Vô Tận Đan Điền

Chương 304: Giá họa (1)

- Ân, lão tổ của Thần Thánh đế quốc, là cường giả Bí Cảnh thực lực mạnh nhất của toàn bộ Khí Hải đại lục, lĩnh ngộ đúng là linh hồn chi đạo, nghe nói Câu Hồn Thất Sinh Kiều chính là hắn sáng tạo ra, một khi bị đánh trúng, linh hồn sẽ kinh nghiệm bảy sinh bảy tử, nhận hết thế gian cực khổ, không được siêu thoát! Muốn giải trừ thống khổ, chỉ có thông qua cầu đi đến bờ bên kia, như vậy chẳng khác nào linh hồn không bị mình khống chế, biến thành khôi lỗi của đối phương!

Bách Hoa Tu tựa hồ biết rất kỹ càng, chậm rãi nói ra.

- Linh hồn chi đạo? Kinh nghiệm bảy sinh bảy tử? Nhận hết thế gian cực khổ?

Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, lộ ra vẻ kiêng kị.

Cường giả Chí Tôn muốn tấn cấp Đoạt Thiên Tạo Hóa Cảnh, đầu tiên cần lĩnh ngộ đại đạo, lĩnh ngộ đại đạo bất đồng, thực lực cũng không giống nhau, mặc dù đại đạo thông thiên, từng cái đều có thể để cho người tiến vào Bí Cảnh, bất quá đạo sinh nhất, nhất sanh nhị, đạo bất đồng, khó dễ cũng tự nhiên bất đồng!

Linh hồn chi đạo, ở trong vô số phương pháp đại đạo nhập bí, là loại cực kỳ gian nan, lão tổ của Thần Thánh đế quốc có thể thông qua cái này nhập đạo, đủ thấy đáng sợ!

Oanh!

Nhiếp Vân đang trầm tư, chợt nghe phía trước nổ vang, ngay sau đó liền chứng kiến Tề Dương cùng Thất hoàng tử đồng thời bay ngược ra ngoài, máu tươi cuồng phun!

Câu Hồn Thất Sinh Kiều cùng sau khi dùng Phong Ma Luyện Tâm Đan đánh ra võ kỹ giao kích, hai người thế lực ngang nhau, dù ai cũng không cách nào chiếm được thượng phong, đồng thời bị trọng thương!

- Thất hoàng tử, ta ủng hộ Đại hoàng tử không sai, nhưng chúng ta gần đây nước giếng không phạm nước sông, không có lợi ích xung đột gì, vì cái gì ngươi ra tay hung ác như thế?

Giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, Tề Dương nhìn về phía Thất hoàng tử đã nằm ở phía trước cách đó không xa, sắc mặt dữ tợn, gầm lên giận dữ.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao Thất hoàng tử lại tới đây, hơn nữa vừa thấy mình liền nổi điên, quyết đưa mình vào chỗ chết!

- Ngươi còn có mặt mũi nói! Nếu không phải ngươi cướp đi tất cả yêu quả, ta sao có thể muốn giết ngươi!

Nghe Tề Dương nhắc lại chuyện này, Thất hoàng tử càng thêm tức giận.

- Ta cướp đi yêu quả? Cái này là Cửu Tâm Yêu Quả Thụ? Ngươi hái toàn bộ trái cây đi rồi hả?

Lúc này Tề Dương mới kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn đại thụ cách đó không xa đã héo úa, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Trước kia hắn chưa từng thấy yêu thụ, chỉ biết đặc thù là phía trên kết đầy trái cây giống như trái tim, vừa tới liền chứng kiến cành lá héo úa đầy đất, cọng lông cũng không có một sợi, như thế nào cũng không nghĩ tới đây chính là mục đích chuyến này của hắn, Cửu Tâm Yêu Quả Thụ!

- Ta hái trái cây đi rồi hả? Vừa ăn cướp vừa la làng, nếu không phải Tường Thủy sư bên cạnh ngươi chạy nhanh, thì làm sao có thể ở dưới mí mắt của ta hái quả đi?

Thất hoàng tử nhìn chằm chằm Âu Dương Thành, nhớ tới khuất nhục trước kia, hận ý như nước thủy triều.

- Ta không cùng ngươi cướp đoạt qua Cửu Tâm Yêu Quả, nếu như ngươi không tin ta cũng không có biện pháp!

Thấy đối phương nói như vậy, Âu Dương Thành nhướng mày.

