Vô Tận Thần Công

Chương 150: Đốn Ngộ, Ưng Hùng Hợp Kích!

- Vậy bây giờ ta sẽ xem thử lực lượng của ngươi!

Khẽ quát một tiếng, thân hình Dương Thạc khẽ động, mạnh mẽ vọt tới Hắc Hùng.

Ầm ầm!

Huyền Ưng đoạn trảo đánh từ trên xuống, hung hăng trảo kích về phía Hắc Hùng. Nguồn lực lượng khổng lồ chấn động không khí, phát ra tiếng vang ầm ầm như tiếng sấm.

Hiển hiên Dương Thạc dùng tất cả lực lượng trong một kích này.

Grào!

Đúng lúc này, con Hắc Hùng kia cũng gào lên một tiếng đầy hưng phấn. Nó mãnh liệt nâng hai móng vuốt cực lớn lên, đón lấy Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc. Hiển nhiên, con Hắc Hùng này cũng muốn so đấu lực lượng cùng với Dương Thạc. Nó muốn dùng nguồn lực lượng vô cùng hùng hồn để áp đảo hoàn toàn Dương Thạc.

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang, Huyền Ưng đoạn trảo hung hăng đánh vào bàn chân gấu của Hắc Hùng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lực lượng phản xạ lại rất mạnh mẽ, khiến cho cánh tay của Dương Thạc hơi nhức mỏi. Lập tức, thân thể Dương Thạc bay ra ngoài bảy, tám trượng, rơi ầm ầm xuống đất. Sau đó hắn phải lùi lại sáu, bảy bước, mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Mà dưới va chạm này, ngay cả Thuần Dương Kim Thân ở trong cơ thể hắn cũng bị chấn động, phát ra tiếng kêu ong ong!

Thân thể Hắc Hùng cũng phải lùi lại một bước nhỏ.

Nguồn lực lượng trên Huyền Ưng đoạn trảo cũng khiến cho Hắc Hùng không dễ dàng ứng đối.

- Lực lượng rất mạnh, lại đến đi!

Sau khi rơi xuống đất, mấy trăm khiếu huyệt phía trên Huyền Ưng đoạn trảo ong ong cộng minh, khiến cho cánh tay của Dương Thạc lập tức mất đi cảm giác nhức mỏi. Lúc này, Dương Thạc cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu. Sau khi quát khẽ một tiếng, hắn lại phóng về phía Hắc Hùng, lại hung hăng đánh ra Huyền Ưng đoạn trảo.

Uỳnh!

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Một lần giao kích, hai lần giao kích... Một người một gấu giao kích liên tiếp bảy, tám lần.

Dương Thạc càng đánh càng hăng, dường như luồng chân khí Thuần Dương toàn thân đều sôi trào lên. Dưới biên độ tăng trưởng của chân khí Thuần Dương, lực lượng của Dương Thạc cũng càng ngày càng mạnh.

Hắc Hùng thì ngược lại. Sau mấy lần giao thủ liên tục, thể lực của Hắc Hùng đã mất đi khá nhiều, có cảm giác không thể chống đỡ nổi nữa rồi. Lúc đầu nó chỉ lùi lại nửa bước nhỏ, đến bây giờ, sau một lần giao kích, nó phải lùi lại tới ba, bốn bước lớn. Bàn chân sau cực lớn của Hắc Hùng giẫm trên mặt đất, giẫm nát rất nhiều viên đá nhỏ, bụi đất bắn tung toé...


- Lại tới đi!

Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc lại giao kích cùng hai móng vuốt của Hắc Hùng.

Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Hắc Hùng lập tức kêu lên một tiếng Grào, sau đó không đứng thẳng được, liền nằm xuống.

Grào! Grào!

Sau khi Hắc Hùng gào lên hai tiếng, lập tức di chuyển bốn chân, chạy nhanh ra ngoài bốn, năm trượng. Nó nhìn về phía Dương Thạc, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ tràn đầy kính sợ.

- Sao? Nhận thua rồi hả? Không có ý nghĩa!

Dương Thạc nhìn thấy Hắc Hùng nhận thua, liền thở thật dài một hơi, cũng không tiếp tục đuổi theo.

- Phòng ngự của Hắc Hùng này thật mạnh mẽ. Huyền Ưng đoạn trảo của ta chính là tam giai thần binh, vậy mà lúc va chạm cùng với Hắc Hùng lại chỉ có thể chế trụ nó một chút. Sau tám, chín lần công kích, Hắc Hùng vẫn không tổn thương chút nào, lại còn vui vẻ, không hề bị ảnh hưởng chút nào...

Nhìn thấy Hắc Hùng di chuyển bốn chân, nhanh chóng chạy đi, Dương Thạc liền cảm thán lực phòng ngự mạnh mẽ của con Hắc Hùng này.

Kéc kéc!

Hắc Hùng né ra, tuy Dương Thạc không đuổi bắt, nhưng Huyết Phi lại kêu lên hai tiếng, chợt bay về phía Hắc Hùng.

Hai móng vuốt của Huyết Phi khẽ động, lập tức đánh về phía Hắc Hùng.

Grào!

Hắc Hùng e ngại Dương Thạc, nhưng không e ngại Huyết Phi. Sau khi gào rú lên một tiếng, Hắc Hùng nâng chân trước lên, lại chém giết cùng với Huyết Phi.

Đương nhiên, cuộc chiến đấu giữa một ưng một gấu này cũng không phải là chiến đấu sống còn mà giống như là chơi đùa, luận bàn võ học. Huyết Phi chủ yếu là công kích, mà Hắc Hùng chủ yếu là phòng thủ. Cứ một công một thủ như vậy, ngược lại là rất hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh. Huyết Phi vẫn luôn rèn luyện năng lực công kích của mình, mà Hắc Hùng thì lại rèn luyện năng lực phòng ngự của mình.

