Nghe vậy trung niên nho nhã của Lưu Tinh tông lại mỉm cười nói:- Ha ha, tại hạ học thức không cao, làm sao có thể vô lễ trước mặt tiền bối, hiện thời tại hạ chỉ nghi ngờ mà thôi, mà Lục Lão đã nói như vậy thì trong lòng chúng ta khẳng định nghĩ cùng một người, không ngờ y còn sống trên đời, mà còn đột phá tới cảnh giới này khiến cho người khác phải hâm mộ giật mình.Lục y lão nhân của Kim Nhạn cung nghe vậy thì cười lạnh:- Kim Thư thư sinh thật là khiêm tốn rồi, với thực lực của thư sinh, không tới bốn mươi năm nữa cũng sẽ bước vào cảnh giới Huyền tông, ta hiện tại đã sống uổng sáu mươi tuổi bất quá cũng chỉ mới bước vào cảnh giới bước nửa bước huyền tông, chỉ sợ sau này vô duyên mãi mãi vô vọng không thể trở thành huyền tông, tiền đồ của Kim lão đệ bừng sáng khiến ta hâm mộ không thôi.Trung nien nho nhã của Lưu tinh tông nghe vậy thì chỉ cười cười mà không nói gì, ánh mắt của y nhìn về màn chiến đấu xa xa, không biết trong lòng hiện đang nghĩ gì.Diệp Bạch đứng ở đằng sau bọn họ đã mang dịch dung cụ tinh xảo lên, biến thành một con người khác, cùng lúc này trường sam của Tử Cảnh cốc cũng biến đổi thành một bộ thanh sa, giờ khắc này hắn là một thanh niên ốm yếu vàng vọt, chỉ sợ đệ tử khác của Tử Cảnh cốc cũng không thể nhận ra được hắn.Hắn đứng ở trong đám người mà vô thanh vô tức, không hề có chút thu hút nào, tựa như là một giọt nước trên biển rộng, không ai chú ý tới mình vậy. Mà ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về cuộc chiến đấu trên không trung, lỗ tai không bỏ qua bất kỳ động tĩnh gì.Vì vậy cuộc đối thoại của Lục Y kim nhạn cung cùng với trung niên nho nhã của Lưu Tinh tông Diệp Bạch đều nghe vào trong tai. Trong lòng hắn đã sớm đoán ra thân phận của lão giả kia.Truyền thừa của Bái Kiếm cốc chừng mấy nghìn đời, nhưng mấy chục năm trước bọn họ mới chỉ là một tiểu thế gia, một mực ẩn cư, đệ tử trong cốc phần lớn là họ Thẩm không có họ khác, mãi đến gần đây mới xuất hiện thay đổi.Cốc thủ Thẩm Ngạo thiên bằng một thanh kiếm tứ giai đê cấp mà ở Vô Sương quốc uy danh khắp nơi, sau đó Bái Kiếm cốc trở thành một tông môn, cái tên Bái Kiếm cốc sau đó mới được nhiều người biết.Chỉ là ở Bái Kiếm cốc có một cái tên còn vang dội hơn cả Thẩm Ngạo Thiên, thực lực cũng cao hơn hắn rất nhiều, đây chính là phụ thân của hắn, Hàn Quang Nhất Kiếm Thẩm Như mặc, danh tiếng vang lừng khắp cả Lam Nguyệt công quốc.Tuy nhiên Thẩm Như Mặc say mê tu luyện đối với sự vụ trong cốc trước giờ chưa từng quản lý, đều phó thác cho con mình là Thẩm Ngạo Thiên còn mình tiến vào trong động bế quan, không ngờ hiện tại y đã đột phá tới cảnh giới huyền tông.Ở cả Bái Kiếm cốc không một ai biết tình huống của Thẩm Như Mặc, dần dần thời gian trôi qua, bởi vì quá lâu cho nên những đệ tử mới nhập môn thậm chí không biết có Thẩm Như Mặc tồn tại ở trên đời, chỉ có một sô nhân vật cấp trưởng lão mới biết được bí mật này.Tuy nhiên gần ba mươi năm trôi qua, Thẩm Như Mặc từ khi tiến vào kiếm động lúc đó y đã sáu mươi tuổi, các vị trưởng lão của Bái Kiếm cốc đều cho rằng y đã từ biệt cõi đời, không còn trong nhân gian. Tuy nhiên cốc chủ không có lệnh ai cũng không dám xông vào Kiếm động kiểm tra, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.Mà tin tức này ở trên La gia Diệp Bạch cũng đã nghe Mẫn Nhu Nhiên đề cập tới.Bế qua ba mươi năm, mọi người tưởng rằng đã chết, không ngờ hiện tại Hàn Quang Nhất Kiếm Thẩm Như Mặc lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn đột phá tới cảnh giới Huyền tông, điều này khiến cho rất nhiều người phải kinh ngạc.Phải biết rằng có người chỉ điểm so với không có người chỉ điểm chênh lệch như một bước với nhìn dặm, những đại tông môn kia sở dĩ dễ dàng có một huyền tông chính là vì bọn họ có tiền bối chỉ điểm, tuy gian nan nhưng vẫn có hướng đi. Mà những tiểu quốc phía Nam Lam Nguyệt công quốc bởi vì từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện một huyền tông nào, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình cho nên cả trăm năm đều đi vào con đường sai lầm, không thể xuất hiện một vị huyền tông.Trong lúc Diệp Bạch đang âm thầm suy tư, thì trận chiến phía trước đã dần kết thúc.Trận chiến ngày càng kịch liệt, đồng thời càng có biến hóa nhiều, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện ra rằng, Vũ Y quái khách Tân Cửu hiện tại đã rơi vào thế hạ phong mà trường mi lão giả của Bái Kiếm cốc dựa vào Tam Thập Lục Kiếm đã phong tỏa mọi đường lui của Vũ Y quái khách.