Vô Tận Đan Điền

Chương 675: Bảo hộ cả đời (bốn)

- Thay đổi thái độ? Ha ha, giết văn húc ca chỉ vì để ta thay đổi thái độ?

Nghe được lan di giải thích, tạ trương huệ tử như đã điên, cất tiếng cười to, thanh âm bi thương vang vọng cả yêu la u minh vực.

- Văn húc ca, là muội có lỗi với huynh, năm năm trước muội đi tìm đại trưởng lão nói tín niệm duy nhất của muội là cùng huynh ở chung một chỗ, cần nàng thành toàn, nàng đáp ứng muội chỉ cần câu được bảo bối sẽ cho muội tự do, lại không nghĩ tới…nàng lại sản sinh sát tâm với huynh! Muội biết nhất định là huynh nghe tin muội gặp nguy hiểm, mất đi lý trí nên rời khỏi tông môn, lại nhận lấy bọn họ mai phục, cuối cùng huynh đã giết chết bọn họ…

- Trước khi huynh chết có phải thật thất vọng với muội hay không? Muội nghĩ nhiều năm như vậy huynh hẳn đã quên muội, nhưng không nghĩ tới…

- Văn húc ca, muội thật có lỗi với huynh, là muội hại huynh, hi vọng ở bên dưới huynh có thể cho muội cơ hội hầu hạ, để cho muội cơ hội bù lại…

- Nếu sớm biết đi cầu xin đại trưởng lão sẽ tạo ra kết cục này, muội tuyệt sẽ không đi…

Trong mắt tạ trương huệ tử chậm rãi hiện lên ý tử vong, hóa thành máu loãng tràn ra, nhìn bộ dáng của nàng, dù là trị liệu sư càng lợi hại cũng không cách nào trị được nữa.

- Tạ trương huệ tử, là tộc nhân thật có lỗi với ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng thù hận đại trưởng lão, nàng chỉ là bất đắc dĩ…

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, thân hình lan di chấn động, miệng không ngừng phun máu tươi cầu xin nói.

- Ta sẽ không hận bất luận kẻ nào, là vận mệnh bản thân không tốt, đều là lỗi của ta. Lúc trước văn húc ca muốn ta rời đi, ta đừng suy nghĩ lung tung trực tiếp đi, là ta hại chết hắn!

Thanh âm của nàng ngày càng âm trầm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nhiếp vân:

- Vừa rồi ngươi thi triển đại bi thất tiên kiếm là bởi vì hấp thu vũ kỹ chi tủy của hắn sao?

- Phải!

Nhiếp vân gật gật đầu.

- Chẳng thể trách quen thuộc như vậy, ngươi có thể đánh thêm một lần cho ta xem không? Ta chỉ muốn tiếp tục xem thêm một lần bộ dạng dùng kiếm của hắn…

Trong ánh mắt tạ trương huệ tử lộ vẻ cầu xin.

- Được!

Nhìn thấy ánh mắt của nàng, nhiếp vân thở dài một tiếng, trong lòng vừa động, ngụy trang khí đột nhiên biến hóa, biến thành một hình dáng khác.

Bộ dạng của trần văn húc!

Hấp thu vũ kỹ chi tủy của trần văn húc, ngoại trừ lý giải đối với kiếm thuật, nhiếp vân cũng biết rõ bộ dáng của hắn, sau khi biến hóa ngay cả diệp kiếm tinh cũng không cách nào phân biệt.

- Ngươi không phải hắn…nguyên lai ngươi là ngụy trang sư…

Tạ trương huệ tử tựa hồ liền nhận ra, liếc mắt biết rõ bất đồng.

Sưu sưu sưu sưu!

Ngay khi nhiếp vân muốn thi triển đại bi thất tiên kiếm, đột nhiên vài đạo kiếm khí từ sau lưng bắn tới, kiếm khí khổng lồ, cuồn cuộn, không gì sánh được.

- Nguy rồi!

Đột nhiên ý thức được điều gì, nhiếp vân vội vàng xoay người, chỉ thấy mười hai khôi lỗi đã bị kiếm khí xoắn vỡ, đồng thời biến thành thịt nát.

Hiện tại xem ra yêu nhân râu trắng kia còn chưa chết!

Mười hai khôi lỗi tuy rằng lợi hại, nhưng do không ai khu động nên chỉ là thi thể bình thường, làm sao chống đỡ được kiếm khí của u minh kiếm, vì vậy biến thành động thịt nát, muốn khôi phục cũng không được nữa.

