Bái Nguyệt công tử liền đem tấm Huyền Đan Lệnh này cầm vào trong tay.Rồi sau đó, hắn không quản mọi người sau lưng cùng bản bí kíp kia mà cầm lấy tấm Huyền Đan Lệnh này, cả người phi thân lên, như một con chim yến liền nhanh chóng quay người, hướng về phương xa mà bay đi.Sau đó biến mất không thấy gì nữa.Cổ Nguyệt Huyên có chút ngẩn ngơ, thẳng đến khi thân ảnh Bái Nguyệt công tử đã biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới kịp phản ứng.Thế nhưng, hơi suy nghĩ một chút, lại muốn đuổi theo thì đã không kịp. Ý niệm trong đầu vừa chuyến, nàng liền đuổi theo thần bí nam tử cướp đi nửa bộ Bán Tử giai bí kíp kia.Mà những người khác cũng giống như Cổ Nguyệt Huyên, không kịp phản ứng trước kinh biến đột nhiên xảy ra này.Thẳng đến khi nửa bộ bí kíp thay chủ, Bái Nguyệt công tử mang theo tấm Huyền Đan Lệnh trên người xích y lão nhân biến mất, Cổ Nguyệt Huyên hướng thần bí nam tử kia đuổi theo... Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần lại.Bọn họ sững sờ một lúc, bắt đầu phân thành hai hướng, một đám đuổi theo Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, muốn đem tấm Huyền Đan Lệnh từ trong tay hắn cướp đến tay.Mà một đám khác thì đuổi theo thần bí nam tử lấy được một nửa bí kíp kia.Đương nhiên, còn có một bộ phận người khác lại lựa chọn lưu lại, tiếp tục vây công hắc y lão giả cùng hoàng bào quái khách. Dù sao thần bí nam tử kia lấy đi chỉ là nửa bộ bí kíp, còn có nửa bộ như trước vẫn còn ở trong tay hoàng bào quái khách....Diệp Bạch sau khi đánh chết xích y bạch mi lão nhân liền tiếp tục hướng về phía trước chạy vội.Bất quá, dù cho không cần quay đầu lại thì hắn cũng biết sau lưng có không ít Đỉnh cấp Huyền Tông cùng Bán Vương cảnh cường giả Cổ Nguyệt Huyên đang đuổi theo.Vừa rồi, trong nháy mắt đó, hoàng bào quái khách trọng thương, Cổ Nguyệt Huyên và Bái Nguyệt công tử làm rối loạn bước tiến của lão, rốt cục khiến Diệp Bạch thấy được một cơ hội.Chỉ trong nháy mắt hắn liền sử dụng Thiên Lôi Hỏa Độn thân pháp, vượt qua Bái Nguyệt công tử và Cổ Nguyệt Huyên hai người, đem nửa bộ bí kíp cướp vào trong tay.Bất quá, phiền toái cũng vì vậy mà xuất hiện.Diệp Bạch không có bí kíp, ai cũng sẽ không để ý đến hắn.Đây cũng là lý do mà vì sao hắn có thể thành công từ trong tay hoàng bào quái khách cướp đoạt được nửa bộ Bán Tử giai bí kíp kia.Nhưng một khi Diệp Bạch có bí kíp, hắn lập tức sẽ trở thành cái đích của mọi người, mặc kệ thực lực của hắn mạnh bao nhiêu, tốc độ nhanh đến mức nào, che dấu sâu đến đâu.Hắn đều sẽ trở thành đối tượng bị mọi người vây công.Mạnh như hoàng bào quái khách, hắc y lão giả cũng không thể may mắn thoát khỏi, đều vì vậy mà bị thương. Nếu không, cũng không có khả năng cho Diệp Bạch nhìn thấy cơ hội.Trước kia, khi ở trong đám người còn không biết cái loại cảm giác bị vây công này, hiện tại Diệp Bạch có thể cảm giác được sát cơ phảng phất như thủy triều đang vọt tới sau lưng mình.Không cần quay đầu