Vô Tận Thần Công

Chương 226: Quyết liệt, Cổ lão ra tay!

- Có được huyết mạch bạo hùng thì dù tư chất của ngươi có kém hơn cũng có thể tu luyện Thần Hùng quyết. Sau khi Thần Hùng quyết rồi đi Nam tinh tìm huynh trưởng của ngươi, làm tướng lĩnh đưới tay hắn đi. Tương lai vi phụ khởi binh, ngươi có thể phát huy tác dụng lớn trên chiến trường. Có Thập phương cà sa, ngươi thống lĩnh một chi quân đội xuất quỷ nhập thần, trăm ngàn dặm tới ngay, tăng phần thắng của chúng ta.

- Tương lai huynh trưởng của ngươi ngồi trên thiên hạ hãy phụ tá hắn, thụ phong thân vương, thống lĩnh binh mã thiên hạ.

Dương Thiên đến đây, không liếc mắt Dương Tử Hi đã bị bóp gãy tứ chi, hoàn toàn trở thành phế vật, toàn bộ ánh mắt tập trung vào Dương Thạc.

Dương Thiên khiến Dương Thạc tu luyện Thần Hùng quyết, đi Nam tỉnh phụ trợ Dương Tử Mặc khởi bình.

Dương Thiên bày rõ ràng tính cách nhất thế kiêu hùng, lạnh lùng máu lạnh.

Dương Thạc nghe Dương Thiên nói hàng loạt, tưởng đâu mình nghe nhầm.

- Kêu ta tu luyện Thần Hùng quyết phụ tá Dương Tử Mặc?

Dương Thiên xuất hiện trong Trấn Quốc Công phủ đầu tiên là dánh lui Dương Thạc, sau đó định giao Thần Hùng quyết trong Bát Hoang quyết cho hắn, muốn mượn sức hắn phụ tá Dương Tử Mặc khởi binh, tương lai đoạt được thiên hạ rồi đồng ý cho hắn làm thân vương, thậm chí khiến hắn thống lĩnh binh mã thiên hạ. xem tại TruyenFull.vn

Hàng loạt hành động làm Dương Thạc nhớ tới một câu châm ngon.

Đánh roi xong cho đường.

Nói đúng hơn chính là ân uy cùng ra, trước tiên cho Dương Thạc thấy vũ lực của Dương Thiên, sau đó dùng tuyệt thế thần công mượn sức hắn, để hắn làm việc cho gã.

Lúc trước Dương Tử Hi bị Dương Thạc đánh thương nhưng Dương Thiên không thèm nhìn.

Dương Thạc không trả lời Dương Thiên ngay, liếc Dương Tử Hi nằm hôn mê phía xa.

Dương Thạc nheo mắt lại.

Nếu phụ chính vương Càn Minh Vũ cũng phát ân uy, mượn sức hắn thì Dương Thạc không có cảm giác gì, đạo đế vương là như thế. Nhưng hiện người đang làm điều này với Dương Thạc chính là phụ thân của hắn, Dương Thiên.

- Đói với nhi tử của mình mà thi triển thuật đế vương tâm.

- Còn là đối với nhi tử hữu dụng.

- Nhi tử vô dụng giống Dương Tử Hi thì không thèm để ý chết sống.

Dương Thạc cảm thấy lòng lạnh lẽo.

Nam nhân trước mắt làm Dương Thạc phải nguonwgx vọng, hắn chợt thấy xa lạ quá. Nam nhân này không phải phụ thân trong trí nhớ của Dương Thạc mà là máy móc không có tình cảm, gã tồn tại chỉ là vì cướp lấy thiên hạ...

Giờ phút này, Dương Thạc thà Dương Thiên vì Dương Tử Hi trực tiếp đánh hắn tàn phế hoặc đánh chết, ít nhất chứng minh gã là người có tình cảm mà không phải cỗ máy chiến tranh vì cướp lấy thiên hạ thậm chí bỏ qua tình phụ tử. Người máu lạnh như vậy không khiến Dương Thạc muốn thân cận, không làm hắn thấy kính trọng, chỉ khiến Dương Thạc cảm giác trái tim băng giá.

- Nếu là vì cướp lấy thiên hạ thậm chí bỏ qua tình phụ tử thì dù có đoạt được thiên hạ rồi sao?

- Ta và Dương Thiên là hai người hoàn toàn khác nhau.

- Ta tu luyện là truy tìm đỉnh cao võ đạo, vì những người bên cạnh. Nếu đi vào đỉnh võ đạo mà vứt tất cả, vậy dù có đạp trên đỉnh võ đạo thì có ý nghĩa gì?


- Đạo bất đồng thì không chung đường.

Trong phút chốc Dương Thạc thầm quyết định.

Két két két két két!

Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo nhẹ chống đất, Dương Thạc ngạo nghễ đứng thẳng.

- Phụ thân, ngươi khiến ta tu luyện Thần Hùng quyết phụ trợ đích huynh cướp lấy thiên hạ?

Giọng Dương Thạc đầy kiên quyết:

- Ta, từ chối!

Từ chối!

Từ chối!

Từ chối!

