có ai rõ ràng hơn ngươi.” Trọng Cửu nhếch khóe môi, trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười như không cười, đôi mắt màu xám kia đặt ở trên người Lam Y Lăng, như có thể nhìn thấu đáy lòng.

Trong mắt Lam Y Lăng chợt lóe tia lạnh lẽo, hàn khí trên người bắn ra đủ để lăng trì người khác, nhưng mà dù sao nàng ta vẫn không nói cái gì, xoay người đi về phía đội ngũ Lam gia.

“Thúc thúc, chúng ta xuất phát đi Khe Sâu Tử Vong!”

“Được.” Lam Ba gật đầu, ánh mắt nhìn về khe sâu bao phủ đầy mây đen phía trước, ánh mắt chứa đầy tia ngưng trọng.

Khe sâu tử vong, khe như tên, người đi vào hẳn phải chết!

Trong lúc nhất thời lòng của mọi người đều nhấc lên……

“Thiếu công tử, tiếp theo chúng ta cũng đi vào với bọn họ sao?”

Trên núi trước khe sâu, một lão giả đồng nhan hạc phát quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, giữa mày nhíu chặt toát ra một tia hoang mang.

Thanh y khẽ bay, nam nhân khoanh hai tay ngạo nghễ đứng thẳng, cơ thể thon dài ở dưới nắng sớm kéo ra một bóng dáng thật dài, như cây thông trong rừng, trong thanh lãnh lộ ra khí chất siêu nhiên.

Nghe thấy lời này của lão giả, hắn nâng khuôn mặt tuấn mỹ lên, trong đôi mắt màu đen bắn ra tia sáng lạnh lẽo, xuyên qua đám người đặt ở trên người thiếu nữ tuyệt sắc bạch y kia, trong mắt lóe ra tia kỳ dị.

“Mục tiêu của chúng ta chính là Khe Sâu Tử Vong, đi với bọn họ thì có ngại gì?”

Nam nhân có giọng nói thanh lãnh, ánh mắt không hề gợn sóng, bình tĩnh như là rừng cây không có gió.

Như thấy được một ánh mắt nhìn chăm chú, Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ngước mắt nhìn về phía trước, ngay tức khắc, ánh mắt thanh lãnh kia đâm vào trong mắt của nàng.

Khi nhìn thấy đôi mắt của nam nhân, lần đầu tiên nàng mới biết có người có thể lạnh lùng đến trình độ này, trong đôi mắt kia không chứa bất kì cảm xúc gì, thanh tịnh như không có gì có thể để vào trong mắt của hắn.

Tay đặt ở bên hông của mình đột nhiên dùng lực, Quân Thanh Vũ đột nhiên rút ánh mắt về, quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, trong ánh mắt phát ra tia nghi hoặc: “Vô Tình, ngươi làm sao vậy?”

Vô Tình không nói gì, khuôn mặt tuấn mỹ hiện vẻ lạnh nhạt.

Quân Thanh Vũ có chút khó hiểu nhìn Vô Tình, nhưng gia hỏa này vẫn luôn có khuôn mặt lạnh một, cũng không thể từ trên mặt của hắn phát hiện ra manh mối gì.

“Muội tử, đây còn không phải là đơn giản sao.” Trọng Cửu vác kiếm lên trên vai, ha hả nở nụ cười: “Vừa rồi muội nhìn chằm chằm nam nhân khác, muội phu hắn ghen tị.”

Đừng nhìn muội tử ngày thường rất lợi hại, lúc đối mặt với phương diện tình cảm thì chính là số không, ngay cả nam nhân ghen cũng đều không nhìn ra.

“Ghen?” Quân Thanh Vũ có chút kinh ngạc chớp mắt: “Vô Tình, ngươi là đang ghen sao?”

Sắc mặt của Vô Tình tối sầm, mắt đen lạnh lùng đảo qua Trọng Cửu xen vào việc của người khác, rồi sau đó thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng cầm tay Quân Thanh Vũ, lạnh nhạt trên khuôn mặt tuấn mỹ kia khẽ dịu đi: “Chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên gò má tuấn mỹ của nam nhân. Không thể không nói, Vô Tình có một vẻ đẹp khiến người và thần đều tức giận, góc nghiêng hoàn mỹ kia cũng tuyệt mỹ như thế.

