Vô Tận Đan Điền

Chương 841: Rời đi (1)

Bành!

PHỐC!

Hắn không hề có phòng bị, Nhiếp Vân bị nó tập trung, yết hầu ngòn ngọt phun máu tươi.

May mắn vào lúc nguy cơ hắn phát động thiên phú phòng ngự sư, bằng không hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Có thể ngăn cản nhất thời nhưng không thể ngăn cản liên tục, ngươi đi chết đi!

Gương mặt trắng bệch không nghĩ tới hắn có thiên phú phòng ngự sư, trúng trọng kích còn có thể không chết, lúc này nó nhe răng cười, ngọc bài muốn xông tới lần nữa, hiện tại Nhiếp Vân trọng thương cho nên không thể nhúc nhích, nếu như trúng trọng kích lần nữa khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Tình huống nghìn cân treo sợi tóc, nguy tại sớm tối!

Oanh!

Đúng lúc này quan tài màu đen của Nhiếp Đồng trong Tử Hoa động phủ đột nhiên nổ tung, thi thể tử vong trong quan tài chậm rãi duỗi bàn tay nhỏ gầy về phía trước.

Hô!

Mặt người trắng bệch còn chưa kịp tiếp tục nói chuyện nó đã bị định trụ.

Vèo!

Ngọc bài bị hai ngón tay bắt lấy thu vào trong tay.

- Ah... Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai...

Bị một thi thể không có lực lượng bắt lấy, trong ngọc bài không còn lời lẽ trêu chọc như cũ, lời nói mang theo hương vị thất kinh, trên gương mặt không có mặt mũi đã lộ ra thần thái sợ hãi.

Lạch cạch!

Cho dù gương mặt trắng bệch gào thét không dứt nhưng không thể thoát ra khỏi hai ngón tay bắt lấy nó.

Ngón tay không có cơ bắp gì, không có bất kỳ sinh cơ gì, động tác cũng phi thường chậm chạp, chỉ nghe một tiếng giòn vang sinh ra, sắt cũng không phải sắt, ngọc cũng không phải ngọc, ngọc bài vô cùng chắc chắn.

Ba!

Lúc này ngọc bài biến thành một đống bột phấn.

Vèo!

Trên ngọc bài có chữ viết cổ quái lập tức chui vào trong mi tâm Nhiếp Đồng, biến mất không thấy gì nữa, thi thể Nhiếp Đồng bình tĩnh lần nữa, nó vẫn năm đó như trước không nhúc nhích giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.

- Đệ đệ... Ngươi tỉnh? Tiểu Dồng...

Hắn cũng khôi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, Nhiếp Vân liều mạng trọng thương, hắn lập tức đi thẳng tới thi thể Nhiếp Đồng, trong ánh mắt tràn đầy mừng rỡ, mừng rỡ nhìn vào thi thể đệ đệ nhưng hắn vẫn không nhúc nhích làm hắn thất vọng.

Thi thể đệ đệ giống như lúc trước, nó được linh tê tuyền thủy tẩm bổ, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt giống như người sống nhưng Nhiếp Vân biết rõ hắn đã chết, linh hồn bị đánh thành mảnh vỡ, trừ phi linh hồn sư, bằng không hắn không có khả năng sống sót.

- Tiểu Đồng... Sau khi ngươi chết vẫn bảo vệ ca ca sao? Ngươi mở mắt ra nhìn đi, hiện tại ta không có việc gì, ta rất tốt...

Nhìn thấy đệ đệ vẫn nhắm chặt hai mắt, cũng không còn khí tức sinh mệnh, thân thể Nhiếp Vân run rẩy, hắn vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc bi thương, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, mà hắn hồn nhiên chưa từng phát giác ra.

Nhiếp Đồng vẫn không mở mắt, thi thể nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không khác gì lúc trước.

Kiếp trước hắn thân trúng một trăm ba mươi bảy kiếm cứ nằm như thế, thời điểm chôn cất sắc mặt an tường còn mang theo vui vẻ, kiếp này vì cứu chính mình, linh hồn mất đi nhưng trên mặt vẫn mỉm cười giống như rất cao hứng, cứu ca ca, rốt cục không còn là phế vật!

- Tiểu Đồng...

Biết rõ đệ đệ chẳng biết tại sao cứu chính mình nhưng trên thực tế vãn không còn sống, Nhiếp Vân thấp giọng hô vang nhưng nội tâm đau đớn.

