Vô Tận Đan Điền

Chương 3534: Hiên Thần công tử đắc ý

- Ân? Đúng vậy!

Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.

Hắn nói không sai, tỷ thí thứ hai quá khó khăn, chỉ có mình và Hiên Thần nhận nhiệm vụ, chỉ cần cam đoan gia hỏa này không có tiên đằng thì chính mình sẽ không bị loại.

- Gia hỏa này hôm qua xuất phát, xem xem đang ở đâu!

Ngày hôm qua Hiên Thần công tử cũng xuất phát đi U Ma cảnh, không biết một ngày qua hắn ở nơi nào.

Không gian chi lực nạp vật thế giới lan ra ngoài và tìm kiếm ở phương hướng U Ma cảnh.

Thực lực của hắn đạt tới bảy châu cảnh đỉnh phong, không gian chi lực nạp vật thế giới bao phủ phạm vi khoảng cách gần tám châu, từ nơi này đến U Ma cảnh không tới một châu, hắn dễ dàng dò xét.

- Ân? Tại sao không có? Dựa theo tình huống bình thường, hắn không có tốc độ như vậy.

Xem một hồi, Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái.

Vừa rồi hắn đã dò xét tất cả thông đạo đi vào U Ma cảnh một lần, hắn không phát hiện tung tích Hiên Thần công tử.

Dựa theo đạo lý mới qua một ngày, cho dù hắn tốc độ nhanh hơn nữa cũng không thể tới U Ma cảnh.

Trước kia hắn tận mắt nhìn đối phương xuất phát đi U Ma cảnh, tại sao không gặp?

- Kỳ quái, ta nhìn xem ngươi đang ở đâu.

Nói thầm một tiếng, không gian chi lực nạp vật thế giới phóng thích không giữ lại.

Trước kia bao phủ thông đạo vào U Ma cảnh, hiện tại lấy hắn làm trung tâm bao phủ bốn phương tám hướng.

Bằng vào hắn khống chế không gian chi lực, chỉ cần không lắc lư trước mặt Đại Đế, tùy tiện bao phủ thế nào cũng không bị phát hiện.

- Ân?

Không gian chi lực lan tràn một hồi, Nhiếp Vân cảm thấy cổ quái.

Bởi vì hắn đã phát hiện tung tích của Hiên Thần công tử.

Cũng không phải đã đến U Ma cảnh mà là... Căn bản không có đi!

Bản thân vẫn còn trong thành Thần Nữ, chỉ có điều tìm nơi ẩn nấp, hiện tại hắn đang uống rượu, dáng vẻ thích ý không nói thành lời.

- Không có đi? Chẳng lẽ hắn không sợ thua?

Nhiếp Vân nháy mắt, hắn cảm thấy nghi hoặc.

Theo các loại cử chỉ không khó nhìn ra Đế Huyền rất vừa ý vị này Hiên Thần công tử, lớn nhất mục là muốn đem Đạm Thai Lăng Nguyệt gả cùng hắn.

Nếu như thế tình huống ván đầu tiên thất bại hắn phải thắng lại ván này mới được, tại sao nhàn nhã như thế?

Quá quỷ dị a!

- Nhìn xem gia hỏa này làm gì.

Đối phương làm như vậy khẳng định có mục đích, dù sao hắn không chiếm được Huyền Vũ Tiên Đằng thì mình không thua, lúc này cũng không có ý định đi U Ma cảnh, mà là lặng lẽ quan sát.

Không gian chi lực nạp vật thế giới là lực lượng đặc thù không thuộc Thần giới, nếu ở trước mặt Đại Đế sẽ bị phát hiện, Hiên Thần công tử không kém nhưng không phát hiện ra.

Năm ngày qua đi.

- Không có gì kỳ quái... Gia hỏa này mỗi ngày trừ uống rượu chính là tu luyện, giống như không có ý định tìm tiên đằng.

Khoảng cách thời gian mười ngày của Đế Huyền nói đã qua phân nửa nhưng Hiên Thần công tử không có ý định đi U Ma cảnh, mỗi ngày không phải tu luyện chính là uống rượu, thập phần nhàn nhã.

Nhiếp Vân càng nhìn càng kỳ quái.

Hắn không khẩn trương, mình đã chiến thắng một ván, lần này đối phương không có tiên đằng tối đa chỉ ngang tay mà thôi, mặc kệ từ phương diện nào hắn cũng không thua.

Cho nên hắn cũng ở lại đó, địch không động, ta không động.

- Hiên Thần huynh thật có nhã hứng!

