Vô Tận Thần Công

Chương 243: Kịch chiến A Mục, Đại Phạm âm chung

Không thể không nói, nếu thực lực Dương Thạc không phải cường hãn, thì ở phương diện tán gái cũng là rất mạnh.

- Nếu có người sẵn sàng vì ta mà từ bỏ sư môn của mình, cuộc đời này của ta xem như không uổng rồi.

Lẩm bẩm xong, Nam Cung Thương nhìn thoáng qua Lâm Tử Quỳnh bên cạnh.

Khuôn mặt Lâm Tử Quỳnh đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Thương.

Hai người dường như không đếm xỉa tới Dương Môn bị Dương Thạc đánh ngất ở bên cạnh.

- Đi thôi, thi đấu lôi đài xong rồi. Chúng ta về nhà.

Giữ chặt tay Dương Địch, Dương Thạc chuẩn bị rời khỏi.

- Thí chủ xin dừng bước…

Trong lúc đó, một thanh âm to lớn vang lên trước cửa Thiên Vũ Môn.

Vù vù vù vù!

Khi thanh âm này vang lên, trực tiếp chấn nhiếp hư không, gần như hư không đều bị cộng hưởng.

Một khí thế mạnh mẽ như biển bao trùm Dương Thạc và Dương Địch.

- Thí chủ, sát khí trên người thí chủ quá mức nghiêm trọng. Sau này chỉ sợ sẽ phát sinh sự kiện đại khai sát giới. Đây không phải là chúng sinh chịu phục. Theo như lão nạp thấy, thí chủ nên lưu lại chỗ này, cùng lão nạp đến Kim Phật Tự, gặp mặt Lạt Ma, dốc lòng lễ Phật, hóa giải sát khí trên người thí chủ.

Giọng nói này là dùng ngôn ngữ của Đại Chu mà nói.

Nhưng ngôn ngữ Đại Chu của người này cũng không thuần thục. Khi nói làm cho người nghe cảm nhận được một cảm giác không được tự nhiên.

- Không ổn rồi!

Khi khí thế như biển đồng thời bao phủ mình, sắc mặt Dương Thạc chợt biến.

Một cổ khí thế như vậy, Dương Thạc chỉ chứng kiến được trên một số người mà thôi.

Trấn Quốc Công Dương Ngàn? Cổ lão Tàng Thư Các.

Một trong mười yêu thánh, đứng hàng thứ chín với bài danh Ẩn Giao Vương.

Còn có An Vũ Hầu Trình Ngọc; Thiên Âm Môn Tố Thanh Như.

Thực lực của những người này lớn hơn cấp bậc Tông Sư, được coi là cao thủ mọi người đều biết ở Đại Chu.

Hiển nhiên, thực lực của người đang nói chuyện, ít nhất là đã đạt đến cảnh giới Đại tông sư.

- Kim Phật Tự Mật Tông. A Mục Đạt Vượng.

Trong nháy mắt, trong đầu Dương Thạc toát ra một cái tên như vậy.

Trong kinh sư Đại Chu, tự xưng "lão nạp" thì thực lực phải đạt tới cấp bậc Đại tông sư. Người này không phải người Đại Chu, lại còn muốn mang Dương Thạc đến Kim Phật Tự của nước Ni La, ngoại trừ Mật tông hộ pháp đã bế quan tu luyện A Mục Đạt Vượng thì không có ai khác.

- A Mục Đạt Vượng, ngươi rốt cuộc cũng đã xuất quan.

Dương Thạc sắc mặt nhanh chóng

- A di đà phật, thí chủ biết tính danh của lão nạp? Nếu Dương thí chủ đã sớm biết lão nạp, thế thì không cần phản kháng, ngoan ngoãn theo lão nạp trở về đi.

- Trở về đi…..trở về đi….

Thanh âm này phát ra, hồi âm phiêu đãng.

Vang ầm ầm!

