Vô Tận Đan Điền

Chương 261: Không đề

Kiếp trước chính mình n thương độc mã diệt Di Thiên Tông không thừa một cọng cỏ, kiếp nầy hắn còn dám tới đối phó chính mình, như vậy làm sao lưu hắn được chứ?

Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, qua gió xuân thổi lại mọc lên!

Nếu như mình muốn sống tốt thì chắc chắn phải hung ác với kẻ thù.

- Giết Di Thiên Tông ta chó gà không tha? Ta còn muốn lưu mạng chó của ngươi lại, hiện tại xem ra không thể lưu ngươi rồi.

Hừ lạnh một tiếng, trong ban tay của Di Hoằng xuất hiện một thanh đại đao.

Có thể đột ngột biến ra một thanh đao, xem ra Di Hoằng Chí Tôn cũng giống Nhiếp Vân có đan điền nạp vật.

- Ai chết ai sống còn không nhất định!

Trên mặt Nhiếp Vân không vui không buồn, cũng không nhìn ra hắn có biểu lộ gì khác.

- Có thể đánh chết ba tên phế vật Phong Dụ, La Thiên Tường kia, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể vượt qua ta hay sao? Chê cười!

- Nói cho ngươi biết, ta giết chết bọn chúng dễ dàng như bóp chết con kiến.

Di Hoằng Chí Tôn cười lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn mang theo vui vẻ nghiền ngẫm nhìn về phía Nhiếp Vân giống như nhìn thi thể đã chết.

Tuy hắn nói chuyện rất khoa trương nhưng Nhiếp Vân biết rõ cũng không khoác lác, kiếp trước mình giao thủ với hắn rồi, người này không hổ là đệ nhất cường giả của Thần Phong đế quốc, thực lực mạnh hơn xa những người khác, cho dù thực lực của mình tinh tiến nhưng muốn chiến thắng cũng không dễ dàng như vậy.

- Như vậy động thủ đi!

Nhiếp Vân cũng không nói nhảm, thập đại đan điền chuyển động giống như mãnh thú đang gào thét, chân khí hùng hậu bao phủ khắp toàn thân, từ đó hình thành khí lưu bên ngoài cơ thể của hắn.

- Ân? Thập đại đan điền? Ngươi thậm chí có thập đại đan điền? Việc này không có khả năng!

Toàn lực vận chuyển đan điền sẽ hình thành vòng xoáy hấp thu linh khí trên đỉnh đầu, thập đại đan điền của Nhiếp Vân toàn lực vận chuyển lập tức bị Di Hoằng Chí Tôn nhìn ra, cũng bởi vì nhìn ra điểm này cho nên Di Hoằng thét lớn, sắc mặt của hắn biến hóa đáng sợ.

Mỗi người cũng biết huyết thống cao nhất của hoàng tộc thượng phẩm cũng chỉ là thập đại đan điền, tại sao ngươi này có được thập đại đan đinề?

Loại tình huống này hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của hắn.

Kỳ thật Nhiếp Vân cố ý hiển lộ vòng xoáy linh khí, thưc lực của đối phương không kém gì mình, muốn thắng được phải làm tâm thần của hắn đại loạn.

- Không có gì không có khả năng, ngươi xuống đi cho ta!

Thấy mình đạt được mục đích, Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, bước chân tiến lên phía trước, hắn lập tức vượt qua khoảng cách mười mét tới trước mặt Di Hoằng Chí Tôn.

Lúc hắn ra tay chẳng khác gì thuấn di, hắn dùng vô thượng bí thuật của Hóa Vân Tông tại đại lục Phù Thiên Hóa Vân Tông, Súc Địa Thành Thốn!

Mọi sự vạn vật đều có đặc tính, đại địa dưới chân chịu tải vạn vật cũng như thế, cái gọi là Súc Địa Thành Thốn cũng không phải rút ngắn mặt đất lại, mà là xảo diệu mượn đặc tính của đại và lợi dụng khí tức chấn động của hai người bước qua khoảng cách mười trượng mà thôi, cũng không giống như trong mắt người ngoài thật sự có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

Ví dụ thực tế nhất, trong tay ngươi cầm một vòng tròn, đặt một nhúm mật ong tại điểm mười hai giờ, sau đó bắt con kiến đặt ở vị trí sáu giờ, ngươi sẽ phát hiện con kiến sẽ đi thẳng về phía điểm mười hai giờ mà không phải dựa theo đường vẻ mà lại đi con đường gần nhất.