“Ngươi là Quân Thanh Vũ?”

Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ bên cạnh, Quân Thanh Vũ khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ thanh tú.

Cho dù nam nhân này không lạnh nhạt hơi thở cường đại như Vô Tình, cũng không có khuôn mặt khiến người và thần kinh hãi như hắn, nhưng cũng là nam tử tuấn mỹ khó có được, khuôn mặt thanh lãnh kia khiế người ta có cảm giác đặc biệt thoải mái.

“Ngươi biết tên của ta?” Quân Thanh Vũ híp mắt lại, từ vừa rồi nàng đã cảm nhận được ánh mắt của nam nhân này có chút không giống, nếu không cũng sẽ không nhìn hắn nhiều một cái.

Vô Tình nhíu mày, mắt lạnh nhìn Quân Thanh Vũ đến gần nam nhân kia, cũng không có bất kì hành động gì, nhưng mà hàn khí quanh quẩn ở quanh người kia lại nồng đậm như thế.

Nam nhân như không cảm nhận được hàn khí vờn quanh không khí kia, ánh mắt lạnh lùng đặt ở trên người Quân Thanh Vũ: “Ta và Gia Cát Vân là bằng hữu, nàng đã từng nhắc qua ngươi.”

Nói đến ba chữ Gia Cát Vân này, ánh mắt thanh lãnh của nam nhân hiện ra một tia ôn nhu khác thường, cả người đều toả ra một loại khí chất khác với vừa rồi.

“Tiểu Vân?”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra, cảnh giác trong lòng kia cũng chợt thả lỏng xuống.

Rồi sau đó, nam nhân cảm nhận được hàn khí vừa rồi còn đến xương bỗng nhiên biến mất, khẽ nhẹ nhõm không thôi. Chợt khóe môi của hắn lộ ra một tia cười khổ, bằng hữu của Vân Nhi thật sự không đơn giản, đặc biệt là nam nhân bên cạnh nàng kia, thực lực lại cường đại như vậy……

“Tiểu Vân nàng…… Sao rồi?”

Nhớ đến nữ tử kiếp trước kiếp này đều chiếm cứ phân lượng rất lớn ở trong tính mạng của mình kia, khuôn mặt của Quân Thanh Vũ dịu xuống, nếu người nàng ấy tán thành, vậy người này nhất định có chỗ hơn người.

“Nàng ấy ở đó rất tốt, ngươi không cần lo lắng.” Trong mắt nam nhân bắn ra tia thanh lãnh, giọng nói kia như tiếng nhạc động lòng người: “Mặt khác, tên của ta là Vân Thanh Ca, nàng ấy đã từng nói với ta, là ngươi vươn tay ra ở lúc nàng ấy bị người ta bắt nạt, từ khi đó nàng ấy đã bắt đầu quyết định, vì ngươi dù là dốc hết tất cả cũng đều không hối hận, vì thế không tiếc không biết ngày đêm ở trong Vô Thượng Tông tu luyện, có đôi khi ta đều rất hâm mộ, hâm mộ một người có thể chiếm cứ phân lượng lớn như vậy ở trong cảm nhận của nàng ấy……”

Quân Thanh Vũ trầm mặc, lòng như bị cảm động sâu sắc.

Dốc hết tất cả? Đúng vậy, kiếp trước Gia Cát Vân vì nàng mà dốc hết tất cả, nữ nhân này, vẫn đều là nói được làm được……

“Thúc thúc, nam nhân kia là ai?”

Lam Y Lăng nhíu chặt mày, mắt lạnh nhìn nam nhân thanh lãnh tuấn mỹ như nguyệt hoa phía trước: “Có thể nhìn ra nam nhân kia thực lực thế nào hay không?”

“Không rõ lắm.” Lam Ba lắc đầu: “Trên người hắn như mang theo bảo bối che dấu thực lực gì đó, nhưng con nhìn thấy lão nhân bên cạnh hắn không, lão nhân kia hẳn là ở Tiên Thiên, về phần rốt cuộc là cấp bậc gì thì ta không nhìn ra.”