Ngay sau đó, Dương Thạc chỉ cảm thấy phía sau mình xuất hiện một cổ sức mạnh khí huyết khổng lồ, hung hăng quét tới chỗ của hắn. Nhưng, nhìn kỹ lại là một lão tăng dáng người cao gầy, ước chừng cao chín thước, chẳng khác nào bộ xương khô. Da dẻ đen như than. Lão tăng này khi xuất hiện, tăng bào trên người trống đãng, bàn tay khô héo chẳng khác gì chân gà chợt duỗi ra, hướng về phía sau lưng Dương Thạc hung hăng chộp tới.

- A Mục Đạt Vương, chỉ bằng vào một Đại tông sư như ngươi cũng muốn bắt ta đến Kim Phật Tự?

Trong lúc này, trong miệng Dương Thạc phát ra lời nói lạnh như băng.

Vù!

Một tay trảm về phía sau.

Một đạo đao khí mang theo Thái Dương Chân Hỏa cuồng bạo, mạnh mẽ lướt đến lão tăng A Mục Đạt Vượng.

Đại nhiên mộc đao pháp.

- Đi!

Cùng lúc đó, Dương Thạc kéo mạnh tay Dương Địch, vung tay lên, trực tiếp phá nát hư không, chuẩn bị đào thoát.

Dương Thạc mặc dù cơ thể là Cửu Dương Chân Thân, nhưng thực lực cao nhất chẳng qua chỉ là cảnh giới Võ Tôn. Trong giới Võ Tôn thì có thể hoành hành, nhưng đối mặt với cường giả Đại tông sư thì gần như không có bất kỳ phần thắng.

A Mục Đạt Vượng vừa xuất hiện, lập tức bày ra tu vi Đại tông sư.

Dương Thạc không phải là người ngu. Lựa chọn tốt nhất của hắn bây giờ vẫn là trốn.

Rầm!


Khi Đại nhiên mộc đao đao khí lao đến trước mặt lão tăng khô gầy A Mục Đạt Vượng, hai tay A Mục Đạt Vượng vừa động, ầm ầm đánh ra hai chưởng. Chưởng phong trống đãng, cùng Đại nhiên mộc đao của Dương Thạc hung hăng đụng vào nhau.

Một tiếng nổ vang lên. Đại nhiên mộc đao đao khí trực tiếp tan rã.

Đại nhiên mộc đao mặc dù là võ kỹ cao nhất của hoàng thất Lam tộc Hỏa La quốc, uy thế cường đại. Nhưng Dương Thạc rốt cuộc chỉ có thực lực cấp bậc Võ Tôn, khi chém ra Đại nhiên mộc đao uy lực hữu hạn. Đối mặt với A Mục Đạt Vượng cảnh giới Đại tông sư, nhiều nhất cũng chỉ ngăn cản được lão ta một chút mà thôi.

Chỉ tiếc, Đại nhiên mộc đao ngay cả tác dụng ngăn cản cũng hết sức có hạn.

Ngay sau đó, A Mục Đạt Vượng dĩ nhiên đã tấn công đến phía sau Dương Thạc và Dương Địch.

- Tiểu thí chủ, còn muốn trốn sao?

Thanh âm trầm thấp chợt vang lên.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên. Cánh tay khô gầy của A Mục Đạt Vượng như tia chớp chộp tới hậu tâm của Dương Thạc.

Một nửa thân hình của Dương Thạc bay vào hư không, nhưng dưới cú chộp của A Mục Đạt Vượng, Dương Thạc rõ ràng cảm giác được, không đợi chính mình hoàn toàn biến vào hư không, A Mục Đạt Vương lập tức có thể bắt được mình.

Huống chi, chẳng sợ hắn có thể đào tẩu, nhưng trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Dương Địch cũng không thể trốn vào hư không với hắn.

Một khi Dương Địch bị A Mục Đạt Vượng bắt lấy, Dương Thạc cho dù trốn thoát cũng không có ý nghĩa gì cả.

"Liều mạng"

Trong phút chốc, trong đầu Dương Thạc bỗng toát ra hai chữ như vậy.

Hống, hống!

Ngay sau đó, một tiếng thú rống mãnh liệt phát ra từ miệng của Dương Thạc.