Đại địa cũng có khoảng cách như vậy, trong mắt người thường khoagnr cách của cả hai có thể là vài chục dặm, trong mắt của siêu cấp cường giả thì nó chỉ là một bước.

Súc Địa Thành Thốn cũng lợi dụng nguyên lý như vậy, bởi vì thực lực của Nhiếp Vân quá yếu, từ đó cho dù hắn biết được bí pháp nhưng chỉ học được da lông mà thôi, vừa sải bước chỉ vượt qua mười mét.

- Muốn nhiễu loạn tâm trí của ta, mặc kệ ngươi dùng phương pháp tà môn gì thì hôm nay ngươi cũng phải chết không nghi ngờ.

Có thể trở thành đệ nhất cường giả đế quốc thì phải là người có tâm trí vô cùng kiên định, không có khả năng bị Nhiếp Vân dọa một chút sẽ rối loạn tâm thần, nhìn thấy trên người Nhiếp Vân xuất hiện mươi vòng xoáy linh khí vốn khiếp sợ nhưng trong nháy mắt đã hiểu ra, hắn théo dài một tiếng sau đó dùng trường đao trong tay chém xuống.

Ầm ầm ầm...

Một đao này sinh ra ảo ảnh liên tục, chân khí hình thành đao mang bao phủ tất cả phương vị Nhiếp Vân có thể tấn công, dường như Nhiếp Vân tấn công hắn, cho dù bắt tay vào phương vị nào cũng sẽ bị hắn phản kích.

- Thật mạnh!

Nhìn thấy chiêu này quỷ dị, Nhiếp Vân biết không thể cường công, một khi công kích, nếu như không thể đả thương đối phương thì chính mình còn có thể lâm vào hiểm địa, hắn không do dự lui về phía sau, bàn chân điểm một cái vào hư không và tránh né Di Hoằng Chí Tôn.

- Chạy đi đâu, Đại Đao Vô Tận!

Thấy thiếu niên quyết đoán sáng suốt, chỉ trong nháy mắt đã nhận rõ tình thế tiến thối tự nhiên, cũng không bởi vì cường công lúc trước thất bại mà uể oải, Di Hoằng biết rõ mình đã gặp phải đối thủ chính thức, lúc này khí tức trong người của hắn chấn động và gào to như ếch kêu, hắn vừa gào xong đao pháp nghịch chuyển bổ thẳng vào người Nhiếp Vân.

Một đao kia giống như đại sư vẽ một nét vào hư không, hàn quang bắn ra bốn phía, khắp nơi là sinh cơ nhưng khắp nơi lại là sát cơ!

Tử sinh vô thương, có mà như không có, có thể nói ảo diệu tới cực điểm.

Không hổ danh Di Thiên Đao, đao pháp của Di Thiên Tông là mạnh nhất, vũ kỹ hoàng tộc thượng phẩm, một khi sử dụng có thể nghịch chuyển chính phản, đảo loạn âm dương.

- Lui!

Nhiếp Vân hít sâu một hơi, ngực của hắn xẹp xuống hai thốn tránh thoát một đao cực nhanh và lùi về phía sau.

Lúc hắn lui về phía sau không sử dụng Súc Địa Thành Thốn, mà là một loại thân pháp khác, Trang Sinh Hồ Điệp Bộ!

Trang Sinh Hồ Điệp Bộ cũng là siêu cấp vũ kỹ của Hóa Vân Tông, lúc hành động nhẹ nhàng giống như hồ điệp, tiêu sái phiêu dật theo gió mà đi, là bí quyết vô thượng tránh né công kích.

Sau khi sống lại, Nhiếp Vân không chuyên tu rất nhiều vũ kỹ cao cấp nhưng những vũ kỹ kiếp trước không có biến mất, trong lúc nguy cấp có thể vận dụng lô hỏa thuần thanh, không có cảm giác chậm chạp chút nào.

Cũng giống như chữ viết của ngươi, dù rất lâu không viết nhưng nó đã thành bản năng của ngươi cho nên không quên, hơn nữa trong lúc lơ đãng có thể viết chữ mà người khác không thể bắt chước, cho dù thần trí mơ hồ cũng không sai chút nào.

Nhiếp Vân chính là như thế, những chiêu số này sau khi sống lại không có tập luyện qua, vào thời khắc nguy cấp sâu trong trí nhớ lại xuất hiện giống như bản năng.

Oanh!