Trong năm tầng ám kình của Điếu thiềm ngũ châu kính, luyện mỗi tầng sau so với tầng trước càng khó khăn. Luyện hai tầng ám kình cơ bản luyện thành dễ dàng, ba tầng thì có chút khó khăn nhưng trải qua một thời gian thì cũng học được.Nhưng tầng thứ bốn thì không đơn giản như vậy, cần phải có thiên phú, ngộ tính và cơ duyên mới có thể luyện thành.Còn về phần tầng thứ năm thì lại càng không phải nói, trong nghìn người cũng chưa chắc tu luyện thành công. Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không gấp gáp, hiện giờ đã luyện thành ba tầng ám kình, thực lực tăng mạnh. Sau đó dựa theo tu vi ngày càng tiến triển, sẽ có cơ hội luyện tiếp. Quay lại thạch động thì trời đã xẩm tối. Bầu trời đầy những vì sao lấp lánh như những viên kim cương. Diệp Bạch đi tới đỉnh núi, tìm một chỗ chỗ bằng phẳng an tĩnh rồi bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa, thổ nạp nguyên khí trời đất.Từng chút ánh sáng giống như thực chất bị Diệp Bạch hút vào trong cơ thể, soi rọi sáng bừng cả một vùng tối tăm trong não hắn.Dường như có những sợ tơ màu lam không ngừng quấn quýt. Số lượng cũng không nhiều, chỉ khoảng hơn mười sợi. Những sợi tơ này chính là tinh thần lực. Tuy lúc này vẫn còn nhỏ nhưng từ độ dày cũng như màu sắc của chúng đã được coi là tinh thần lực nhị cấp đỉnh phong rồi.Một khi đột phá đến tinh thần lực cấp ba, những sợi tơ nhỏ màu lam này sẽ tăng gấp bội đến cả mấy chục sợi. Tuy nhiên tạm thời Diệp Bạch vẫn chưa đạt tới cảnh giới như vậy. Sự gia tăng của tinh thần lực hết sức khó khăn, nó gia tăng đồng thời khi thân thể đột phá. Nhưng với Bạch thủ thái huyền kinh mà Diệp Bạch tu luyện thì cũng không nhất thiết như vậy.Tinh quang khi tiến vào trong não thì xuyên qua những tia sáng màu lam kia rồi tiêu tán không chút dấu vết.Qua nửa tháng tu luyện, Diệp Bạch từ chỗ không biết cái gì đã có thể thu nạp tinh quang vào cơ thể. Nhưng hắn vẫn chưa cảm nhận được trạng thái Linh nguyên mà trong Bạch thủ thái huyền kinh có nói. Hắn biết đó là do cảnh giới không đủ, còn nếu không Bạch thủ thái huyền kinh mà dễ dàng tu luyện vậy thì cũng không được xem là bảo vật của Quỷ tông trong Nhật Nguyệt thú sơn rồi.Vì thế Diệp Bạch không hề chán nản, bình tâm bình tâm ngưng thần không ngừng hấp nạp tinh quang vào trong não. Đã trôi qua nửa đêm, tất cả tinh quang sau khi tiến vào não thì lập tức tiêu tán, nhưng mười sợi tơ màu lam nhỏ kia vẫn không xảy ra chút gì biến hóa.Bóng trăng đã chênh chếch về tây, những ngôi sao đã nhạt dần trên không trung. Bình minh sắp tới, tinh quang cũng sắp tan biến, Diệp Bạch nghĩ rằng lại thêm một ngày tu luyện bình thường nữa trôi qua.Ngay lúc này một luồng tinh quang lại đi vào rồi chiếu rọi trong não Diệp Bạch rồi lại tiêu tan trong mười sợi tơ màu lam kia. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Diệp Bạch cảm thấy mười sợi tơ màu lam khẽ rung động rồi xuất ra một luồng vật chất màu đen.Khi tinh quang tiêu tán hết thì luồng vật chất màu đen này cũng không biến mất mà lại quay về bám vào những sợi tơ màu đen kia. Trong đầu của Diệp Bạch đột nhiên truyền đến một cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ cực kì tuyệt vời. Luồng vật chất màu đen kia thấm vào những sợi tơ làm chúng chậm rãi lớn lên."Có hy vọng!" Diệp Bạch thầm kêu. Hắn lập tức tăng nhanh tốc độ thu nạp tinh quang. Quá trình lại lặp lại, những sợi tơ màu lam tiếp tục lớn thêm một chút."Loại vật chất kì quái màu đen chiết xuất từ tinh quang chắc là thứ mà trong bí kíp gọi là Linh vô, quả nhiên là kỳ diệu, không hổ là bí kíp tu luyện tinh thần lực truyền thừa từ thời viễn cổ của đại tông. Không mấy ai biết là nó có thể làm cho những tia tinh thần lực không ngừng lột xác lớn lên. Tiếp tục như vậy, chỉ cần kiên trì tu luyện không ngừng là có thể đạt tới tinh thần lực cấp ba. Chỉ là cần không biết bao nhiêu lần lột xác mới có thể thành công.!"Diệp Bạch thì thào. Kiếm lão cũng không biết từ đâu xông ra nhìn những tia tinh thần lực đang biến hoa trong não Diệp Bạch với vẻ si mê.