Vô Tận Đan Điền

Chương 1017: Đại náo Lăng Tiêu đỉnh (2)

Đạp Đạp Đạp Đạp!

Chân Tang Thạc mềm nhũn lui về phía sau mấy bước, liên tục thối lui bảy tám bước mới dừng lại, sắc mặt đỏ lên.

Toàn bộ mu bàn tay cùng với cả đầu cánh tay, giống như bị móc sắt hung hăng chộp vào. Có bốn vết máu dữ tợn, đang không ngừng có máu tươi nhỏ ra, nhuộm đỏ mặt đất dưới chân.

Một chiêu ngạnh kháng, hắn đã bị tổn thất thương nặng nề.

- Nạp Hư Cảnh đỉnh phong đánh bại Tang Thạc Phá Không Cảnh trung kỳ?

- Điều này sao có thể? Chẳng lẽ tiểu tử này giống như Cảnh Hồng, cũng là người có được đại nghị lực, đại thực lực, tích lũy chính thức đã vượt qua cường giả Phá Không Cảnh trung kỳ bình thường hay sao?

- Tại sao lại có thể có quái thai như vậy chứ?

Một màn trước mắt khiến cho tất cả Thái thượng trưởng lão giật nảy mình.

Đạt tới Nạp Hư Cảnh, mỗi một cấp bậc nhỏ chênh lệch rất lớn, Phá Không Cảnh trung kỳ và sơ kỳ đỉnh phong, cho dù chỉ kém một tia, thế nhưng trên lý luận mà nói, mười Phá Không cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng không phải đối thủ của một Phá Không cảnh trung kỳ.

Trước đó Vân Phong này đánh bại Lô Khiếu, tuy rằng mọi người kinh ngạc, thế nhưng còn không có đạt tới phạm trù khó có thể lý giải. Dù sao, Cảnh Hồng xếp hàng thứ nhất trên Phá Không Tiềm lực bảng cũng có được thực lực như thế. Nhưng mà một chiêu đem đánh bại Tang Thạc Phá Không Cảnh trung kỳ, chuyện này khiến cho bọn hắn có chút không dám tin tưởng!

Loại thực lực này, cho dù trong đám Thái thượng trưởng lão, cũng có thể được cho là cao thủ, khó trách đối phương dám hung hăng càn quấy ở Lăng Tiêu đỉnh, loại sức chiến đấu này, quả nhiên kinh người.

Nạp Hư Cảnh đỉnh phong đã lợi hại như thế, một khi đột phá lên Phá Không Cảnh, toàn bộ Hóa Vân tông ai có thể là đối thủ của hắn cơ chư?

- Tiểu tử này phải giết chết!

- Hiện tại đã kiêu ngạo như vậy, không coi quy củ tông môn vào mắt, nếu như để hắn tùy ý phát triển, chỉ sợ ngay cả lời của Vũ Huân trưởng lão hắn cũng không nghe!

- Tuyệt không thể giữ lại!

Trong nháy mắt, các loại ý niệm trên không trung kích động, mấy vị Thái thượng trưởng lão còn lại, mỗi người đều nhìn ra vẻ lạnh lùng và hung ác trong mắt đối phương. Cho dù là những trưởng lão trước kia không đồng ý đối phó vớ Nhiếp Vân thì lúc này cũng đã hạ quyết tâm.

Mỗi người đều có lòng yêu tài, nhưng mà điều kiện tiên quyết là người này phải cho bọn hắn sử dụng. Phải không uy hiếp được địa vị của bản thân, nếu không, cho dù là người rộng lượng tới mấy, đối mặt với ngươi có thể uy hiếp địa vị của hắn, sợ rằng cũng không thể bình tâm như vại a!

- Đáng giận, tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!

Một chiêu bị Nhiếp Vân đánh bại, cảm nhận cảm giác nóng rát đau đớn trên cánh tay. Tang Thạc có cảm giác như đang nhận nhục nhã vô cùng, hắn lại lần nữa điên cuồng hét lên, tay trái tạo thành quyền, tay phải là chưởng, lao về phía Nhiếp Vân.

- Hừ!

Thấy người này không biết hối cải, còn dám vọt tới, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, không có lưu thủ nữa. Bàn tay nắm lấy Lô Khiếu cũng không buông, tay phải biến chưởng thành quyền, một cỗ Phật âm to rõ đánh ra.

Lần này hắn thật sự tức giận cho nên định thi triển Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương quyền!

