Vô Tận Đan Điền

Chương 1371: Tốc độ phân cao thấp

- Chúng ta cứ như vậy nghỉ ngơi? Chẳng lẻ không cần tìm chút ít địa phương ẩn nấp, phòng ngừa buổi tối Yêu thú đánh lén?

Thấy địa phương mọi người ngừng trống trải, hoàn toàn là bia ngắm cho Yêu thú tập kích, Nhiếp Vân nhịn không được nghi hoặc.

Nếu như nói Hứa Hinh Thiến tuổi trẻ có chút không hiểu chuyện, nhưng Hầu Tiềm bằng chừng ấy tuổi, như thế nào không biết quy củ ở trong rừng, để cho mọi người lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế.

Hơn nữa, để cho hắn kỳ quái nhất là, tất cả mọi người đều ngủ, căn bản không có người trực đêm!

Ngủ trong rừng không có người trực đêm, quả thực là muốn chết.

- Chúng ta đã treo cờ rồi, không có việc gì đâu!

Hầu Tiềm nghe được nghi ngờ của hắn, cười đi tới, chỉ chỉ.

Theo tay nhìn lại, Nhiếp Vân quả nhiên thấy một lá cờ không lớn, mang theo màu dạ quang, lập loè ở trong rừng.

Trên lá cờ vẽ lấy một tháp cao lóng lánh, mặt khác không có gì, lại không thấy mùi của Yêu thú cao cấp, cũng không có trận pháp sắc bén, thoạt nhìn là vải vóc bình thường.

- Cái này... Có thể ngăn Yêu thú?

Nhiếp Vân gãi gãi đầu, không rõ ràng cho lắm.

- Ngươi còn không có đạt được Khu Tu tháp tán thành, tự nhiên không biết, tháp cao này là tiêu chí của Khu Tu tháp, đáp ở chỗ này, nói rõ có người của Khu Tu tháp nghỉ ngơi, vô luận Yêu thú hay người đi ngang qua, chỉ cần nhìn thấy dấu hiệu này sẽ tự động tránh đi, mặc dù Yêu thú cường thịnh trở lại, cũng không dám đắc tội Khu Tu sư!

Hầu Tiềm nói.

- Ách, như vậy a...

Nhiếp Vân hiểu được.

Yêu thú sinh tồn ở Linh giới, đồng dạng sợ hãi Tu La sát khí, đồng dạng cần Khiết Linh Đan của Khu Tu sư, chúng nhìn thấy lá cờ này liền biết rõ nơi này có Khu Tu sư ở lại, liền không qua quấy rối.

Cái này là uy hiếp! Khu Tu tháp uy nghiêm, Linh giới không ai dám phản bác, Yêu thú cũng không được!

Minh bạch chuyện gì xảy ra, Nhiếp Vân không hề xoắn xuýt, dù sao buổi tối hắn cũng dùng nghỉ ngơi thay thế giấc ngủ, thật phát sinh vấn đề, cũng không tạo được ảnh hưởng quá lớn.

Lúc này dựng lều của mình xong, mọi người ngồi ngay ngắn một vòng, đốt lửa trại.

Hỏa diễm ở trong đêm tối lập loè, cùng tinh thần đầy trời chiếu rọi, diệu diệu sinh huy.

Ở trong rừng tràn đầy Yêu thú công nhiên đốt lửa, tận tình hát vang, loại tình huống này Nhiếp Vân còn là lần đầu tiên kinh nghiệm, bất quá thoạt nhìn Khu Tu tháp quả nhiên uy thế rất lớn, vô số Yêu thú sau khi nhìn thấy lá cờ, đều nhao nhao thối lui, không dám xông lại.

Mọi người tâm không cố kỵ, từng người lấy ra rượu ngon ăn uống, Nhiếp Vân cũng không lấy ra Hầu Tâm Tửu, mà lấy một ít rượu lúc trước từ Phù Thiên đại lục mang đến, cùng mọi người chia sẻ một phen, lập tức đạt được khen ngợi.

- Mọi người mau nhìn, Yêu thú kia thật đáng yêu!

Mọi người đang uống cao hứng, đột nhiên không biết ai hô một câu, Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Yêu thú tuyết trắng như hồ ly, đang ở cách mọi người không xa chậm rãi đi về phía trước.

- Là Tuyết Lôi Thú, ở đây rõ ràng có thứ này, khẳng định có Tuyết Lôi Trì!

Con mắt Hứa Hinh Thiến sáng ngời, đứng lên, thân thể tung về phía trước, như Viên Hầu thoăn thoắt, đuổi tới Tuyết Lôi Thú.

Vèo!

Tựa hồ Tuyết Lôi Thú có thể sớm biết rõ nguy hiểm tiến đến, vòng eo uốn éo, hóa thành một đạo bóng trắng, biến mất ở trước mắt mọi người.