Lặng lẽ quan sát tới ngày thứ bảy, tại nơi ẩn nấp của Hiên Thần công tử có người quen tới.

Chính là Kiền Khôn Các Kiền Khôn công tử Mạc Tường!

Mạc Tường không biết làm sao thăm dò được Hiên Thần cũng không đi U Ma cảnh mà nấp ở đây, hắn lặng lẽ bay tới.

Chỉ từ cách tiên vào trong gian phòng đã thấy được quan hệ hai người không kém.

- Ngươi tới, vừa vặn ngồi xuống uống rượu với ta.

Hiên Thần công tử tươi cười.

- Uống rượu? Nhiếp Vân đã sớm đi U Ma cảnh, ngươi còn nhàn nhã uống rượu, chẳng lẽ không sợ thua?

Mạc Tường kỳ quái nhìn qua.

- Thua?

Hiên Thần công tử tươi cười đầy tự tin.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ thua?

- Hắn đi U Ma cảnh thu tiên đằng thì ngươi sẽ thua.

Nhìn thấy hắn tự tin như vậy, Mạc Tường có chút kỳ quái.

Huyền Vũ Tiên Đằng rất khó đạt được nhưng đối phương ít nhất cố gắng, vạn nhất thành công thì sao?

- Cường giả Đế cảnh cũng không lấy được Huyền Vũ Tiên Đằng, ngươi cảm thấy hắn có thể lấy được sao? Đi thì thế nào?

Hiên Thần công tử uống hết rượu trong chén, cũng không thèm quan tâm.

- Cho dù lấy không được tiên đằng... Ngươi và hắn ngang tay, ngươi đừng quên, hắn đã thắng một ván, cho dù ván này ngang tay thì phần thắng rất lớn.

Mạc Tường không biết hảo hữu của mình nghĩ thế nào.

Nếu như đổi lại Nhiếp Vân thanh nhàn uống rượu còn có thể lý giải, dù sao đi U Ma cảnh nguy hiểm không nói, có đạt được tiên đằng hay không cũng không dự đoán được, trong tình huống không xác định như thế, dù sao đã thắng một ván thì không cần mạo hiểm.

Ngươi có thể thua đấy, ngươi nhàn rỗi như thế để làm cái gì?

- Ha ha, ai nói ngang tay?

Hiên Thần công tử khinh thường.

- Ah? Nói như vậy, Hiên Thần huynh đã thắng chắc?

Mạc Tường có ngốc cũng nghe ra không đúng, đôi mắt lóe sáng.

Không gian chi lực nạp vật thế giới quan sát nơi này, Nhiếp Vân cảm thấy khó hiểu.

Gia hỏa này lấy tự tin ở đâu?

- Đó là tự nhiên!

Hiên Thần công tử tươi cười và lật tay một cái, một gốc dây leo xuất hiện và bộc phát uy thế cường đại.

Toàn thân dây leo màu xanh, nó vừa xuất hiện đã có thể cắt nát hư không, làm cho linh hồn người ta cũng có cảm giác bị xé rách.

- Chẳng lẽ đây là... Huyền Vũ Tiên Đằng?

Đôi mắt Mạc Tường sáng ngời.

Trước mắt Hiên Thần công tử như thế tự tin, lại tiện tay xuất ra thứ này... Không phải tiên đằng là cái gì?

Bản thân không có đi U Ma cảnh thì tại sao có thể có tiên đằng?

- Không sai, chính là tiên đằng!

Hiên Thần công tử vô cùng đắc ý.

- Tiên đằng? Đây là Huyền Vũ Tiên Đằng? Đế Huyền không có nhưng hắn có, thật sự không uổng phí công phu...

Nhiếp Vân vốn sững sờ sau đó mừng như điên.

- Cảm ứng thuộc tính!

Sau khi cuồng hỉ hắn không có một chút do dự nào, Không gian chi lực của Nạp Vật Thế giới bắt đầu khởi động, lập tức bao phủ lấy tiên đằng, không đến một hô hấp thì tất cả thuộc tính ở trong đó đều được hắn hiểu rõ ràng.

Sưu!

Trong Nạp Vật Thế giới lập tức xuất hiện một sợi tiên giống như đúc thứ ở trong tay cùng Hiên Thần công tử.

- Quả nhiên là có thể phục chế!

Cười to một hồi, Nhiếp Vân lập tức mặt mày hớn hở.

Quả thực đúng là đạp mòn gót giày cũng không thấy, đến khi tìm được lại không phí một chút công phu nào.