Vô Tận Đan Điền

Chương 198: Cường giả chí tôn chiến đấu (thượng)

Hô!

Ngay lúc hắn còn đang suy nghĩ, có tiếng gió rít vang lên, Nhiếp Vân chợt híp mắt, cổ tay vừa lật, Huyền Ngọc kiếm liền xuất hiện trong tay. Hắn nhìn chằm chằm vào tận sâu trong rừng cây tối đen, tràn ngập cảnh giác.

- Người nào? Đi ra!

Nhiếp Vân hét lớn một tiếng.

- Ha ha, ngươi chính là Nhiếp Vân? Không sai, thực lực còn mạnh hơn một ít so với lời Liễu Thành Trạch đã nói!

Một tiếng cười vang lên, Ma Y nhân đi ra, ánh mắt nhìn thẳng Nhiếp Vân nói.

Bước chân người này không lớn, lại xuất hiện giống như dùng thuấn di. Điểm này còn chưa đáng sợ, đáng sợ nhất là hai chân của hắn vẫn không chấm đất, là đang đi giữa không trung.

Phi hành!

Cường giả chí tôn!

- Cường giả chí tôn? Không nghĩ tới đường đường cường giả chí tôn không ngờ là thủ hạ của Liễu Thành Trạch!

Nhiếp Vân nhướng mày nói.

- Thủ hạ? Hừ, hắn xứng sao? Lấy ra Thạch Hóa Nhục Lựu, ta không động thủ, nếu không hôm nay ngươi ở lại đây đi!

Ma Y nhân hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ nói.

- Ở lại đây? Ngươi có bản lĩnh đó sao?

Không nghĩ tới đối phương nói như vậy, Nhiếp Vân khẽ cười, chân khí vừa chuyển thân hình lập tức trôi nổi lên cao.

Đối phương là chí tôn, nếu mình còn ẩn giấu thực lực sẽ nếm thiệt thòi, vẫn quang minh chính đại thi triển ra toàn bộ thực lực tốt hơn.

- Ngươi cũng là cường giả chí tôn?

Chứng kiến thiếu niên bay lên, Ma Y nhân sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên lửa nóng:

- Tốt, tốt! Nếu là cường giả chí tôn, ta không đi một chuyến uổng công!

Không nghĩ tới đối phương nhìn thấy mình là chí tôn lại hưng phấn như thế, Nhiếp Vân khẽ cười.

Xem ra người này là một kẻ tu luyện điên cuồng, có thể chiến đấu với kẻ cùng cấp bậc hẳn luôn cảm thấy hưng phấn.

- Không đi một chuyến uổng công…Ha ha, ta sợ ngươi tới rồi thì không thể quay về!

Chân khí trong người Nhiếp Vân vận chuyển, chiến ý dạt dào.

Nói thật, đây là lần đầu tiên đối mặt với chí tôn nhân loại từ sau khi sống lại, hắn cũng thập phần chờ mong.

Hơn nữa theo cảm giác của hắn, Ma Y nhân này có thực lực tuyệt đối còn mạnh hơn Hắc Nham cùng Tử Đồng liên thủ, thậm chí còn mạnh hơn chính hắn không ít, có thể chiến đấu với người mạnh hơn mình, đối với Nhiếp Vân mà nói chính là khiêu chiến không nhỏ.

- Tốt!

Ma Y nhân tựa hồ cũng nhìn ra vẻ hưng phấn của Nhiếp Vân, cười ha ha:

- Tiếp chiêu!

Nói xong thân hình nháy mắt hóa thành lưu quang hướng Nhiếp Vân lao tới.

- Tới tốt lắm!

Nhiếp Vân thấy hắn không dùng binh khí, cũng không muốn lợi dụng, tùy tay đem Huyền Ngọc kiếm mang trên lưng, bàn tay vừa lật đánh ra một quyền.

Lần này không dùng vũ kỹ, chỉ dùng lực lượng thân thể cùng lực lượng khí hải.

Oanh long!

Dù là như thế lực lượng cường đại vẫn hóa thành một đạo khí lãng quay cuồng, thổi quét về hướng Ma Y nhân.

- Công kích không sai!

Ma Y nhân tán dương một câu, sắc mặt không thay đổi, bàn tay vừa chuyển cũng không thấy rõ hắn dùng thủ đoạn gì thì công kích như vũ bão kia đã bị đẩy bay sang một bên.

- Cử trọng nhược khinh, tứ lạng bạt thiên cân? Không nghĩ tới thực lực của ngươi không ngờ lợi hại như vậy, nếm thử một chiêu của ta – Đại Lưu Tinh quyền pháp!

Nhiếp Vân biết mình gặp được cao thủ chưa từng có, thét dài một tiếng lại đánh ra một chiêu.