- Tiểu tử, ngươi thật là may mắn à. Năm đó nếu như ta có được đến quyển bí kíp tu luyện tinh thần này thì e là đã trở thành thất giai kiếm trận sư, thậm chí là bát giai kiếm trận sư. Đáng tiếc, giờ cũng chỉ biết nhìn xem, đáng tiếc, đáng tiếc a!Sự may mắn của Diệp Bạch khiến ngay cả Kiếm lão cũng phải hâm mộ. Bí kíp tu luyện tinh thần đối với những người khác thì có lẽ chỉ là gia tăng lực khống chế trí não mà thôi. Nhưng đối với kiếm trận sư chính là tăng thực lực lên, không giống như người bình thường.Diệp Bạch cười "Hắc hắc" mặc kệ sự ghen tỵ của Kiếm lão. Tuy nhiên, hắn cũng không dám chậm trễ sao cho trước lúc đem trôi qua hấp thụ nhiều tinh quang hơn để cho tinh thần lực nhanh chóng lột xác trở thành cấp ba.Diệp Bạch hiểu hơn ai hết, dù có công pháp tốt mà không chăm chỉ tu luyện thì cũng vô ích mà thôi.Nên hắn không hề đắc ý mà vẫn không ngừng thu nạp tinh quang. Qua một đêm, những ngôi sao đã lặn hết không còn tinh quang thì Diệp Bạch mới thu tay dừng lại. Tuy nhiên vào nửa canh giờ cuối cùng hắn cũng kịp thu nạp được mấy tia linh nguyên làm cho những tia tinh thần lực lớn thêm một phần.Để chúng lột xác dường như còn có chút khoảng cách. Tuy nhiên, Diệp Bạch tin tưởng chỉ cần tìm được phương pháp thì con đường tu luyện phía sau đơn giản hơn rất nhiều.Vài ngày sau, Diệp Bạch vẫn tuân theo nếp cũ. Ban ngày hắn tu luyện Thiên tẩu tứ tượng bộ, Phần hương cổ cầm. Ban đêm tu luyện Điếu thiềm ngũ châu kính, Bạch thủ thái huyền kinh, tiến bộ cũng không lớn.Tầng thứ hai Bạch Hổ bộ pháp quả nhiên không phải dễ dàng tu luyện, Diệp Bạch hoàn toàn không có tiến triển. Còn Phần hương cổ cầm thì ngay cả đánh thêm một tiếng cũng không được, chỉ có thủ pháp càng thêm thuần thục, tính ra coi như không thu hoạch được gì.Còn Điều thiềm ngũ châu kính vẫn quanh quẩn ở ngưỡng đỉnh phong, muốn tiến vào tầng thứ bốn cần có thời gian. Trong lúc ngẫu nhiên, Diệp Bạch đã có thể đánh ra một đòn nhưng chưa thể khống chế hoàn toàn. Nhưng hắn tin tưởng chỉ cần có quyết tâm thì sẽ có một ngày ngộ ra, tiến vào cảnh giới bốn tầng ám kình .Tiến triển lớn nhất lại chính là Bạch thủ thái huyền kinh. Từ đêm bắt đầu xuất hiện thành công linh nguyên, những đêm sau Diệp Bạch đều không ngừng thu nạp thẩm thấu cho tinh thân lực.Qua được mấy đêm, hơn mười tia tinh thần lực ngày một lớn mạnh. Đến một lúc chúng tự tách ra thêm những tia khác. Trong não của Diệp Bạch đã lên tới 15 tia tinh thần lực rồi.Tiếp tục như vậy, Diệp Bạch tin tưởng qua một lần biến hóa nữa là có thể tiến vào cảnh giới tinh thần lực cấp ba, có thể khởi động Tam điệp cầm âm kiếm trận, thậm chí là phi hành kiếm trận .Vào cốc ngày thứ mười tám!Tất cả các tia tinh thần lực đều đã tách ra. Sau đó chúng dừng lại không có biến hóa gì thêm. Diệp Bạch biết là do cảnh giới tu luyện của hắn chưa đủ còn cần thời gian cũng như cơ duyên mới có thể phát sinh biến hóa.Tình trạng mấy môn công pháp kia cũng vậy. Đã qua hơn nửa tháng nhưng chưa thấy bản thân tiến lên cảnh giới cao cấp huyền sĩ, thời gian còn chưa đến mười ngày khiến hắn không khỏi có chút sốt ruột.Hay là rời đi tiến vào chỗ khác xem sao. Biết đâu ở trong chiến đấu lại ngộ ra được điều gì. Đồng thời kiếm thêm linh thảo, chuẩn bị chút điểm cống hiến. Ngoại trừ ngày thứ nhất tiến vào cốc hái được một gốc linh thảo cấp hai, còn lại đều bế quan không thu hoạch được gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mCứ thế thì ba tháng thời gian thoáng cái đã trôi qua mà bản thân thì ngay cả 150 điểm cống hiến cần phải nạp cho tông môn cũng chưa có, lại còn số điểm thiếu nợ Diệp Khổ . Còn cả một số đồ vật mình cần trong phiên đấu giá cuối năm.Xác định như vậy, Diệp Bạch thu dọn một chút rồi đeo Phần hương cầm rời khỏi thạch động. Ở đây trong nửa tháng, rời đi cũng có quyến luyến nhưng Diệp Bạch không hề quay đầu lại. Thân hình vừa động đã hóa thành một luồng tàn ảnh biến mất vào rừng tùng trong núi cao.Lần nay Diệp Bạch không còn dựa theo bản đồ mà đi tới những chỗ ít ai lui tới. Vào một buổi sáng hắn kiếm được một gốc linh thảo cấp một, cộng với gốc hắn có thì cũng chưa được bao nhiêu điểm cống hiến. Vùng này vẫn đang ở trong phạm vi năm, sáu trăm dặm tính từ lối vào cốc nên cũng khó kiếm được thứ đồ gì tốt.Vào buổi chiều, Diệp Bạch đi tới một vùng rất kỳ quái. Với tốc độ cực nhanh của Thiên tẩu tứ tượng bộ thì ở đây đã cách cửa cốc bảy, tám trăm dặm rồi.