Lam Y Lăng híp đôi mắt lại, lạnh giọng nói: “Không nghĩ tới đi một cái Tuyết Tông rồi, lại tới một Tiên Thiên cũng biết nàng, cũng may bọn họ cũng chỉ có hai người, đến lúc đó bọn họ sẽ biết chỗ tốt của Lam gia ta, chỉ cần bọn họ nguyện ý cúi đầu cầu xin một tiếng, nói không chừng ta sẽ để cho bọn họ gia nhập, dù sao cũng là đồng môn, con cũng không muốn bọn họ rơi vào kết quả thê thảm như vậy.”

Đúng vậy, nàng chỉ muốn bọn họ cúi đầu để thỏa mãn cá tính hiếu thắng kia của nàng, nhưng những người này lại là thà chết cũng không muốn cúi đầu với nàng! Còn không phải là cúi đầu cầu xin một câu sao, có khó như vậy không? So với chết còn tốt hơn.

……

Khe sâu tử vong, một trận gió lạnh ập vào trước mặt, mọi người đều nhịn không được run lập cập, có chút kiêng kị nhìn Khe Sâu Tử Vong khiến cho vô số cường giả đều dừng bước này.

Bá!

Xoát xoát xoát!

Gió lạnh gào thét qua, cây cối rung động xào xạc, trong khe sâu chật hẹp, thỉnh thoảng truyền đến từng hơi thở cường đại, chỉ là hơi thở này đã đủ khiến người ta phá vỡ can đảm trong lòng rét run.

“Thúc thúc, chúng ta…… Vẫn là trở về đi.”

Lam Y Lăng sợ hãi rụt cổ, cắn môi nói.

“Đừng nói Lam gia chúng ta tổn thất nhiều như vậy còn cái gì cũng đều không có lấy được, chỉ bằng con tay không trở lại môn phái, thì cho môn chủ các ngươi công đạo thế nào?” Lam Ba nhíu mày nhìn Lam Y Lăng, hận sắt không thành thép nói.

Lam Y Lăng cắn chặt môi, có chút oán giận lườm Quân Thanh Vũ, nếu không phải nữ nhân này quét sạch dược liệu quặng tinh còn có những thiên tài dị bảo đó, sao mình có thể bị bắt tiến vào Khe Sâu Tử Vong?

“Các ngươi xem, phía trước kia chính là thứ gì?”

Đột nhiên, một giọng nói kinh hỉ phá vỡ yên tĩnh, khiến tất cả mọi người ngước mắt nhìn lại.

Dưới ánh sáng rực rỡ, vô số Chân Linh Thạch chồng chất ở trên mặt đất, như là đang chờ nhân loại nhặt lấy.

Chân Linh Thạch đại biểu cho chính là thực lực, nếu có đủ Chân Linh Thạch còn không sợ thực lực không lên được sao? Ngay lập tức tất cả mọi người như điên mà xông về phía những Chân Linh Thạch đó, hai mắt tỏa sáng.

“Trời ạ, thật sự có rất nhiều Chân Linh Thạch, còn có Chân Linh Thạch Chi Tâm, đây thật sự là Chân Linh Thạch Chi Tâm.”

“Ha ha ha, lần này phát tài rồi, chúng ta thật sự phát tài rồi!”

Một thanh niên nâng một đống Chân Linh Thạch lên, như nổi điên ngửa đầu cười ha hả, cơ thể kia đều bởi vì kích động mà run rẩy, trong mắt là vui sướng điên cuồng.

“Còn không phải là Chân Linh Thạch thôi sao, những người này đều điên rồi.” Quân Thanh Vũ nhìn những người nổi điên đó, bất đắc dĩ nói.

Rồi sau đó trong linh hồn truyền ra giọng nói già nua của Vô Đạo lão nhân: “Tiểu chủ nhân, với loại Chu Tước Bảo Đỉnh biến thái này mà ngươi có được, những Chân Linh Thạch đó đương nhiên không đại biểu cái gì, nhưng nhiều Chân Linh Thạch như vậy cho dù là cầm đi môn phái nhất lưu cũng đều sẽ khiến cho chấn động một hồi.”

Biến thái này có loại thần vật Chu Tước Bảo Đỉnh này, khi đột phá đến Luyện Trận Sư ngũ cấp, cửa thứ năm của Chu Tước đã thưởng cho nàng vô số linh thạch luyện chế trận pháp và Chân Linh Thạch để tu luyện, thì sao có thể hiếm lạ những thứ này.

Ngọc Lâm Phong cong môi cười, ánh mắt đặt ở trên mặt Quân Thanh Vũ.