- Kiệt kiệt, giỏi cho tình chàng ý thiếp, tiểu tử, đa tạ công kích của ngươi, để cho ta cùng huyết linh hoàn toàn dung hợp chung một chỗ, hiện tại u minh kiếm đã là vật huyết tế của ta, uy lực càng mạnh, yên tâm đi, ta sẽ tiễn các ngươi quy thiên! Không có gì thống khổ!

Mười hai khôi lỗi vừa bị tiêu hủy, một thân ảnh dưới hố sâu bay lên.

Lúc này nhìn yêu nhân râu trắng càng thêm dữ tợn, hiện tại thân hình giống như khô lâu, thân thể khô quắt, râu tóc trắng xóa, không biết trải qua cái gì nhưng nhìn hắn ít nhất già nua hơn ngàn tuổi.

- Xong rồi, linh hồn của hắn đã dung hợp cùng huyết linh tinh phách, hiện tại tương đương huyết tế u minh kiếm, đã biến thành phi nhân phi quỷ…

Chứng kiến bộ dáng của hắn, lan di như minh bạch điều gì, đồng tử co rụt lại, thân thể run rẩy.

- linh hồn dung hợp cùng huyết linh tinh phách? Thật ác độc!

Nghe được giải thích, nhiếp vân siết chặt nắm tay.

Quá độc ác!

Huyết linh tinh phách là oan hồn bị nguyền rủa, oán khí nặng, vật quỷ dị như vậy dù là chủ nhân luyện chế muốn tránh còn không kịp, nhiều nhất chỉ muốn khống chế ý thức, nếu không một khi bị lây dính người càng lợi hại cũng không chịu nổi.

Hiện tại yêu nhân râu trắng lại dung hợp với nó, căn bản mặc kệ có bị oán khí ăn mòn hay không. Làm như vậy chẳng khác nào mất đi chính mình, biến thành phi yêu phi quỷ, không còn là chính mình cũng không phải huyết linh, chỉ còn lại oán hận cùng chán ghét đối với thế gian!

- Kiệt kiệt, sở dĩ ta thành như vậy đều do ngươi làm hại, chết đi cho ta!

Rít gào một tiếng, cánh tay như xương khô của yêu nhân đột nhiên giơ lên, một đạo kiếm khí nháy mắt bao phủ trời cao, hướng nhiếp vân chém xuống.

Nhiếp vân vội vàng lấy ra thi thể lạc thiên ma tôn ngăn trở kiếm khí, đồng thời thân hình hóa thành lưu tinh đánh ra đại bi thất tiên kiếm.

- là kiếm pháp của văn húc ca…là kiếm pháp của hắn thi triển! Có thể chứng kiến bộ kiếm pháp này, chết cũng không hối tiếc!

Tạ trương huệ tử chứng kiến nhiếp vân thi triển đại bi thất tiên kiếm, trong mắt lộ vẻ mê ly.

- Chết cho ta!

Yêu nhân râu trắng trước khi biến thành quái vật còn có chút sợ hãi đại bi thất tiên kiếm, hiện tại hai mắt đỏ đậm, thực lực gia tăng nên không hề tránh né, u minh kiếm chuyển ngang, hướng nhiếp vân đánh tới.

Phốc!

Tuy vô thượng kiếm thuật rất cường đại, nhưng thực lực nhiếp vân thật sự quá kém, chỉ một chiêu máu tươi cuồng phun, ngã xuống dưới đất.

Nếu không nhờ có huyền ngọc kiếm ngăn cản, chỉ sợ hắn đã bị u minh kiếm xuyên tim, chết không thể chết lại.

Dù là như thế, xương cốt toàn thân cũng bị kiếm khí vô hình chấn thành bụi phấn, nội tạng dập nát.

- Trị liệu khí…

Thấy khí hải đan điền vẫn chưa bị hao tổn, nhiếp vân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng vận chuyển trị liệu đan điền khôi phục thương thế.

Nhưng thương thế thật sự quá nghiêm trọng, dù tốc độ chân khí của hắn rất nhanh nhưng nếu không đợi mười mấy phút cũng đừng mong hoàn toàn khôi phục.

- Kiệt kiệt, ngươi không phải rất lợi hại sao? Dám làm ta bị thương, biến thành thảm như vậy, ta xem lần này ngươi còn sống được hay không…

Yêu nhân râu trắng đi từng bước một tới gần.

- Xong rồi, lần này thật xong rồi…

Nhìn thấy yêu nhân tới gần, nhiếp vân biết chỉ sợ lần này không chạy thoát, cười khổ lắc đầu.