Thân hình của Dương Thạc một lần nữa phình to, trong phút chốc đã cao đến hơn một trượng. Các cơ bắp cũng phồng lên nhanh chóng. Gân cốt ken két rung động. Mái tóc dài màu trắng bạc xuất hiện phía sau Dương Thạc. Một lực lượng khí huyết hùng hậu lấy Dương Thạc làm trung tâm, cuồn cuộn bắt đầu khởi động.

Hắc Hùng tầng thứ hai biến thân. Thực lực cảnh giới Võ Tôn cao giai.

- Cút ngay!

- Cút ngay! Cút ngay.

Một tiếng quát lớn cuồn cuộn đánh thẳng vào phía sau A Mục Đạt Vượng.

Đồng thời, thân hình Dương Thạc phản ứng đến cực hạn, nhanh chóng quay người lại, tay trái giữ chặt Dương Địch, gắt gao bảo hộ phía đằng sau. Cùng lúc đó tay phải vung lên, đón lấy một trảo hung hăng đánh tới của A Mục Đạt Vượng.

Phanh!

Ken két

Nắm tay cực đại của Dương Thạc cùng với một trảo của A Mục Đạt Vượng trực tiếp đụng vào nhau.

Kình khí bốn phía, dưới tác dụng của sức mạnh khổng lồ, thân hình ước chừng bốn năm trăm cân của Dương Thạc bị đẩy lùi bảy tám bước. Cái khe hư không vốn đã được mở ra trước đó cũng bị thu nhỏ lại, tiêu tán giữa không trung.

Rầm, rầm!

Trên mặt phiến đá xanh bị Dương Thạc giẫm lên tạo thành bảy tám cái hố to.

- Sức mạnh thật cường đại.

Sau khi ổn định lại thân hình, sắc mặt Dương Thạc ngưng trọng đến cực hạn.

Cánh tay của hắn sau khi va chạm với một trảo của A Mục Đạt Vượng liền cảm thấy ê ẩm, gần như mất đi tri giác.

Huyền Ưng giáp ngay cánh tay cũng bị một trảo của A Mục Đạt Vượng đánh cho vỡ nứt ra.

Thậm chí, sau khi Hắc Hùng tầng thứ hai biến thân, phần áo giáp nơi cánh tay, cẳng tay cũng bị nứt ra, máu tươi từ trong khe áo giáp chảy ra ngoài.

Một kích của cường giả cảnh giới Đại tông sư trực tiếp khiến hai tầng phòng ngự của Dương Thạc toàn bộ nổ nát.

Sau cú va chạm với Dương Thạc, A Mục Đạt Vượng chẳng qua thân hình hơi chững lại một chút mà thôi.

- Tiểu thí chủ, ngoan ngoãn đi theo lão nạp một chuyến chứ.

Ngay sau đó, A Mục Đạt Vương thân hình vừa động, lại một lần nữa vọt tới bên cạnh Dương Thạc.

- Tiểu Địch, tiến vào thập phương ca sa.

Một tay vung lên không trung, Dương Thạc đã đem Tiểu Địch tiến nhập vào không gian thập phương ca sa.

Rống!

Sau khi bảo hộ Tiểu Địch xong, Dương Thạc không còn nửa phần cố kỵ nào cả.

Một tiếng rống dữ dội vang lên, trên người của hắn, Thái Âm Chân Hỏa cùng với Thái Dương Chân Hỏa bắt đầu hiện ra.

Ào ào!

Hai tầng hỏa diễm không ngừng quấn quanh người của hắn., hình thành một vòng cương khí bảo hộ như một tầng chuông lớn, bao phủ toàn thân Dương Thạc. Có vòng cương khí bảo hộ này, thân hình Dương Thạc vừa động, mãnh liệt lao tới A Mục Đạt Vượng. Một quyền phát ra, đánh thẳng vào thân hình khô gầy của A Mục Đạt Vượng.


- Cương khí?

Trong lúc này, A Mục Đạt Vượng liền cau mày.

Rầm!

Trên thân hình khô gầy của lão ta, một tầng cương khí màu vàng nhạt cũng chợt hiện ra.

Cảnh giới Đại tông sư, chân khí thành cương.