Thông qua mấy ngày ở chung, hắn đã sớm biết nữ nhân này không có khả năng để lại một ít vật phẩm cho những người khác, mặc dù đó là đồ bỏ nàng không cần, nếu bây giờ không đi đoạt lấy, vậy đại biểu những Chân Linh Thạch đó không thể đoạt được.

“Thật là một đám ngu ngốc.” Lão giả đồng nhan hạc phát lắc đầu than nhẹ một tiếng: “Khe Sâu Tử Vong nguy hiểm như vậy, sao có thể tùy tiện ném Chân Linh Thạch ở chỗ này để ngươi nhặt? Cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, sao những người xúc động này còn có thể sống ở trên đời này?”

Vân Thanh Ca trầm mặc không nói, ánh mắt thanh lãnh xuyên qua u ám đặt ở trên người mọi người đang điên cuồng cướp đoạt Chân Linh Thạch, khuôn mặt chứa vẻ lạnh lùng: “Đồng lão, đạo lý tham nhiều nhất định chết này không phải bất kì kẻ nào cũng đều hiểu.”

……

“Rõ ràng viên Chân Linh Thạch Chi Tâm này chính là ta bắt được trước!”

“Ai nói ngươi lấy đến tay trước? Rõ ràng chính là ta!”

“Có bản lĩnh thì đánh một trận!”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai?”

Trong khe sâu, mọi người tranh đoạt Chân Linh Thạch, không bao lâu đã đánh nhau, trong lúc nhất thời toàn bộ khe sâu đều tràn ngập hơi thở khói thuốc súng, những người này đều bại lộ ra tham lam và đáng ghê tởm của nhân loại.

Vân Thanh Ca mắt lạnh nhìn tất cả trước mắt, cũng không định ra tay ngăn cản trận chiến tràn ngập khói thuốc súng này, nếu những người này tham lam như thế, vậy chắc chắn trả giá đại giới vì tham lam của mình!

“Ha ha, ta cướp được, rốt cuộc ta cũng cướp được Chân Linh Thạch Chi Tâm, cứ như vậy, nhi tử của ta sẽ có thể đột phá!” Lam Ba cầm Chân Linh Thạch Chi Tâm trong tay, phá lên cười điên cuồng.

Nhi tử này của ông không có thiên phú cường đại như Lam Y Lăng, với năng lực kia của hắn không biết khi nào mới có thể đột phá đến thập giai, bây giờ có Chân Linh Thạch Chi Tâm này, là có thể trực tiếp khiến cho hắn đột phá, cũng có thể khiến hắn bớt chút lực.

“Nhiều,mang  nhiều những cái đó trở về, nói không chừng có thể khiến cấp bậc của Lâm Nhi tăng lên tới Tiên Thiên, Chân Linh Thạch Chi Tâm là bảo bối hiếm có, một ngàn một vạn cái Chân Linh Thạch đều kém hơn một Chân Linh Thạch Chi Tâm.”

Lam Y Lăng ngây ngốc nhìn Lam Ba và mọi người đều lâm vào điên cuồng, đáy lòng lập tức cảm thấy một trận bi ai, đây thật sự chính là thúc thúc ổn trọng kia của mình sao? Vì sao thấy ích lợi sẽ biến thành bộ dáng như thế?

Lúc này Lam Y Lăng nghiễm nhiên quên mất, lúc ấy nàng cũng vì Hỏa Phượng Hoàng kia mà điên cuồng như thế, tuy Chân Linh Thạch Chi Tâm cũng hấp dẫn nàng, nhưng không đến nỗi điên khùng như vậy……

“Thúc thúc, không thể để Lâm Nhi đường đệ quá ỷ lại vào Chân Linh Thạch Chi Tâm, như vậy với tu luyện của hắn không có chỗ tốt.”

“Con thì biết cái gì?” Lam Ba trừng mắt nhìn Lam Y Lăng, theo bản năng che lấy Chân Linh Thạch Chi Tâm trong tay: “Lăng Nhi, bây giờ con đã là Hậu Thiên thập nhị cấp, Chân Linh Thạch Chi Tâm này với con không có tác dụng quá lớn, xem như lãng phí, cho nên con cũng đừng đoạt, thật ra những Chân Linh Thạch đó ta đều có thể cho con, những thứ này cho đường đệ của con đi.”