Đồng thời hai người ít nhiều cũng đã xuất hiện một số vết thương.Mà Diệp Bạch hiện tại cũng nhìn thấy lão giả Thẩm Như Mặc hiện tại đang chiếm thế thượng phong, tuy nhiên cũng không hơn gì, chân trái của lão giường như bị vật nặng đánh phải, huyết nhục mơ hồ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.Diệp Bạch suy đoán hiện tại hai người chiến đấu đều đã đến cảnh giới cao trào, phỏng chừng không tới mười chiêu nữa sẽ phân thắng bại, đến lúc đó một người sẽ ngã xuống, hoặc chết hoặc bị thương.Chiến cuộc tiếp theo đúng là diễn theo tình hình này, chỉ là kết quả đã vượt ra ngoài dự liệu của Diệp Bạch.Trong hư không, trên đỉnh đầu của Trường mi lão giả Thẩm Như Mặc, ba mươi sáu thanh trường kiếm theo thứ tự sáng lên, so với những kiếm quang bình thường thì sáng hơn rất nhiều, xuyên thủng hư không mà tập kích Vũ Y quái khách.Sau đó trường mi lão giả Thẩm Như Mặc hừ lạnh một tiếng mà vung tay lên, lục đạo kiếm quang tập trung lại, hủy thiên diệt địa, tạo thành một khí thế mà trước nay chưa từng có hướng về phía Vũ Y quái khách mà mãnh liệt tập kích.Ở ngoài trường tất cả mọi người đều phát ra tiếng kinh hô, hiển nhiên trường mi lão giả lần này đã muốn phân thắng bại,một kích này không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được, cho dù bọn họ ở cách xa mấy trăm dặm đều cảm nhận được khí tức hủy thiên diệt địa, không ít người đại biên sắc mặt, một lần nữa rút lui, không dám ở yên tại chỗ.Ở bên ngoài trường, mọi người nhìn thấy sự uy áp của Vũ Y quái khách thì kinh ngạc. Đột nhiên khóe miệng của y xuất hiện một nụ cười quỷ dị, trường mi lão giả tựa hồ như phát hiện ra mình tính sai cái gì, tuy nhiên kiếm quang đã phát ra, lão cũng không thể thu lại được, hơn nữa lão cũng không tin đối phương có thể chống lại một kích này của mình.Mà lúc này, một ánh sáng hủy thiên diệt địa đã đánh tới Vũ y quái khách, chỉ thấy trong vòng một phần nghìn cái nháy mắt, hắn sẽ bị đánh tan vào hư vô, thì bỗng nhiên Vũ y quái khách đã cử động.Ngón tay của y nhanh chóng xẹt qua hư không, khiến cho người xem phải hoa mắt, hồng phong bay xuống, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một tinh đồ kỳ lạ. nguồn TruyenFull.vnĐột nhiên sau một khắc, lục mang tinh đồ xuất hiện ra cổ thú, hình dáng tướng mạo kỳ lạ, giống dê mà không phải dê, giống hươu mà không phải hương, xoay tròn rồi một lần nữa biến mất.Tinh đồ màu đỏ này ở trong hư không, tách ra thành quang hoa yêu dị, sau một khắc khủng bố kiếm hoa đánh về phía tinh đồ, một quang hoa sáng chói cả thiên đại, trong nháy mắt nó đã chuyển thành màu trắng, tất cả con mắt của mọi người xung quanh đều bị che khuất, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.Diệp Bạch cũng bị như thế, một thanh âm ầm ầm truyền đến, bạch quang dần dần tán đi cảnh tượng cuối cùng cũng đã hiện ra trước mặt mọi người, tất cả đều há hốc mồm, không ai tin nổi cảnh tượng trước mắt.Chẳng biết từ lúc nào, lục mang tinh đồ đã bay tới phía trên Vong Kiếm phong, mà đạo kiếm quang không đánh trúng Vũ Y quái khách mà hoàn toàn công kích vào phía trên Chư Thiên Phong ma kiếm trận.Ầm một tiếng vang lên, Tiểu Chư Thiên Phong Ma kiếm trận cuối cùng không chịu nổi một kích này đã bị đánh cho tiêu điều, hơn mười quang hoa trường kiếm hiện ra, ngã xuống bốn phương tám hướng, cả tòa Kiếm phong bị một lỗ thủng cực lớn, ma khí cuồn cuộn toát ra, nhuộm thành một mảng màu tím.Mà mọi người nhìn thấy ở chỗ lỗ thủng có một cánh cửa đen kịt.