Tường Thủy sư được xưng tam đại thiên phú đào tẩu, hiện tại lại ở trong hải dương, Thất hoàng tử càng lợi hại, Âu Dương Thành cũng không quan tâm, trong lời nói cũng không có quá nhiều khách khí.

- Không có cướp đoạt qua? Nếu như không phải ngươi, còn có ai? Toàn bộ Khí Hải đại lục tổng cộng có mấy Tường Thủy sư, ta không tin còn sẽ có người khác tới!

Một trung niên nhân ở bên người Thất hoàng tử hỏi.

Loại thiên phú đặc thù Tường Thủy sư này, ít càng thêm ít, ở toàn bộ Khí Hải đại lục trình độ thưa thớt không kém cường giả Bí Cảnh bao nhiêu, cũng bởi vì thưa thớt như thế, mới lộ ra cực kỳ trân quý, Tề Dương hao hết vất vả có thể tìm được một cái cũng không tệ, mọi người không tin trong nhóm người này còn có Tường Thủy thứ hai sư.

- Cửu Tâm Yêu Quả ta ngay cả thấy cũng chưa thấy qua, như thế nào cướp đoạt? Trước kia ta cùng Tề Dương công tử chung một chỗ, không tin ngươi có thể hỏi thăm!

Âu Dương Thành biết rõ Thất hoàng tử địa vị cực cao, cố nén tức giận giải thích.

- Đúng vậy, Âu Dương Thành cùng chúng ta một mực ở chung một chỗ, chưa bao giờ ly khai, điểm ấy người của chúng ta có thể chứng minh...

Tề Dương cũng hiểu được Thất hoàng tử là cố tình gây sự, bất quá hắn lời còn chưa nói hết, một thanh âm nhàn nhạt liền vang lên.

- Không đúng a, trước kia thời điểm ta nhảy vào Yêu Sí Vân Giáp Thú đánh chết Thú Vương, Âu Dương Tường Thủy sư ly khai qua một thời gian ngắn, sẽ không phải là khi đó...

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy nói chuyện đúng là thiếu niên đầy người vết máu, bản thân bị trọng thương kia.

- Đánh chết Thú Vương?

Bọn người Tề Dương lập tức nhớ tới trước kia Âu Dương Thành hoàn toàn chính xác ly khai qua, ánh mắt lộ ra vẻ bất thiện.

- Nói bậy, khi đó ta ly khai chẳng qua là thấy Vân Giáp Thú quá nhiều, tránh né mà thôi, xú tiểu tử, ngươi chớ ngậm máu phun người...

Thấy ánh mắt mọi người tràn ngập hoài nghi, Âu Dương Thành nhìn về phía Nhiếp Vân gầm lên giận dữ.

- Có phải ngậm máu phun người hay không rất dễ giải thích, ngay cả loại thực lực như ta, cũng có thể xâm nhập đàn thú đánh chết Thú Vương, ngươi đường đường Tường Thủy sư, không lẽ sợ hãi một đám yêu thú như vậy a!

Nhiếp Vân nói.

- Ngươi... tốt, ngươi đã muốn chết, hiện tại ta sẽ thanh toàn ngươi!

Không nghĩ tới mình bị thiếu niên cho tới bây giờ không để vào mắt này âm, Âu Dương Thành giận dữ, song chưởng vung lên, một cổ sóng nước thẳng tắp lao đến Nhiếp Vân.

Sóng nước này giống như mũi tên nhọn, mang theo sát ý đầm đặc, còn chưa đến trước mặt, nước biển liền kích động không ngớt, phát ra tiếng vang giống như chấn lôi.

- Dừng tay!

Bách Hoa Tu, Mộ Thanh ngăn ở trước Nhiếp Vân vội vàng ra tay, chợt nghe đến một tiếng hét to, tuyệt chiêu của ba người ở dưới đáy biển phát ra bạo tạc nổ tung kịch liệt, tạc mặt đất ra một cái hố cự đại.

- Thẹn quá hoá giận sao? Tề Dương công tử, ngươi vẫn muốn giết ta, kỳ thật hắn mới là người muốn giết ngươi nhất! Hắn ỷ vào thân phận Tường Thủy sư từ trong tay Thất hoàng tử cướp đi Cửu Tâm Yêu Quả, lại để cho Thất hoàng tử tức giận đánh chết ngươi! Nực cười ngươi còn muốn giết ta, công thần cứu ngươi nhiều lần như vậy!

Nhiếp Vân cười lạnh, ngữ khí bi phẫn, tự hồ bị ủy khuất thật lớn.

- Tề Dương công tử làm như thế nào còn không cần ngươi dạy, ở chỗ này hô to gọi nhỏ, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?