Lòng của Lam Y Lăng đột nhiên trầm xuống, đột nhiên cảm thấy từ lúc chào đời tới nay nàng ỷ lại Lam Ba là phạm phải sai lầm lớn nhất.

“Thúc thúc, nếu Chân Linh Thạch Chi Tâm đã lấy được rồi, vậy chúng ta nên rời khỏi Khe Sâu Tử Vong này được hay không?”

“Không được, tuyệt đối không được!” Lam Ba vội vàng lắc đầu: “Ngay từ đầu là có được Chân Linh Thạch Chi Tâm, nói không chừng phía dưới còn có bảo bối càng nhiều và lớn hơn nữa, nếu ta đi vào nơi này sao có thể từ bỏ? Ta nhất định phải đi xuống dưới!”

Tham lam vĩnh viễn là kẻ địch lớn nhất của nhân loại, tuy lúc trước Lam Ba nói qua ông ta tuyệt đối sẽ không tham nhiều, nhưng gặp được ích lợi chân chính, lại có bao nhiêu người có thể kịp thời thu tay lại?

Có một số người chính là như thế, không đến lsuc chết, tuyệt đối không bỏ qua! Mặc dù biết rõ tiếp tục đi xuống có lẽ là chảo dầu, cũng sẽ ôm một tia hy vọng kia mà thò tay ra……

“Chúng ta tiếp tục xuất phát! Ha ha ha!”

Lam Ba hưng phấn cười to hai tiếng, dẫn theo một đám được đệ tử Lam gia lấy được tiện nghi đi về phía trước.

Nhìn hình bóng quen thuộc phía trước, Lam Y Lăng lại nhìn người Lam gia ngã xuống bên cạnh, lòng chìm vào thung lũng một chút……

“Tiểu muội tử, chúng ta làm sao bây giờ?” Trọng Cửu quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, hỏi.

Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Chúng ta cũng tiếp tục về phía trước đi.”

“Được.”

Mọi người gật đầu, đi qua những thi thể ngã xuống vì một trận chiến tranh đoạt Chân Linh Thạch đó, rất nhanh đã biến mất ở chỗ này.

Mà những thi thể bị thua đó, chỉ có thể vĩnh sinh vĩnh thế nằm ở nơi này, cho đến khi hóa thành một đống xương cốt……

“Rống!”

“Rống rống rống!”

Đột nhiên, phía trước truyền đến từng tiếng rống sợ hãi, chấn động đến tất cả mọi người nhịn không được run rấy một chút, khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lại là lúc chợt sợ ngây người.

“Là…… Là Chân Linh Thú……”

“Sau Chân Linh Thạch lại là Chân Linh Thú? Bên trong còn kèm theo rất nhiều linh thú Tiên Thiên, chẳng lẽ chủ nhân của Khe Sâu Tử Vong này cố ý đào bẫy rập cho chúng ta nhảy vào? Làm sao bây giờ? Lần này nên làm cái gì bây giờ?”

Chân Linh Thú là một linh thú tham ăn, bọn họ chỉ có một thứ tham, đó là Chân Linh Thạch.

“Thúc thúc, nhanh ném Chân Linh Thạch ra!” Lam Y Lăng vội vàng hét lớn nói.

“Không được, đó là của nhi tử ta!” Lam Ba ôm chặt bố bao trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn những Chân Linh Thú chạy như bay mà đến đó.

Không phải tất cả mọi người đều có loại đồ vật túi trữ vật này, mà túi trữ vật duy nhất của Lam gia đã cho Lam Y Lăng, ông ta lại lo lắng Lam Y Lăng sẽ tham đồ vật của ông ta, cho nên mới buộc Chân Linh Thạch ở sau lưng.

Bây giờ Chân Linh Thú đã sớm ngửi thấy được hơi thở của Chân Linh Thạch, hung hăng xông về phía Lam Ba.

“Thúc thúc!” Sắc mặt của Lam Y Lăng đều thay đổi, tức giận quay đầu nhìn về phía Lam Ba: “Người cũng chỉ suy nghĩ đến con của người sao? Ném Chân Linh Thạch xuống, chúng ta đều có thể được cứu trợ, nếu không tất cả mọi người sẽ chết ở chỗ này!”