Cương khí quanh thân A Mục Đạt Vượng cùng với cương khí quanh thân Dương Thạc va chạm vào nhau. Cương khí chân hỏa của Dương Thạc căn bản không thể phá vỡ cương khí hộ thể của A Mục Đạt Vượng, tạo thành một sự thương tổn nào.

Nhưng dù vậy, cương khí của A Mục Đạt Vượng cũng không gây bất kỳ thương tổn nào cho Dương Thạc.

Rầm, rầm!

Rống, rống!

Một quyền oanh kích đến trước mặt A Mục Đạt Vượng, hổ báo lôi âm tầng thứ nhất của Dương Thạc cũng phát ra.

Bên trong Hổ Báo lôi âm này mang theo tiếng kêu của Huyền Ưng, tiếng rống của Hắc Hùng.

Ưng hùng hợp kích.

Một quyền này của Dương Thạc mang theo võ kỹ của Ưng Hùng phát động đến cực hạn.

Phảng phất một con Huyền Ưng thời thượng cổ cực đại từ chín tầng mây lao xuống, một kích sắc bén. Lại có một con Hắc Hùng cực đại từ dưới đất chạy như điên mà đến, mãnh liệt va chạm. Huyền Ưng công kích sắc bén như kiếm, Hắc Hùng công kích hùng hậu như sắt chùy. Một kích này, dĩ nhiên là công kích cường đại nhất của Dương Thạc hiện nay.

Cho dù là cường giả cảnh giới Đại tông sư bình thường, dưới sự công kích này của Dương Thạc, sợ là cũng phải tạm tránh xa.

Nếu không tránh không né, một chút công kích cũng đủ để cho cường giả Đại tông sư bình thường gân cốt bị bẻ gẫy, hộc máu bại trận.

Chỉ tiếc, A Mục Đạt Vượng không phải là võ giả Đại tông sư bình thường.

Thánh địa võ đạo Kim Phật tự tuyệt không phải là hư danh.

A di đà Phật!

- Một chút tài mọn như thế thì đừng thi triển trước mặt lão nạp.

Thanh âm trầm thấp phát ra từ miệng của A Mục Đạt Vượng. Đối mặt với Ưng Hùng hợp kích, A Mục Đạt Vượng không nhanh không chậm, cũng phát ra một quyền.

Ầm ầm!

Tiếng sấm bạo liệt chợt vang lên.

Nếu như nói bên trong Hổ Báo lôi âm của Dương Thạc ẩn chứa tiếng sấm ngày xuân thì bên trong tiếng sấm công kích của A Mục Đạt Vượng giống như mưa trong đêm hè, cuồn cuộn mà đến, trực tiếp che đậy toàn bộ lôi âm của Dương Thạc.

Cùng lúc đó, một tiếng thú rống trầm bổng vang lên.

Trong nháy mắt, Dương Thạc cảm thấy mình như lạc vào thời đại hoang dã của thời thượng cổ. Một con ma mút đang ngửa cổ lên trời gào thét, di chuyển tuyệt đại bộ pháp, hướng về Dương Thạc ầm ầm chạy đến. Đừng nói chỉ là một Dương Thạc bé nhỏ, cho dù là một đội quân vạn người, khi đối mặt với sự tấn công của con Ma mút, sợ rằng gân cốt cũng sẽ bị bẽ gẫy, trực tiếp thịt nát xương tan.

Hổ Báo lôi âm tầng thứ hai.

- Không ổn rồi!

Trong lòng Dương Thạc cả kinh, sắc mặt chợt biến đổi.

Dương Thạc liền hiểu ngay, A Mục Đạt Vương đang thi triển chính là Hổ Báo lôi âm tầng thứ hai.

Bình thường, cường giả cảnh giới Võ Tôn khi thi triển Hổ Báo lôi âm sẽ là tầng thứ nhất. Còn cao thủ cảnh giới Đại tông sư sẽ thi triển Hổ Báo lôi âm tầng thứ hai. Khi tiến vào cảnh giới Võ Sư sẽ thi triển Hổ Báo lôi âm tầng thứ ba. A Mục Đạt Vượng bế quan mấy tháng ở Đại Chu, hiện tại vừa mới đột phá cảnh giới Đại tông sư, dĩ nhiên là nắm trong tay Hổ Báo lôi âm tầng thứ hai.

