Vô Tận Đan Điền

Chương 263: Cầu được chết (2)

Nói đến đây Di Hoằng tôn giả phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt quỷ dị không nói thành lời.

- Trăm Chí Tôn đồng thời cướp đoạt Thiên Cơ kiếm? Thứ này liên quan tới bí mật gì?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Vì vậy ta liên hợp thích khách công hội, hoàng thất đế bắt phụ mẫu của ngươi, bức bách bọn họ nói ra tung tích Thiên Cơ kiếm.

- Bây giờ bọn họ ở nơi nào?

Nhiếp Vân vội vàng hỏi.

- Ở đâu? Tại...

Giọng nói của Di Hoằng tôn giả trầm thấp.

- Ân?

Nhiếp Vân cau mày, hắn cúi người xuống.

- Tại... Chết đi!

Sắc mặt Di Hoằng tôn giả biến thành dữ tợn, chẳng biết lúc nào trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một cái ngọc bài Chí Tôn phù lục, hơn nữa ném về phía Nhiếp Vân.

- Hừ!

Nhiếp Vân sớm có phòng bị, đột nhiên bàn tay ngăn cản, hắn rót chân khí hùng hậu ngăn cản ngọc bài.

Hắn biết rõ ngọc bài Chí Tôn phù lục ẩn chứa toàn lực của một Chí Tôn, uy lực vô cùng, hơi không cẩn thận sẽ chết, cũng không có biện pháp phòng bị, phóng thích chân khí toàn thân tạo thành một đám với khí tức nóng rực.

Hô!

Chân khí đoàn va chạm với ngọc bài, cũng không có nổ tung như tưởng tượng, ngọc bài biến thành bột phấn, lực lượng cường đại đánh ra một hố to.

- Hỏng bét!

Nhìn thấy loại tình huống này Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.

Di Hoằng Chí Tôn ném ngọc bài cũng không phỉa ngọc bài Chí Tôn phù lục, hắn cố ý làm vậy là vì một lòng muốn chết, cũng để mình giết hắn mà thôi.

Đối mặt Chí Tôn phù lục, chính mình nhất định sẽ toàn lực thi triển lực lượng, kinh mạch toàn thân hắn đứt đoạn, khí hải bị phế, hắn làm sao có thể ngăn cản công kích như vậy?

Cúi đầu nhìn Di Hoằng tôn giả bị mình đánh thành thịt nát, nội tâm Nhiếp Vân âm thầm bực bội không nói nên lời.

Mắt thấy sắp biết rõ tin tức phụ mẫu, kết quả bởi vì bị lừa cho nên tin tức đứt đoạn.

- Không đúng!

Nếu như Di Hoằng làm, tại sao lại có người đại lục Phù Thiên xuất hiện? Tại sao lại liên lụy tới Yêu tộc? Thần Thánh đế quốc?

Vừa đứng dậy đột nhiên Nhiếp Vân nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.

Di Thiên Tông là tiểu tông môn trong Thần Phong đế quốc, làm sao có thể móc nối với người đại lục Phù Thiên? Làm sao liên lụy tới Yêu tộc?

Lúc trước Di Hoằng Chí Tôn nói chính mình không có chú ý, hiện tại ngẫm lại chỉ sợ này Di Hoằng nói cũng chưa hẳn là sự thật.

- Các ngươi còn lời gì muốn nói:

Di Hoằng Chí Tôn tử vong, Nhiếp Vân nắm lấy ba người bị trọng thương tới trước mắt, ánh mắt mang theo hàn ý đáng sợ.

- Ta không biết gì cả, thả cho ta...

- Ta cũng không biết, tất cả đều là Di Hoằng Chí Tôn làm...

- Ta chỉ biết nghe lệnh làm việc, cũng không rõ ràng lắm...

Ba đại Chí Tôn biết rõ tử vong ngay trước mắt cho nên không nói gì cả.

- Nếu không biết gì cả, lưu các ngươi cũng vô dụng, tất cả đều chết đi cho ta!

Hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay bộc phát lực lượng đánh ba người Phong Dụ, La Thiên Tường, Mạc Ngạn Thanh thành thỉ nát ngay lập tức, ba tên Chí Tôn chết không thể chết lại.

Nếu giữ lại cũng vô dụng, như vậy không bằng giết đi.

Dù sao đã kết thù, trông cậy vào khoan hồng độ lượng có thể làm cho bọn chúng buông tha báo thù hay sao? Quả thực nằm mơ!

