Vô Song

Quyển 7 - Chương 189: Phiên ngoại 2

Đồ Ngạn Thanh Hà cũng không ra tay với hắn.

Hắn chỉ đi vào trong hai bước.

Minh Nguyệt không tự chủ được né người cho hắn vào bên trong.

Đồ Ngạn Thanh Hà tự ý đi tới bên cạnh Quật Hợp Chân, ngồi xổm xuống, làm như không thấy những cổ trùng bò loạn trên người Quật Hợp Chân, còn đưa tay sờ mặt hắn.

Minh Nguyệt không nhịn được muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng lại kinh ngạc phát hiện những cổ trùng kia không những không nhân cơ hội chui vào trong cơ thể hắn, ngược lại thi nhau bò đi như tránh rắn rết vậy.

Đồ Ngạn Thanh Hà không tức giận khiếp sợ như trong dự đoán, càng chưa từng ra tay với Minh Nguyệt.

Hắn chỉ lấy tay phất qua mí mắt Quật Hợp Chân.

Thứ khiến người ta phải khen ngợi nhất của vị Thất vương tử Đột Quyết này chính là cặp mắt xanh thẳm kia, lúc hắn vừa tới kinh thành, dung mạo anh tuấn và đôi mắt xinh đẹp từng khiến không ít người chú ý, cho dù trên người Quật Hợp Chân có huyết thống Đột Quyết làm rất nhiều người khinh thường, nhưng cũng không ngăn được bọn họ thưởng thức.

Nhưng bây giờ đôi mắt, kể cả gương mặt đều đã hư hỏng hoàn toàn.

Thấy Đồ Ngạn Thanh Hà muốn đưa tay ôm hắn lên, Minh Nguyệt vội nói: “Không thể!”

Người kia nhìn hắn, bình tĩnh không gợn sóng, ẩn có sát ý.

Minh Nguyệt tự nói không sợ chết, cũng không sợ giao thủ cùng Đồ Ngạn Thanh Hà, nhưng giữa cao thủ có khí cơ dẫn dắt, sát ý trên người Đồ Ngạn Thanh Hà vẫn làm hắn làm chấn động một cái.

“Trên người hắn đầy cổ trùng, trước tiên không nói ngươi dính vào người có sao không, hắn giá vừa ra, cổ trùng tán loạn khắp nơi, sẽ chỉ liên lụy đến người vô tội!” Minh Nguyệt dừng một chút, “Mặc dù ngươi là người Đột Quyết, nhưng võ giả chú trọng lòng không lo ngại, loại chuyện vi phạm lẽ trời này hữu, chắc hẳn ngươi cũng không muốn làm bẩn tay chứ?”

Đồ Ngạn Thanh Hà trầm mặc nhìn thi thể Quật Hợp Chân, hồi lâu không nói tiếng nào.

Hắn nhớ, Quật Hợp Chân yêu sạch sẽ.

Người Đột Quyết du mục mà sống, trên thực tế ngay cả quý tộc Đột Quyết cũng rất khó chú trọng sạch sẽ giống như người Trung Nguyên.

Nhưng Quật Hợp Chân lại khác, có lẽ bởi vì một nửa huyết mạch trong cơ thể hắn, Quật Hợp Chân từ nhỏ đã thích sạch sẽ, bị các anh em ném bùn làm bẩn y phục, hắn cũng phải yên lặng khóc nửa ngày.

Có một lần Quật Hợp Chân trốn trong hang khóc nửa ngày, khiến lão đại Đồ Ngạn Thanh Hà đang luyện công sâu trong hang không nhịn được, lúc này mới có lần đầu gặp mặt của hai người.

Sau đó theo tuổi tác lớn dần lên, Quật Hợp Chân đứng vững gót chân trên cao, đã bái tộc vu làm thầy, tính tình càng thêm vui giận thất thường, nhưng ở trước mặt người bạn cũ Đồ Ngạn Thanh Hà này, hắn vẫn giữ mấy phần theo bản tính.