lại, Diệp Bạch cũng có thể cảm giác được vô số hàn ý phía sau lưng khiến cho hắn toàn thân lạnh cứng.Hắn biết rõ, chỉ cần cho người khác bất luận một chút cơ hội nào thì bọn họ sẽ không chút do dự thi triển sát chiêu mạnh nhất của bản thân. Đến lúc đó, cho dù là bản thân mình cũng rất khó chống đỡ được.Bất quá, Diệp Bạch cũng không phải là không có cơ hội.Trước mắt, tình thế đã rất rõ ràng.Trong mọi người, hoàng bào quái khách và Hắc y lão giả thực lực mạnh nhất, đều là Chuẩn Vương đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đạt tới Vương cảnh.Nhưng hiện tại hai người này đều đã không rảnh để đuổi giết hắn. Bởi vì hai người này vừa đối chiến nhau, lại bị hơn mười vị Bán Vương cảnh cường giả cùng gần trăm tên Đỉnh cấp Huyền Tông không ngừng vây công đã khiến cho bọn họ đều đã bị nội thương không nhẹ, trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào khôi phục được.Huống chi, lúc này vẫn có nửa bộ bí kíp ở trong tay bọn họ, khiến bọn họ bị rất nhiều người đang vây công. Bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc.Mà những cường giả trẻ tuổi mạnh nhất là Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát bí kíp dù chưa đến tay nhưng mỗi người đều đã có được một tấm Huyền Đan Lệnh.Điều này làm cho bọn họ đồng dạng cũng trở thành cái đích cho mọi người, trốn còn không kịp, sao có thể còn thời gian đi để ý đến Diệp Bạch mà sớm đã phân biệt rời đi, phía sau luôn có một đám người theo đuôi bọn họ. Bọn họ có thể lo lắng cho bản thân mình đã coi là không tệ.Mà những người còn lại... Có thể tạo thành uy hiếp lớn nhất cho Diệp Bạch là hơn mười vị đỉnh cấp cường giả uy tín lâu năm kia.Nhưng trong đó, đại hán mặt đỏ Kim Vô Cực, bạch mi lão giả Băng Trọng Sơn, hôi y lão phụ Luyện Thanh Sương, ma y phụ nhân Huyền Ma Thủ, lục bào quái khách Ngô Bích U, trung niên mặt ngựa Tang Huyền Mộc...Sáu gã đỉnh cấp Bán Vương cảnh này toàn bộ đã ở trong một trận chiến tranh đoạt bí kíp vừa rồi mà thân vẫn hồn diệt(chết).Chỉ có kiếm khách râu dài Thương Nhất Lưu, tinh quan nam tử Ngô Nhạn Thu thì vẫn còn sống, bất quá hai người giờ phút này lại tạm thời đều bị hắc y lão giả cùng hoàng bào quái khách đánh rơi xuống Hùng Thiên Phong. Mặc dù không có khả năng gặp phải nguy hiểm tánh mạng, nhưng trong thời gian ngắn bọn họ chỉ sợ cũng khó mà lên được.Cho nên, trong thời gian ngắn bọn họ cũng chẳng thể quan tâm chính mình.Mà tên tử y thiếu phụ thần bí kia cũng đồng dạng trọng thương rơi xuống. Kỳ thật, dù cho nàng không có rơi xuống thì cũng không thể nào là đối thủ của Diệp Bạch.Người còn lại duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy đôi chút lo lắng chỉ có Cổ Nguyệt Huyên mà thôi. Đương nhiên, đám Đỉnh cấp Huyền Tông cường giả đỉnh phong kia một người mặc dù không đáng sợ, nhưng nếu tổ hợp lại thì cũng tuyệt đối không thể xem thường.