Bốn đại Chí Tôn đại biểu vũ lực cao nhất của Thần Phong đế quốc bị xử lý sạch sẽ, lúc này Nhiếp Vân mới khoanh chân ngồi xuống đất và diên cuồng hấp thu linh khí khôi phục tổn thương.

Không biết trải qua bao lâu, Nhiếp Vân thở ra một hơi đứng lên, chỉ cảm thấy tinh thần no đủ, lực lượng hùng hậu, thương thế khi chiến đấu với Di Hoằng Chí Tôn cũng chữa trị hoàn hảo không còn sót lại gì, thể lực lại đạt tới đỉnh phong.

- Chủ nhân, chúng ta đã tụ tập xong thủ hạ.

- Chủ nhân, tất cả phong lang trong Thần Phong đế quốc đều bị ta mang tới và đang hướng về đế đô.

Vừa đứng lên đã nghe được tiếng nói cách đó không xa vọng vào, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ba đại yêu sủng Phong Lang Vương, Tử Đồng, Hắc Nham đã triệu tập thủ hạ của mình, yêu thú đông nghịt bao phủ toàn bộ Lạc Định Sơn.

- Tốt, hiện tại chúng ta nên đi đế đô thành Thần Phong quấy một trận long trời lở đất, từ đó nói rõ cho tất cả mọi người biết, đắc tội Nhiếp Vân ta thì phải rả cái giá lớn.

Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân lăng không bay lên, hắn bay thẳng về phía thành Thần Phong.

...

- Đám lão tổ đã đi một ngày rồi, không có việc gì chứ?

Trên vương tọa hoàng cung, hoàng đế đế quốc vẻ mặt tiều tụy ngồi đó, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn lên không trung, cho thấy thái độ buồn bực và nóng vội.

- Bệ hạ, hữu tướng và một đám đại thần ở bên ngoài cầu kiến!

Một hộ vệ từ ngoài hoàng cung chạy vào.

- Không gặp! Không gặp!

Hoàng đế đế quốc hất tay lên, hắn cau mày lên tiếng.

- Nhưng mà... Bọn hắn nói có đại sự liên quan tới giang sơn xã tắc muốn thương nghị với bệ hạ.

Hộ vệ do dự lên tiếng.

- Đại sự có quan hệ tới giang sơn xã tắc? Chẳng lẽ bọn chúng biết rõ lão tổ đi giết Nhiếp Vân?

Trong nội tâm hoàng đế đế quốc kinh ngạc, hắn suy nghĩ xong liền gật đầu.

- Cho bọn họ vào đi!

- Vâng!

Hộ vệ đi ra ngoài sau đó một đám đại thần mặc triều phục đi vào.

Thần Phong đế quốc cũng giống như sáu đế quốc khác, vũ lực chí thượng, có thể trở thành đại thần không kẻ nào không có thực lực cường đại, ít nhất phải có thực lực Khí Tông.

Từ khi tả tướng Triệu gia Triệu Chấn Vũ bị Nhiếp Vân tiện tay giết chết thì hữu tướng Phạm Thân khiết c tài triều chính, được cho răng flaf kẻ có quyền lợi cao nhất.

- Bệ hạ, việc lớn không tốt!

Phạm Thân Khiết tiến vào đại điện trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

- Chuyện gì?

Nội tâm hoàng đế chấn động vài cái, hiện tại hắn sợ nhất có người khác nói với hắn mấy chữ “Không tốt“.

- Bẩm bệ hạ, bên ngoài thành đột nhiên có rất nhiều yêu thú tập kết, chừng mấy ngàn con yêu thú, sợ rằng yêu thú muốn tiến công thành Thần Phong!

Hữu tướng Phạm Thân Khiết nói ra.

- Ngạc nhiên, chúng ta có ba vạn thành vệ quân, tám vạn kỵ binh dũng mãnh doanh, chẳng lẻ còn sợ mấy ngàn con yêu thú hay sao?

Nghe được không phải tin tức lão tổ và Nhiếp Vân, hoàng đế đế quốc thở ra một hơi và khoát khoát tay.

Yêu thú, Yêu tộc tiến công đế đô cũng không phải chuyện hiếm, tuy đế đô thân là hạch tâm của đế quốc, lực lượng phòng ngự cường đại đáng sợ cho nên không quan tâm mấy ngàn con yêu thú.

- Bệ hạ nói đúng, tuy...

Hữu tướng đại nhân vẫn không bớt lo lắng.

- Tuy cái gì?