- Các ngươi chờ ta ở đây, ta đi một chút sẽ trở lại!

Thấy nó đào tẩu, Hứa Hinh Thiến dậm chân, muốn đuổi theo.

- Trên núi nguy hiểm, ta cùng ngươi!

Thương Vĩnh một đường không nói lời nào, lúc này thấy có cơ hội biểu hiện, sao có thể buông tha, vội vàng đứng lên.

Thấy hắn tới, đôi mi thanh tú của Hứa Hinh Thiến nhăn lại, nhìn Nhiếp Vân đang uống rượu nói.

- Nhiếp Vân, theo ta chung một chỗ truy Tuyết Lôi Thú đi!

- Ta?

Không nghĩ tới Hứa Hinh Thiến sẽ gọi hắn, lông mi của Nhiếp Vân nhíu lại.

Nói thật, tuy hắn không xấu, lại không phải loại ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, thậm chí cẩn thận so sánh, ngay cả Thương Vĩnh còn hơi không bằng, sao lại để hắn đi cùng?

- Nhanh lên, nếu không sẽ đuổi không kịp Tuyết Lôi Thú rồi!

Thấy mỹ nữ mời, hắn còn bộ dạng này, Hứa Hinh Thiến sốt ruột hô.

Thấy thái độ của nàng kiên quyết, Nhiếp Vân biết rõ bây giờ không phải thời điểm cùng nàng mâu thuẫn, lúc này đứng dậy, ở trong ánh mắt muốn ăn thịt người của Thương Vĩnh, nhảy tới.

- Đi!

Hứa Hinh Thiến nở nụ cười, dọc theo phương hướng vừa rồi Tuyết Lôi Thú biến mất, rất nhanh đuổi tới.

Nhiếp Vân cười khổ, theo sát ở phía sau.

Thấy hai người một trước một sau, Thương Vĩnh cắn răng khanh khách, một lát sau trong mắt hiện lên một đạo âm tàn, theo sát ở phía sau.

Biết rõ hắn cùng tới, Nhiếp Vân không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn nữ hài ở phía trước.

Thân thể Hứa Hinh Thiến nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh, thường thường đạp mạnh trên mặt đất liền trượt mấy chục thước, thoạt nhìn cực kỳ ưu mỹ.

Tuy thực lực của Nhiếp Vân còn không có đạt tới Thiên Tiên cảnh, không bằng đối phương, nhưng có được tam đại đào tẩu thiên phú đã dung hợp, tốc độ nhanh đến đáng sợ, theo ở phía sau không nhanh không chậm, không phát lực, cũng không lạc hậu.

- Hừ!

Thương Vĩnh không biết Nhiếp Vân là không muốn đuổi theo, miễn cho phiền toái, còn tưởng rằng hắn dùng hết toàn lực cũng đuổi không kịp Hứa Hinh Thiến, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, thân thể hoạch xuất một đạo khí lãng, vài bước đi vào trước mặt nữ hài, cùng nàng sánh vai.

- Hinh Thiến tiểu thư, ngươi muốn cần, hiện tại ta liền bắt Tuyết Lôi Thú cho ngươi!

Thương Vĩnh cười nói.

- Tốt, nó ở phía trước, ngươi đuổi theo đi!

Hứa Hinh Thiến chỉ về phía trước.

- Xem ta, ta một hồi liền bắt tới cho ngươi!

Thương Vĩnh cười hắc hắc, dưới chân gia tốc, rất nhanh liền đuổi tới.

Thấy hắn vừa đi, Hứa Hinh Thiến quay đầu nhìn thiếu niên phía sau lưng, thấy hắn như trước không chút hoang mang, nhẹ nhàng cười cười cũng đột nhiên gia tốc.

Nàng vừa gia tốc, cây cối trong rừng nhao nhao lui về phía sau, so với Thương Vĩnh toàn lực chạy trốn còn nhanh thêm vài phần.

- Hô ngươi theo giúp ta, chẳng những không chủ động còn chậm rì rì, ta nhìn ngươi có thể đuổi kịp hay không...

Đột nhiên gia tốc, trong miệng Hứa Hinh Thiến hừ một tiếng.

Đối với thiếu niên này nàng vẫn còn có chút khí, đại mỹ nữ như mình, bảo hắn cùng đuổi bắt Tuyết Lôi Thú, rõ ràng không chủ động như vậy, thật không biết

nghĩ cái gì, đổi lại người khác, khẳng định giống như Thương Vĩnh biểu hiện một phen rồi.

Ngoài miệng hừ nhẹ, cảm thấy thiếu niên đằng sau nhất định sẽ đuổi không kịp, sắc mặt khó coi, vừa vặn cười nhạo hắn một phen, con mắt nhếch lên, phát hiện khoảng cách giữa thiếu niên cùng nàng không có chút biến hóa nào, thật giống như nàng gia tốc, lãng phí một cách vô ích vậy.