Ở trong đó, Cổ Nguyệt Huyên đến từ Bắc phương đại lục đệ nhất gia tộc Cổ gia là đáng chú ý nhất. Rất nhiều Bán Vương cảnh cường giả vẫn lạc nhưng nàng lại có thể kiên trì đến cuối cùng, thực lực đã không cần phải bàn cãi.Hơn nữa, nàng tu luyện cơ bản tất cả đều là Lam giai Cao cấp, thậm chí Lam giai đỉnh cấp tuyệt học. Một khi bị nàng quấn lên, đích thật là một phiền toái không nhỏ.Mà đám người còn lại... Một người mặc dù không đáng sợ, nhưng liên thủ vây công thì cũng khiến hắn không dám xem thường.Hơn ba trăm Đỉnh cấp Huyền Tông có thể đi vào Kỳ Thiên bí kíp này, vốn không có một ai là đơn giản đấy.Cho nên, Diệp Bạch tuyệt không thể bị bọn họ cuốn lấy. Một khi bị cuốn lấy, còn muốn chạy đi liền không dễ dàng như vậy rồi.Bởi vì... Diệp Bạch hiểu được... Hắc y lão giả cùng hoàng bào quái khách sau khi áp lực chợt giảm thì chỉ sợ không cần bao lâu sẽ rất nhanh có thể phá vỡ trói buộc đuổi theo mình.Mà mấy vị Bán Vương cảnh rơi xuống Hùng Thiên Phong là kiếm khách râu dài Thương Nhất Lưu, tinh quan nam tử Ngô Nhạn Thu, còn có tử y thiếu phụ Ngô Mi... Cũng tùy thời sẽ khôi phục năng lực, lại xông lên.Như vậy, một mình sẽ lẻ loi một mình độc kháng rất nhiều Đỉnh cấp Huyền Tông, ngoài ra còn có mấy vị Bán Vương cảnh, Chuẩn Vương. Đến lúc đó, đừng nói thoát thân, cho dù sống sót cũng là việc không quá dễ dàng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULLBởi vậy... Phải thừa dịp bọn họ tạm thời còn không có khôi phục lại, nhanh chóng rời đi... Nghĩ tới đây, Diệp Bạch ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.Tay hắn từ trong ngực lấy ra mấy chục khỏa vật phẩm tròn vo, hình dáng như hạt châu.Sau lưng...Mọi người đang không ngừng đuổi theo. Mà phía trước, Diệp Bạch thân hình lại đột nhiên dừng lại.Rồi sau đó, hắn xoay người lại.Mọi người vốn đang phi hành thân hình đột nhiên ngừng lại, thiếu chút nữa liền bị nội thương.Bọn họ đều là vẻ mặt nghi hoặc, hai mặt nhìn nhau. Lúc này không chạy mà ngược lại còn dừng lại, đầu óc của kẻ này chẳng lẽ đột nhiên biến thành ngu ngốc rồi sao.Thế nhưng mà... Cảnh xích y bạch mi lão nhân sắp chết vừa rồi lại không ngừng xẹt qua trước mắt bọn họ... Xích y bạch mi lão nhân kia chính là một vị đỉnh cấp Bán Vương cảnh a... Đây chính là người chỉ trong vòng mười chiêu đã đánh bại top 6 Hồng Bảng nhưng ngay cả kiếm trong hộp cũng không lấy ra...Nhưng khi nam tử xa lạ nhìn qua không chút nào thu hút ở phía trước dùng một miếng hoàng đồng cổ kính kỳ quái thi triển ra ánh sáng màu vàng tím thì ngay lập tức liền đem xích y bạch mi lão nhân thiêu thành tro tàn, cũng cuối cùng để cho Bái Nguyệt công tử nhặt được một cái đại tiện nghi.