Đồ Ngạn Thanh Hà cũng không đồng ý hắn vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, nhưng đối phương đã đi lên con đường này, căn bản không có khả năng quay đầu lại, thẳng đến kết quả ngày hôm nay.

Cũng được.


Nếu đã yêu sạch, chắc sẽ không vui khi nhìn mình sau khi chết còn bị vạn trùng gặm nhấm hầu như không còn.

Đồ Ngạn Thanh Hà thầm nói, xoay người cầm một bó củi, chất quanh thân Quật Hợp Chân.

Minh Nguyệt không ngờ đối phương dễ nói chuyện như vậy, sửng sốt một chút rồi đuổi sát theo hỗ trợ.

Hai người rất nhanh đã chất xong cửi, Đồ Ngạn Thanh Hà không hai lời, điểm mồi lửa, trực tiếp nhét một cây đuốc vào trong đống củi.

Thế lửa từ lấm tấm đến lúc dần lan tràn ra, rất nhanh đã cháy lên hừng hực, ảnh hưởng đến cả phòng bếp.

Hai người trước sau thối lui ra, ở bên ngoài nhìn.

Minh Nguyệt chắp tay nói: “Đa tạ Đồ Ngạn tiên sinh thâm minh đại nghĩa.”

Đồ Ngạn Thanh Hà: “Ta không vì các ngươi.”

Minh Nguyệt: “Ta biết, cho dù là vì cái gì, chỉ cần kết quả không ảnh hưởng đến dân chúng vô tội, chính là một chuyện công đức, đa tạ.”

Dứt lời, hắn liền cúi người.

Đồ Ngạn Thanh Hà nói: “Ngươi lấy một cái hộp đến đây.”

Minh Nguyệt khẽ run, ngay sau đó biết hắn muốn làm gì, rất nhanh tìm được một cái hộp thích hợp đến, trong ngoài sạch sẽ, còn được lót vải nhung.

Đợi lửa cháy đến lúc không thể cháy nữa, thế lửa tự nhiên nhỏ xuống dần, lúc này đã gần đến xế trưa, cả phòng bếp đều đã cháy đen, tản ra từng thứ mùi khó ngửi.

Hai người lại đứng từ khi sắc trời còn sáng đến lúc này.

Lúc này Đồ Ngạn Thanh Hà mới đi vào, nhặt hài cốt đã cháy rụi vào trong hộp.

Minh Nguyệt không giúp, bởi vì hắn biết đối phương cũng không muốn để người khác nhúng tay.

Đợi thu xong hài cốt, Đồ Ngạn Thanh Hà ôm hộp xoay người đi.

Cấm quân đang muốn tiến lên, lại bị Minh Nguyệt ngăn lại, tỏ ý mọi người tách ra một con đường.

Cho dù tất cả mọi người nơi này cộng lại, cũng không ngăn được Đồ Ngạn Thanh Hà.

Người sau ôm cái rương tự ý rời khỏi phủ Thất vương tử, thân hình lên xuống mấy cái, rất nhanh đã biến mất trong mờ mịt.

Nếu không ngoài suy đoán, Đồ Ngạn Thanh Hà sẽ trở về Đột Quyết an táng cố nhân.

Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không biết Đồ Ngạn Thanh Hà đã ước định với Phượng Tiêu, nhưng hắn sẽ không ngăn cản đối phương rời đi, bởi vì hỗn loạn trước mắt vừa mới vừa lắng xuống, nếu lại có thêm kẻ địch như Đồ Ngạn Thanh Hà, cho dù cuối cùng có thể giải quyết, cũng ắt sẽ phải trả giá nặng nề.