Bộ quyền pháp này chưa chắc đã mạnh hơn Ma Ha thần chưởng, nhưng mà chiêu này là công kích đơn thể. Lực lượng tấn công đơn thuần nếu so với Ma Ha thần chưởng còn lợi hại hơn nhiều, hơn nữa lực lượng ngưng tụ, đối tượng công kích chính là linh hồn, khó lòng phòng bị, không dễ ngăn cản.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, quyền chưởng của Tang Thạc đã va chạm với Bất Động Minh vương quyền của Nhiếp Vân, gợn sóng không gian liên tiếp nhộn nhạo, thanh âm bạo liệt vang vọng, những phiến đá trong đại điện đều bị chấn thành mảnh vỡ.

Phốc!

Lực lượng nhộn nhạo hóa thành dư âm bắn ra, Tang Thạc cảm thấy suy nghĩ tê liệt, linh hồn có cảm giác như bị đánh tan, ngực buồn bực một hồi, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi cũng tới đây cho ta!

Thừa dịp đối phương bệnh lấy mạng đối phương, một chiêu đả thương hắn, dưới chân Nhiếp Vân không chút do dự đi về phía trước, soát cái đã đi tới trước mắt đối phương. Bàn tay lớn chộp ra một trảo, khí thôn long xà, chộp về phía cổ họng Tang Thạc.

Đã bắt được Lô Khiếu, bắt nữa thêm một trưởng lão nữa. Dùng tánh mạng của bọn hắn để áp chế, khi đó quyền nói chuyện sẽ lớn hơn rất nhiều.

Việc này hôm nay nếu như trực tiếp để cho Giao Long Hạ Tuyền đi ra thì nhất định có thể lập tức giải quyết vấn đề. Nhưng mà Nhiếp Vân muốn nhìn xem điểm mấu chốt của đám Thái thượng trưởng lão Hóa Vân tông rốt cuộc ở đâu. Đồng thời cũng làm cho bọn hắn biết rõ, đóng cửa tự phong, mỗi ngày đều tự cho mình là đúng là suy nghĩ nực cười thế nào.

Hóa Vân tông đã không phải là tông môn cự đầu trước kia nữa. Từ hành động của đám người Vân Huyên, Di Hoa trước đó là có thể nhìn ra. Một trận phong bạo cực lớn nhất định rất nhanh sẽ xảy ra, nếu như những trưởng lão này vẫn đắm chìm trong huy hoàng ngày xưa, như vậy chuyện bị người ta diệt môn chỉ là chuyện sớm muộn.

Phải mau chóng tỉnh táo nhanh hơn một chút!

- Dừng tay!

Ngay khi bàn tay hắn sắp chạm tới cổ họng của Tang Thạc thì đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên. Lập tức có một đạo chỉ phong phá không bắn tới, mang theo thanh âm nức nở nghẹn ngào, còn chưa tới trước mặt đã không gian trước mắt vỡ thành một đường đen.

- Ồ?

Cảm nhận được lực lượng do chỉ phong mang đến, đồng tử Nhiếp Vân co rút lại, hắn không quan tâm đối phó với Tang Thạc nữa. Vẻ mặt xiết chặt, tay phải giơ lên cao, lại lần tạo thành trảo, gân xanh trên cánh tay nhảy lên, cơ bắp tựa như một cái cối xay, mang theo nắm tay đánh ra ngoài.

Một quyền vận dụng lực lượng toàn thân của hắn, không gian trước mặt như bị đánh thành thịt nát, tất cả đều chồng chất vào một chỗ, tạo thành một bức tường phòng ngự.

Loại khí tường này, nếu như tính lực phòng ngự đơn thuần mà nói, tuyệt đối đã vượt qua cấp bậc Linh Binh tuyệt phẩm, cho dù cường giả Phá Không cảnh bình thường cũng không thể đục thủng.

Bất quá người đánh ra một chỉ này cũng không phải là cường giả Phá Không cảnh bình thường. Mà là siêu cấp cao thủ đã lĩnh ngộ không gian đến cực hạn.

Tiếng đùng đùng vang vọng không dứt!

Khí tường hùng hậu phòng ngự va chạm với đường đen kia, ngay cả nửa hô hấp cũng không có ngăn cản được đã ầm ầm vỡ vụn, chỉ phong dường như không bị ảnh hưởng chút nào lại tiếp tục đâm đến.

- Thật mạnh!