Điều này liền khiến cho bọn họ sao có thể không sợ hãi chiếc cổ kính trong tay Diệp Bạch? Lập tức e dè không dám tiến lên phía trên.Thế nhưng, lòng tham đối với Bán Tử giai bí kíp lại làm cho bọn họ không có khả năng buông tha cho. Bọn họ vừa thả chậm cước bộ, cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Diệp Bạch, trên người sáng lên hoặc hoàng hoặc lục hoặc lam hoặc tử sắc quang mang. Phòng ngự Huyền kỹ của mọi người đã toàn bộ được triển khai, chính là vì phòng bị Thiên Tru Kính trong tay Diệp Bạch.Mà ngay cả Cổ Nguyệt Huyên thân hình cũng không khỏi dừng lại, cảnh giác lui sang một bên.Chứng kiến loại tình huống này, Diệp Bạch không khỏi mỉm cười, xoay người một cái. Để cho hơn mười vị Đỉnh cấp Huyền Tông, còn có một vị Bán Vương cảnh sợ như sợ cọp, nói không tự hào đó là giả dối.Bất quá... Hắn cũng hiểu được...Thiên Tru Kính mặc dù quý giá, nhưng cũng không thể một kích đánh chết được nhiều người như vậy... Diệp Bạch tấn giai tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong thực lực đã đạt tới cực hạn, lại ở phía trên Thần Võ Thạch Bích lĩnh ngộ Thiên Đạo ý chí, sớm đã trở thành Chuẩn Vương cường giả.Thiên Tru Kính ở trong tay của hắn so với khi ở trong tay Phong Tuyết thì uy lực tự nhiên là lớn hơn rất nhiều.Xích y bạch mi lão nhân kia tuy mạnh, nhưng cũng ngăn không được một kích toàn lực của một vị Chuẩn Vương cầm trong tay Thiên Tru Kính... Tự nhiên là bị đốt thành tro bụi. Nhưng một chiêu này, lại không thể dùng để đối phó hơn năm mươi tên Đỉnh cấp Huyền Tông ở trước mặt...Có thể giết một người, lại không thể giết một đám. Mà một khi sử dụng Thiên Tru Kính, chính mình gặp phải cũng chính là hơn mười đạo công kích khủng bố... Cho dù là bản thân mình nhanh đến mấy cũng chưa chắc tránh được.May mà Diệp Bạch còn có hậu chiêu.Hắn mỉm cười, giơ một tay lên.Mọi người đã sớm phòng bị Diệp Bạch giơ tay, bởi vì vị đỉnh cấp Bán Vương cảnh kia chính là chết ở một chiêu này. Không ít người lặng lẽ lui ra phía sau một bước, lui vào trong đám người.Diệp Bạch cố kỵ, bọn họ cũng hiểu. Đạo ánh sáng màu vàng tím kia mặc dù đáng sợ, nhưng cũng chỉ có một đạo, có thể giết được một người đã là cực hạn... Cho nên bọn họ thầm nghĩ, chỉ cần có người có thể ngăn được một chút thì bọn họ liền có thể lập tức lao ra mà giết chết Diệp Bạch, đem nửa bộ Bán Tử giai bí kíp cướp vào tay.Dù sao chết ở phía trước lại không phải mình, không có ai sẽ đau lòng.Nhưng là... Khi bọn họ thấy rõ Diệp Bạch giơ tay lên, đồ vật lộ ra lại không phải miếng hoàng đồng cổ kính mà là rất nhiều quả tròn tròn lớn bằng trứng gà, màu sắc khác nhau, nhưng lại tỏa ra khí tức lạnh thấu xương... Tất cả mọi người khẽ giật mình. Rồi sau đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nguyên một đám sắc mặt đại biến, hoảng sợ, điên cuồng hướng về bốn phương tám hướng bay vút đi..."Là hung thú nội đan!""Không tốt, chạy mau —— ""Làm sao có thể có nhiều hung thú nội đan như vậy..."Vô luận phản ứng và tốc độ của mọi người nhanh đến mấy, bởi vì lúc trước thật không ngờ sẽ xảy ra một màn này cho nên vẫn chậm một chút...Diệp Bạch giơ tay lên, mấy chục quả hung thú nội đan màu sắc khác nhau, phẩm tính bất đồng, nhưng cũng tuyệt đối không tầm thường đột nhiên bay ra, rơi vào giữa đám người. Rồi sau đó, chúng lập tức bành trướng, áp súc, nổ tung...