Vô Tận Đan Điền

Chương 883: Đạm Đài tiên tử (1)

- Các vị, mời trở về đi. Hôm nay không khảo hạch, kính xin ngày mai lại tới, rất có lỗi, đây là một chút quà tặng nhỏ, là vật xin lỗi của ta giành cho mọi người, mong rằng mọi người không chê ít.

Khi nghênh đón hai người Hồ Khuê vào phủ thành chủ, thành chủ Bao Đồng vội vàng bay ra, lên tiếng xin lỗi với đám người ở trên quảng trường.

Nói xong bàn tay khẽ chộp một cái, từ trên không trung có vô số vật trang sức do Huyền kim tạo thành. Tuy rằng không có tác dụng quá lớn, nhưng mà lại vô cùng tinh xảo, đại biểu cho tâm ý của phủ thành chủ.

Đối với Bao Đồng mà nói, trên quảng trường này cũng có rất nhiều đệ tử thế gia và tông môn, cho dù thực lực những người này cách Hạp Hư cảnh rất xa, nhưng mà cũng không phải là đối tượng mà hắn có thể đắc tội.

- Thành chủ này cũng rất biết làm người a.

Tiện tay tiếp nhạ một kiện vật phẩm trang sức, Nhiếp Vân liếc mắt nhìn rồi cười nói.

Quả nhiên, nhận được những vật này, những người vốn còn có chút ý kiến, cảm thấy thành chủ nặng bên này nhẹ bên kia. Nhìn thấy hai người Hồ Khuê, Tang Hồng Y đã không để ý tới bọn hắn nữa.

- Xem ra hôm nay không được rồi. Đi thôi, tìm tửu điếm ăn một bữa thật ngon, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.

Biết rõ hôm nay vị thành chủ này tiếp đón hai người Hồ Khuê, Tang Hồng Y cho nên sẽ không khảo hạch nữa, Nhiếp Vân cũng không muốn đợi nữa. Hắn duỗi người, mang theo Ngũ trảo Kim long đi tới một tửu điếm gần đó.

Liên tục chạy vài ngày đường cũng có chút mệt mỏi, đừng nói là tiểu long háu ăn, coi như là hắn cũng cảm thấy miệng nhạt nhẽo.

Tửu lâu này gọi là Nhất túy lâu, vừa nghe tên đã biết rõ bên trong có rượu ngon. Mang theo Ngũ trảo Kim long đi vào, tùy tiện tìm một vị trí hẻo lánh, lại gọi loại rượu tốt nhất lên.

- Đây là cái gì? Con có thể uống không?

Ngũ trảo Kim long nhìn Nhiếp Vân gọi rượu ngon, đôi mắt to chớp chớp, vẻ mặt hiếu kỳ nói.

- Đây là rượu, có lẽ... Có lẽ có thể uống a.

Nhiếp Vân gãi gãi đầu.

Tuy rằng đầu Ngũ trảo Kim long này còn nhỏ, nhưng mà dù sao cũng là thần thú thượng cổ, huyết mạch cường đại, uống một chút rượu có lẽ sẽ không có gì a.

- hì hì, vậy con uống...

Hai mắt sáng ngời, vội vàng duỗi hai móng vuốt ra ôm lấy một vò, cái miệng mở ra.

Mới uống nửa vò, đôi mắt to của Ngũ trảo Kim long đã trở nên mê ly, từ trên không trung ngã trái ngã phải.

Phanh một cái, rớt xuống mặt bàn.

- Ba ba, rượu này dễ uống, con còn muốn uống.

Say rượu tới mức rớt xuống mặt bàn, thế nhưng Ngũ trảo Kim long vẫn nắm vò rượu lên, muốn tiếp tục uống rượu.

...

Nhiếp Vân không ngờ tới loại dị chủng thượng cổ này lại có tửu lượng kém như vậy, hắn cười khổ rồi lắc đầu, tay cầm lấy vò rượu, lại thu nó vào trong Tử Hoa động phủ.

..

Trong phủ thành chủ Huyền Kim thành.

Thanh chủ Bao Đồng đứng bên cạnh, vẻ mặt cung kính nhìn mấy người trước mắt.

Mấy người này có hai người ngồi ở vị trí phía trước, những người khác đứng đằng sau. Hai người đang ngồi, người ở bên tay trái một thân áo gai, hai hàng lông mày đen nhánh, ở giữa dường như có lôi điện lập lòe. Người bên phải thân thể thon dài, một thân áo đỏ, khí chất tựa như bảo kiếm ra khỏi vỏ, sát khí bức người.