- Đây là Kiếm Thần Tông, có rất nhiều người luyện kiếm, ngươi có thể ở nơi này cũng bọn họ, có thể nhìn thấy ngàn vạn người luyện kiếm... Không có người nào mắng ngươi, không có người nào quát ngươi... Luyện kiếm ở nơi này nhất định có thể khai sáng ra lưu phái mới...

Nhẹ nhàng nỉ non, đột nhiên Nhiếp Vân nhớ tới chuyện gì đó.

Đệ đệ như thế chấp nhất luyện kiếm như thế, cơ đã dung nhập kiếm thuật vào trong tính mạng, chẳng lẽ... Đã đạt tới cảnh giới mệnh kiếm?

Kiếm thuật ý cảnh chia làm: bình thường, tinh anh, hạch tâm, tông sư, kiếm đạo chi tủy ( vũ kỹ chi tủy), tâm kiếm, mệnh kiếm!

Mệnh kiếm, dùng vận mệnh luyện kiếm, dùng tính mạng dung nhập vào kiếm, thậm chí có thể vì kiếm bỏ qua tính mạng của mình, dường như hắn hoàn toàn phù hợp... Khó trách tiến bộ nhanh như vậy, loại cảnh giới mệnh kiếm này ngay cả Kiếm Thần lão tổ cũng không từng đạt tới!

Không có thiên phú đan điền thần kỳlại có thể trong thời gian thật ngắn tu luyện tới cảnh giới mệnh kiếm, hơn nữa thi thể lại có thể dễ dàng kẹp lấy ngọc bài và tiêu diệt nó thành bụi phấn.

Đệ đệ, rốt cuộc ngươi còn có chuyện gì mà ta không biết?!

Chẳng lẽ đây mới là thiên phú của ngươi? Còn cường đại hơn ta quá nhiều?

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được linh hồn sư cứu ngươi sống lại.

Đứng trước thi thể, hắn nói một câu giống như hứa hẹn, Nhiếp Vân lại ôm lấy thi thể rời khỏi Tử Hoa động phủ, hắn vận chuyển thiên phú kiếm đạo sư thúc dục trận pháp, hắn vẽ một cái tạo thành truyền tống trận, hắn thả người đi vào.

Hô!

Lúc xuất hiện đã đi vào tế tự chi địa.

Ầm ầm!

Vừa tiến vào tế tự chi địa, thực lực Nhiếp Vân lại đạt tới Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, mười ngón vẽ liên tụkc, hắn lập tức bố trí hơn mười trận pháp chung quanh thi thể Nhiếp Đồng.

Quan tài hắc thạch đã vỡ vụn, linh tê tuyền thủy đã không đủ, bố trí phong ấn không có có hiệu quả, bây giờ đang ở trong tế tự chi địa hắn có được thực lực kiếp trước, bố trí phong ấn đủ để tiêu trừ tai họa duy trì hoạt tính thi thể của đệ đệ.

Bố trí xong những thứ này, hiện tại Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn thả thi thể đệ đệ vào trong Tử Hoa động phủ, lúc này hắn trở về chưởng giáo điện.

- Tông chủ, vừa rồi phát sinh chuyện gì?

Vừa trở lại chưởng giáo điện, hắn nhìn thấy bốn đại vô thượng trưởng lão đã đứng trong điện.

Trước kia tiến vào tế tự chi địa cũng không có che lấp khí tức cho nên kinh động bốn người.

- Không có gì!

Sắc mặt Nhiếp Vân m đạm khoát khoát tay, đột nhiên ngẩng đầu:

- Đồ vật ta giao các ngươi xem hết chưa? Có cảm ngộ hay không?

Sau khi đánh bại Vân Huyên tại tế tự chi địa, Nhiếp Vân từng cho bốn người lĩnh ngộ Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, phần lĩnh ngộ đối với cường giả Phá Không Cảnh lĩnh ngộ đột phá có chỗ tốt rất lơn.s

- Cảm tạ tông chủ! Chúng ta đã xem hết những cảm ngộ này, bốn người chúng ta tạật ngu dốt, đến nay vẫn chưa lĩnh ngộ ra ý nghĩa chân chính của đan điền huyệt

khiếu!

Sắc mặt bốn trưởng lão đỏ lên.

- Có gì không rõ cứ hỏi ta.

Nhiếp Vân biết rõ đan điền huyệt khiếu cũng không phải dễ dàng tu luyện như vậy, nếu không người ở cảnh giới này không ít như thế, lập tức không nói nhiều, hắn thản nhiên nói.

- Đan điền chỉ tồn tại khí hải, đại biểu cho thiên phú, làm sao có thể mở huyệt khiếu?

Thanh y trưởng lão vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.