….. …. …. …. …..

Hai chữ thốt ra từ miệng Dương Thạc, đầy khí phách.

Vang vọng trong thiên địa.

- Cái gì?

Đằng trước Tàng Thư Các, đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia nghe Dương Thạc trả lời, rất kinh ngạc.

- Dương Thạc... Thế nhưng từ chối pjhuj thân?

Đ thứ tử, thứ nữ của Dương gia giống như Dương Thạc, không có địa vị trong Trấn Quốc Công phủ.

Thậm chí nhiều năm chưa chắc gặp Trấn Quốc Công, Dương Thiên một lần.

Trong lòng đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia khát vọng được phụ thân công nhận, bọn họ cố gắng tu luyện vì muốn trổ hết tài năng trong huynh đệ tỷ muội, khiến cho phụ thân chú ý, cuối cùng có thể được đến phụ thân khen một tiếng, một câu tán đồng là họ đã mãn nguyện rồi.

Nếu bây giờ đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia đổi vị trí với Dương Thạc, nghe phụ thân nói hàng loạt câu kia thì chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên.

Nhưng đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia không bao giờ ngờ Dương Thạc sẽ từ chối phụ thân.

Dương Thạc rất hiểu đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia sau lưng mình kinh ngạc như vậy.

- Ta đi trên con đường võ đạo, không còn là thứ tử ti tiện, đần độn trong Trấn Quốc Công phủ, hơn nữa đường võ đạo của ta ngược với phụ thân, không thể nào hợp lại cùng nhau!

Có lẽ hơn một năm trước Dương Thạc sẽ giống như đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia, phụ thân kêu một tiếng là sẽ vượt lửa qua sông không ngại gì.


Tiếc rằng hơn một năm qua Dương Thạc tu luyện các loại công pháp, trải qua vô số sinh tử đánh nhau, sớm đi trên con đường võ đạo riêng, không thể đi chung đường với Dương Thiên.

Nghe hai chữ kia, Dương Thiên nhíu mày nói:

- Từ chối?

Dương Thiên sắc mặt âm trầm nói:

- Dám từ chối sao?

Đôi mắt sâu thẳm chậm rãi khép lại.

- Không lẽ Bát Hoang quyết tẩy não ngươi, khiến ngươi đối nghịch với ta? Hay ngươi cho rằng Dương Thiên ta không đoạt thiên hạ được?

Dương Thiên chợt mở mắt ra:

- Ngươi không biết thực lực của vi phụ nên tất niên không tin tưởng vi phụ. Được rồi, để vi phụ bày ra thực lực khuất phục ngươi, vậy thì ngươi sẽ đầu vào ta.

Dương Thiên nói xong phát ra khí thế siêu cường.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong phút chốc Dương Thạc cảm giác khí thế như núi cao từ bốn phương tám hướng đè ép hắn. Dưới khí thế này, Dương Thạc cảm giác như có gông xiềng mấy ngàn vạn cân trói chặt, làm hắn không thể dứng thẳng, muốn quỳ xuống.

- Uy thế thật mạnh!

- Võ thánh cường giả, quả nhiên không giống bình thường... Đáng tiếc là, so sánh với uy nhiếp của xác thượng cổ Huyền Ưng thì khí thế của ngươi quá yếu!

Dương Thạc cắn răng, ngạo nghễ đứng.

- Dùng võ lực là có thể khuất phục ta sao?

- Đáng tiếc, đạo của ngươi không phải của ta!

Két két két két két!

Két két két két két!

Gân cốt toàn thân Dương Thạc ma sát kịch liệt.

Hyệt khiếu chấn động vù vù.

Đối mặt uy nhiếp khí thế từ Dương Thiên, Dương Thạc gầm rống, Thần Hùng quyết trên đôi tay chém tới trước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Uy nhiếp từ Dương Thiên bị Dương Thạc vung tay xé nát.

- Cái gì?

Giờ phút này, Dương Thiên chợt biến sắc mặt, âm trầm như băng.

- Rượu mời không uống, ngươi muốn ăn phạt rượu sao?

- Vốn thấy ngươi có huyết mạch bạo hùng nên muốn chỉ điểm cho ngươi, không ngờ ngươi không biết tốt xấu. Tử Mặc nói đúng, ngươi là dã thú không nuôi được. Thôi, thôi, đã ngươi không cho ta sử dụng, lại đối nghịch với ta thì không thể giữ ngươi, hôm nay đi chết đi!

- Thiếu ngươi thì Dương Thiên ta vẫn cướp thiên hạ được, giết ngươi rồi lấy Thập phương cà sa của ngươi.

Dương Thiên khẽ quát, hành động.

Dương Thiên cách mấy chục trượng trong khoảnh khắc đã tới trước mặt Dương Thạc, duỗi tay chộp hướng đầu Dương Thạc. Khí thế cực kỳ đậm đặc trong phút chốc bao phủ Dương Thạc, khí huyết đè ép mỗi tấc cơ thể toàn thân Dương Thạc đông cứng, muốn ngăn cản một trảo của Dương Thiên là chuyện không thể.