- Huyết Phi công kích còn Hắc Hùng phòng ngự, lại có thể luyện thành như vậy sao?

Dương Thạc sững sờ nhìn một ưng, một gấu chém giết.


- Huyền Ưng là bá chủ bầu trời, công kích lăng lệ ác liệt, mang theo luồng uy áp khổng lồ. Hắc Hùng lại là bá chủ lục địa, lực lượng hùng hồn, lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, chân đạp đại địa, bất luận là mãnh thú gì cũng đều phải sợ hãi. Huyết Phi và Hắc Hùng đều phát huy ưu thế của mình đến cực hạn, một kẻ công kích, một kẻ phòng ngự...

Dương Thạc nhìn chằm chằm vào trận chiến giữa Huyết Phi và Hắc Hùng.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, Huyết Phi và Hắc Hùng đều cảm thấy hơi mệt, liền ngừng chém giết. Đúng lúc này, Dương Thạc lại nhắm hai mắt.

- Ưng giỏi công kích, gấu giỏi phòng ngự. Sau khi quan sát chúng chiến đấu, ta sẽ kết hợp dung nhập đặc điểm riêng của chúng vào bên trong công pháp của ta. Có lẽ thực lực của ta có thể tăng lên một chút...

Dương Thạc vẫn nhắm mắt, ngồi yên, thể ngộ trận đấu giữa ưng và gấu đầy hấp dẫn vừa rồi.

Thật lâu sau, Dương Thạc mới mở hai mắt ra, thở thật dài một hơi.

- Phù... Dường như ta đã tìm được một điểm yếu, dường như lại chưa tìm được cái gì. Ngộ tính của ta vẫn quá kém. Nếu đổi lại là nữ tử thiên tài Tô Quân Ninh của Thiên Âm Môn kia thì e rằng trong lúc quan sát ưng gấu chém giết, đã sớm tự nghĩ ra công pháp Ưng Hùng Hợp Kích...

Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.

- Ngộ tính chênh lệch phải dựa vào cố gắng để đền bù. Một lần không được thì mười lần, trăm lần, ta không tin là cũng không được! Dù sao thì ta cũng phải mất một tháng để đốt cháy khí huyết bên trong khiếu huyệt. Trong một tháng này, ta sẽ ở đây quan sát Huyết Phi và Hắc Hùng chiến đấu. Cho dù ngộ tính của ta thấp nhưng cũng có thể dung nhập công kích của Huyền Ưng và phòng ngự của Hắc Hùng vào trong công pháp của mình, sau đó sẽ tạo ra một công pháp hoàn toàn mới!

Trong ánh mắt Dương Thạc tràn đầy vẻ kiên định.

Dương Thạc muốn đốt cháy khí huyết bên trong khiếu huyệt, là lửa độc bên trong cơ thể tự động tiến hành đấy. Cho nên hắn không cần mất đi quá nhiều tinh lực.

Dương Thạc quyết định để cho lửa độc tự động đốt cháy khí huyết. Trong một tháng ở sơn công tại Yến Sơn này, Dương Thạc sẽ quan sát Huyết Phi và Hắc Hùng chiến đấu. Sau đó sẽ dung nhập công kích của Huyền Ưng và phòng ngự của Hắc Hùng vào bên trong công phát của mình, để chế ra một công pháp mới tên là Ưng Hùng Hợp Kích!

Lúc Huyết Phi và Hắc Hùng không chém, Dương Thạc sẽ tu luyện Đại Nhật Như Lai Kim Thân!

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Thạc liền buông lỏng xuống.

Hắn buông lỏng tâm tình bởi hắn tin rằng sớm muộn gì cũng có thể thể ngộ được ưng kích, gấu thủ. Hắn sẽ cân đối để tạo ra một công pháp mạnh mẽ.

Lúc trước Dương Thạc say mê thể ngộ ưng kích, gấu thủ, sau đó trầm tư suy nghĩ, cho nên lúc này hắn cảm thấy hơi chóng mặt. Lập tức hắn khoanh chân ngồi xuống, không nghĩ tới điều gì, nhắm mắt tu dưỡng.

Nửa ngày trôi qua, một hồi tiếng "Kéc kéc", "Grào grào" vang lên, truyền vào trong tai Dương Thạc.

- Huyết Phi và Hắc Hùng lại chiến đấu sao?

Dương Thạc mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Huyết Phi và Hắc Hùng. Hắn chỉ xem, cũng không suy nghĩ.

- Sao? Tuy Huyết Phi lấy công kích làm chủ, nhưng cũng trộn lẫn phòng ngự. Tuy Hắc Hùng lấy phòng ngự làm chủ, nhưng trong phòng ngự cũng có công kích. Một cái là dùng công thay thủ, một cái là dùng thủ thay công...

Xem trong chốc lát, nỗi lòng Dương Thạc chợt khẽ động. Tựa như đã tìm được chỗ hiểm của ưng công, gấu thủ!

Đột nhiên, trong đầu Dương Thạc vang lên tiếng ầm ầm. Dường như có hơn trăm khiếu huyệt được mở ra cùng một lúc vậy.

- Đây là... Đốn ngộ rồi hả?

Giờ phút này, Dương Thạc kinh ngạc, há to miệng.

Mặc dù Dương Thạc cũng không cố gượng ép thể ngộ. Nhưng lúc này, sau khi đã tìm được chỗ hiểm trong trận đấu của ưng và gấu, hắn đã đốn ngộ rồi. Dĩ nhiên Dương Thạc cũng phải nắm bắt cơ hội, liền vội vàng nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhận thức, lĩnh ngộ...