Một quyền đánh ra, bóng đêm yên tĩnh như được tinh quang chiếu rọi, thẳng tắp bay tới chỗ Ma Y nhân.

Đại Lưu Tinh quyền pháp!

Đây là vũ kỹ hoàng tộc thượng phẩm, kiếp trước Nhiếp Vân học được trên người một lão giả xuất thân từ một hoàng tộc đã xuống dốc, một chiêu đánh ra lưu tinh nhấp nháy, chiêu số chẳng những hoa lệ, uy lực thật lớn.

- Vũ kỹ hoàng tộc thượng phẩm – Lăng Ba chưởng!

Đối phương không chậm trễ, song chưởng vung ra, một cỗ khí lãng sềnh sệch liền bay tới nghênh tiếp.

Oanh oanh oanh!

Hai đại cao thủ giao kích, mỗi chiêu đều đất rung núi chuyển, khí lãng cường đại đem cây cối trong phạm vi mười dặm hoàn toàn quét sạch.

- Không nghĩ tới thực lực chủ nhân còn mạnh hơn mấy ngày trước!

Hắc Nham, Tử Đồng cùng Phong Lang Vương trước đó nhận được chủ nhân truyền âm, đang trốn ở một bên nhìn lên cuộc chiến trên không trung, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn.

Thực lực chủ nhân chí tôn sơ kỳ lại có được sức chiến đấu của chí tôn đỉnh, chỉ sợ chỉ có chủ nhân mới có tích lũy hùng hậu như vậy đi!

Sưu sưu sưu!

Trong chớp mắt hai thân ảnh quay cuồng trên không trung đã đánh ra hơn trăm chiêu, tựa hồ bất phân thắng bại, thực lực ngang nhau!

- Ha ha, Nhiếp Vân, không nghĩ tới tuổi ngươi không lớn, thực lực lại ngoài dự liệu của ta, đáng giá cho ta sử dụng kiếm!

Đột nhiên hai người đang giao chiến chợt tách ra, Ma Y nhân cười to.

- Đáng giá cho ngươi sử dụng kiếm? Ngươi cũng đáng cho ta sử dụng kiếm!

Đối mặt với vẻ hung hăng càn quấy của đối phương, Nhiếp Vân hừ một tiếng, cũng dùng lời như vậy đáp lại.

- Người này thật hung hăng càn quấy, đáng giá cho hắn dùng kiếm, hắn thật cho hắn là vật gì! Nếu không phải chủ nhân không cho chúng ta động thủ, ba chúng ta trực tiếp xông lên đã sớm đem hắn xé nát!

Nghe được lời nói của Ma Y nhân, Phong Lang Vương tức giận nói.

- Không sai, tên gia hỏa tự đại, Tử Đồng, một lát nữa nếu hắn không biết điều, ngươi đi lên cho hắn nếm mùi một sừng lợi hại của ngươi đi!

Hắc Nham cũng phi thường tức giận.

- Vừa rồi khi chủ nhân chiến đấu còn mang theo Huyền Ngọc kiếm, nếu lấy kiếm xuống, tốc độ khẳng định nhanh hơn hắn!

Tử Đồng hừ nói.

Hắc Nham, Tử Đồng cùng Phong Lang Vương tuy rằng đều là yêu thú chí tôn sơ kỳ, nhưng nếu liên thủ dù chí tôn đỉnh cũng không được ưu đãi.

- Hừ, đừng sính miệng lưỡi lợi hại, nói cho ngươi biết, kiếm pháp của ta không phải là vũ kỹ, mà do chính mình sáng chế, một khi sử dụng lực lượng cũng không cách nào khống chế được, nếu ngươi bị giết chết thì không tốt lắm!

Thấy thiếu niên học theo cách nói chuyện của mình, Ma Y nhân hừ lạnh nói.

- Tự nghĩ ra?

Nhiếp Vân sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Chính mình sở dĩ có thể sáng chế Xuyên Sơn Thế, một là vì sự đặc thù của Huyền Ngọc kiếm, hai là vì mình là người của hai thế giới, mặc dù thực lực không phải rất mạnh, nhưng kiến thức đạt tới thượng đẳng cực cao, tùy tiện sáng chế ra chiêu số cũng không khó khăn.

Mà đối phương thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, đạt tới cấp bậc chí tôn đã rất đáng sợ, nhưng còn có thể sáng chế chiêu số, quả thật chính là thiên tài!

- Ngươi có thể sử dụng chiêu số mình tự nghĩ ra, ta rất bội phục, bất quá…chiêu số của ta cũng do ta tự mình sáng chế, uy lực to lớn, cũng không thể tự chủ khống chế, nếu ngươi bất hạnh bị giết chết, xem như mạng của ngươi không tốt!

Trong lòng thoáng kinh ngạc, Nhiếp Vân châm biếm trở lại.