Lòng của mọi người đều run rẩy, nếu Chân Linh Thú chỉ là Hậu Thiên thì còn dễ nói, nhưng nơi này có Chân Linh Thú Tiên Thiên, nếu chiến đấu với bọn nó, cho dù không chết cũng sẽ rất tiêu hao chiến lực, đường xá kế tiếp còn đi như thế nào?

“Muội tử, có phải muội sớm biết điểm này, cho nên mới không đi đoạt Chân Linh Thạch hay không?” Trọng Cửu quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, bội phục nói.

Quân Thanh Vũ mỉm cười không nói, nàng có thể không cho Chân Linh Thú phát hiện Chân Linh Thạch trong túi Càn Khôn vạn vật, cho nên mặc dù là những Chân Linh Thạch đó bị nàng cướp được trong tay, nàng cũng có nắm chắc khiến chúng nó không phát hiện được.

Chẳng qua, nếu những người này muốn đối mặt với Chân Linh Thú như thế, vì sao nàng lại không thành toàn cho bọn họ?

“Tham nhiều nhất định chết.” Vân Thanh Ca nhìn mọi người do dự không thôi, thanh lãnh nói: “Bây giờ bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là ném Chân Linh Thạch xuống, hai đó là vì bảo vật mà bỏ mạng!”

Một số người như là hạ quyết tâm, không nhịn được ném Chân Linh Thạch trên mặt đất.

Lam Ba nhìn Chân Linh Thú hung mãnh như hổ, lại trông thấy hành động của mọi người thế lực khác, ông ta si ngốc nhìn Chân Linh Thạch Chi Tâm trong bao, như là hạ quyết tâm ném xuống mặt đất.

Giờ khắc này, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng bi ai. Nếu sớm nghe Lăng Nhi cầm những Chân Linh Thạch Chi Tâm đó rời đi, thì sẽ không gặp phải Chân Linh Thú.

Đôi khi, tham lam không thể ngừng lại, duy chỉ khi gặp được tuyệt vọng mới hối hận không kịp, nhưng đã muộn mất rồi……

“Lăng Nhi, chúng ta tiếp tục đi!” Lam Ba quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lam Ba ta tuyệt đối không thể tay không mà về! Chúng ta đi!”

Phất tay, Lam Ba bước đi.

Những người khác nhìn Chân Linh Thạch trên mặt đất, rơi lệ đi về phía trước, bọn họ đơn giản đều là quyết định giống nhau, tuyệt đối không thể tay không trở về!

Nhìn mọi người dần biến mất, ánh mắt của Quân Thanh Vũ chợt lóe, ngay lập tức cũng đi về phía phương xa.

“Muội tử, muội đi làm gì?”

Trọng Cửu sửng sốt một chút, nhưng khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Quân Thanh Vũ thì đại kinh thất sắc, vội vàng hô: “Muội tử, mau trở lại!”

Như không có nghe được hắn nói, Quân Thanh Vũ phất ống tay áo, Chân Linh Thạch chồng chất trên mặt đất nháy mắt biến thành từng ánh sáng bay vào trong túi Càn Khôn vạn vật.

Rồi sau đó, nàng như không có việc gì đi về phía mọi người Trọng Cửu, mỉm cười nói: “Không thể lãng phí.”

“Đây…… Đây……” Trọng Cửu mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn những Chân Linh Thú còn đang tìm Chân Linh Thạch đó: “Muội tử, muội làm như thế nào vậy?”

“Chân Linh Thú không có mắt, dựa vào hơi thở phân rõ, chúng nó chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của Chân Linh Thạch, trừ cái đó ra hơi thở khác đều không thể cảm nhận được.”

“Cho nên ta mới hỏi muội, muội biết được như thế nào.”

Trọng Cửu ngây ngốc chớp đôi mắt màu xám.

Những Chân Linh Thú đó không đầu không đuôi chuyển động khắp nơi, hoàn toàn không rõ hình dáng. Vừa rồi chúng nó còn cảm nhận được nơi này có rất nhiều hơi thở của Chân Linh Thạch? Sao lập tức đã biến mất rồi?

Không thể tra xét đến đồ vật mình muốn, không đến một lát, tất cả Chân Linh Thú đều lập tức giải tán, rất nhanh khắp khe sâu lại khôi phục yên tĩnh lúc trước……