Đây chính là hai người Hồ Khuê và Tang Hồng Y.

- Bao Đồng thành chủ không cầ phải kinh hoảng, lần này hai người chúng ta tới đây là có chuyện muốn cầu thành chủ trợ giúp.

Nhìn thấy bộ dáng câu nệ của thành chủ, Tang Hồng Y cười, nụ cười này của hắn làm cho vẻ sát khí ngập trời tiêu tán, như là gió xuân, mưa móc tới.

Chỉ tính riêng khí chất chuyển biến như vậy cũng đã biết được tiểu tử này khống chế khí tức đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.

- Hai vị tiền bối cứ nói thẳng, nếu như có thể trợ giúp thì ta tuyệt đối không hai lời.

Bao Đồng vội vàng nói.

Tu luyện giới không tính lớn nhỏ theo số tuổi, chỉ có phân theo thực lực mạnh yếu. Thực lực hai người này mạnh hơn Bao Đồng cho nên phái xưng hai người là tiền bối.

- Được rồi, lần này hai người chúng ta tới đây là có việc, Hồ Khuê, ngươi nói trước đi.

Tang Hồng Y quay đầu nhìn về phía thanh niên áo gai kia.

- Được, vậy để ta nói trước. Ta nghe nói lần giám bảo đại hội này Huyền Kim thành có được tràng hạt từ phật vực, gần đây ta có chút hứng thú với công pháp Phật môn, không biết Bao Đồng thành chủ có thể nói rõ ràng được hay không?

Hồ Khuê cười một tiếng, trực tiếp hỏi.

- Tràng hạt Phật vực... Quả thực chúng ta có đạt được một kiện... Không phải là thứ của phủ thành chủ ta, mà là do một tán tu đưa tới, hắn muốn đấu giá, chuyện này...

Bao Đồng có chút khó xử nói:

- Yên tâm đi, ta chỉ xác nhận tin tức một chút, thân là đệ tử Hóa Vân tông, danh môn chính phái, sẽ không mạnh mẽ đoạt chỗ yêu thích của người. Một khi các ngươi đấu giá thì nói cho ta biết. Ta sẽ dùng cái giá quang minh chính đại mua nó đi.

Hồ Khuê khoát tay, hào khí ngập trời nói.

- Đa tạ tiền bối hiểu cho ta.

Nghe hắn nói như vậy Bao Đồng lau mồ hôi lạnh trên trán

Tán tu cầm tràng hạt kia cũng là cường giả Hạp Hư cảnh, đối với hắn mà nói ai cũng không thể đắc tội.

Tuy rằng tán tu không thâm căn cố đế, thế lực khổng lồ như danh môn chính phái. Thế nhưng bọn hắn cũng không cần phải cố kỵ thân phận, môn quy mà có thể tùy ý làm bậy. Một khi đắc tội, hậu hoạn vô cùng.

- Tới phiên ta, ta nghe nói quý thành trừ Huyền kim ra còn khai quật được một loại Địa mạch tinh thạch, loại tinh thạch này các ngươi có bao nhiêu? Ta muốn toàn bộ.

Thấy Hồ Khuê nói xong Tang Hồng Y nói tiếp.

- Địa mạch tinh thạch? Trên đường đi ngươi không nói mình muốn cái gì. Hồng Y, hóa ra ngươi còn hung ác hơn ta, muốn đoạt được tâm mỹ nhân a.

Dường như trước đó Hồ Khuê cũng không biết Tang Hồng Y tới đây là muốn cái gì, nghe thấy đối phương nói vậy hắn không nhịn được cười.

- ha ha... Ta nghe nói nàng đang tìm kiếm Địa mạch tinh thạch cho nên cũng chỉ nhất thời cao hứng mà thôi.

Bị đối phương nhìn thấu, Tang Hồng Y không có chút thẹn thùng nào mà còn ngược lại, có chút khoai khoái, cười nhạt nói.

- Nàng tìm kiếm, thu thập Địa mạch tinh thạch đúng là không sai. Bất quá ta khuyên ngươi cẩn thận một chút. Vị Đạm Đài tiên tử này ai cũng không để ý, lạnh lùng tới mức làm cho người ta sợ hãi. Không ít sư huynh đệ đều đã đụng phải thiết bản, ngươi cũng nên cẩn thận.

Hồ Khuê cười nói.