Một cảm giác nguy hiểm chợt bao trùm toàn bộ Dương Thạc.

Ầm ầm!

Dưới một quyền này, Dương Thạc chỉ cảm thấy hai bàn tay của mình chợt vang lên tiếng động nho nhỏ. Gân cốt như muốn gãy nứt ra ngoài.

Ngay cả gân cốt hai cánh tay cũng bị bẻ gẫy.

Một cỗ sức mạnh cường đại dũng mãnh tiến vào cơ thể của hắn, Dương Thạc phun ra một ngụm máu tươi, thân hình trực tiếp bay thẳng ra ngoài.

Dưới một kích Hổ Báo lôi âm tầng thứ hai của A Mục Đạt Vương, Dương Thạc cảm giác mình giống như bị đánh vào biển sâu, căn bản không có nửa điểm chống cự. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Cảnh giới Đại tông sư mạnh như vậy sao?

Hắn hít sâu một hơi.

Tuy rằng Dương Thạc đã từng giao thủ với Ẩn Giao Vương của Lục đại vũ thánh Thiên Âm Môn, nhưng dù sao Dương Thạc lúc ấy thực lực vẫn ngang bằng với Ẩn Giao Vương.

Khi giao thủ với Dương Thiên cũng không xuất ra toàn lực.

Hoặc là nói, hắn khinh thường mà không xuất ra toàn lực.

Hiện tại Dương Thạc chân chính giao thủ với cường giả cảnh giới Đại tông sư, mặc dù chỉ là sơ giai nhưng so với hắn, A Mục Đạt Vượng cũng là mạnh hơn rất nhiều.

Một lần giao kích, Dương Thạc trực tiếp bị đánh bay ra hơn mười trượng.

- Đi!

Cũng may, sau khi giao kích, ở giữa Dương Thạc và A Mục Đạt Vượng cũng tạo ra được một khoảng cách dài.

Hắn vung tay lên, Dương Thạc trực tiếp phá vỡ hư không nhảy vào.

- Còn muốn trốn? Có đứng lại cho lão nạp không?

Ở phía sau chỉ nghe A Mục Đạt Vượng quát lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một quả chuông đồng nhỏ bằng lòng bàn tay. Khi quả chuông đồng xuất hiện dần dần phình to, trong phút chốc dài ra hơn một trượng, đường kính năm thước, chẳng khác nào quả chuông mà các hòa thượng trong chùa thường đánh vào mỗi sáng sớm. Miệng chuông lúc này nhắm ngay Dương Thạc, phát ra một thanh âm thật lớn.

Ken két!

Vừa mới chui vào hư không, Dương Thạc lập tức cảm giác được, hư không bốn phía như đọng lại, trong nháy mắt kết băng lại.

Giờ phút này, hư không xung quanh Dương Thạc tất cả đều ngưng kết. Hắn giống như một lần nữa lui về mật thất phía dưới Tàng thư các phủ quốc công.

Dương Thạc muốn phá nát hư không để đào tẩu nhưng căn bản lại không có cách.

- Đây là pháp khí Đại phạm âm chung của Mật tông Kim Phật tự. Lão hòa thượng này ngay cả pháp khí như thế cũng mang ra rồi.

Trong không gian Thập phương ca sà, Dương Địch vang lên thanh âm kinh ngạc.

Nàng tuy rằng đang ở trong Thập phương ca sa, nhưng khi tiếng chuông vang lên bên ngoài, không gian đồng thời ngưng kết, Dương Địch vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

- Dương Thạc, thả muội ra ngoài đi.

Giọng nói của Dương Địch lại vang lên.

Dương Thạc gần như không chút do dự. Đối với Dương Địch, hắn cũng là vạn phần tín nhiệm. Tâm niệm vừa động, không gian Thập phương ca sa lập tức bị phá vỡ. Dương Địch liền xuất hiện.