Trưởng Tôn và đám người Ngu Khánh Tắc đi xuống dọc theo miệng giếng,

Đi được không xa sẽ nhìn thấy hai cái ngã ba, Trưởng Tôn chọn một cái khác, bởi vì vừa rồi dọc theo đường bọn họ cũng không gặp được Thôi Bất Khứ.

Một con đường khác càng sâu thẳm hẹp dài, từng trận hồi âm, Trưởng Tôn và Ngu Khánh Tắc thì thôi, mấy tên lính sau lưng vẫn thấy sợ, cho dù bọn họ cố hết sức thả nhẹ bước chân, vẫn có thể nghe được những tiếng xào xạc không ngừng vọng về, giống như có vật gì đó đang đuổi theo một đường.

Cuối lối đi, một đài đồng xanh hùng vĩ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tất cả mọi người không khỏi rung động, nhưng bọn họ cũng không biết, cơ quan nơi này đã được khởi động hết lúc Thôi Bất Khứ và Tiêu Lý đi ngang qua, nếu không bây giờ trong số những người này, sợ rằng cũng chỉ có một mình Trưởng Tôn Bồ Đề có thể sống sót.

Trưởng Tôn liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái hang phía trên tế đài, hắn bay người lên, rất nhanh đã phát hiện thi thể của Tiêu Lý và Vũ Văn Nghi Hoan.

Hai người này đã chết, nói rõ khả năng bọn Thôi Bất Khứ thoát hiểm đã tăng lên.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, để cho Ngu Khánh Tắc dẫn người rời đi trước, mình thì men theo đường cũ chạy gấp về.

Chạy tới nửa đường, một luồng kình phong nhào tới từ phía đối diện, hắn theo bản năng trả đũa, nhưng phát hiện nội lực của đối phương sâu hơn mình một bnước, hai người một chưởng chống nhau, huyết khí ở ngực Trưởng Tôn cuồn cuộn, lập tức liền lùi lại ba bước.

“Là ngươi?” Người tới thu tay trước.

Ngay sau đó khuôn mặt Phượng Tiêu lọt vào trong mắt Trưởng Tôn.

Cái đầu trọc kia rất nổi bật dưới ánh đèn lồng, nhưng điều khiến người ta phải chú ý nhất là sự chật vật của đối phương.

Phượng Nhị phủ chủ xưa nay gọn gàng chỉnh tề, bây giờ cả người dính không ít bụi đất, cho dù không che được vẻ tuấn mỹ, cũng đủ làm người ta kinh ngạc.

Trưởng Tôn Bồ Đề nhìn một cái, liền chú ý tới Thôi Bất Khứ trên lưng y.

“Tôn sứ!”

Thôi Bất Khứ mềm nhũn tựa vào trên lưng Phượng Tiêu, nặng nề nhắm mắt, không biết sống chết.

Trong lòng Trưởng Tôn chấn động, đang muốn tiến lên đón người, lại bị Phượng Tiêu ngăn lại.

“Hắn không sao.” Giọng nói của Phượng Tiêu khàn khàn, chắc là do ở đây quá lâu. “Ta vừa thăm dò rồi, khí tức của hắn suy yếu, nhưng đã tốt hơn trước, đưa người ra ngoài rồi nói sau.”

Trưởng Tôn mím môi: “Làm phiền Phượng phủ chủ, để ta cõng đi.”

“Không cần.” Phượng Tiêu nâng cằm, tỏ ý hắn dẫn đường.

Trưởng Tôn gật đầu, cũng không nói nhiều, xoay người đi ở phía trước, mem dọc theo đường về.

Đoạn đường này cực kì thuận lợi, rất nhanh ba người đã rời khỏi địa cung tăm tối này.

Khi tia sáng mặt trời đầu tiên ở bên ngoài chiếu trên người, Phượng Tiêu chưa bao giờ cảm thấy tốt thế này.

Tốt hơn là, y và Thôi Bất Khứ đều còn sống.

Trưởng Tôn nghĩ trong đầu, lần này mình đã có thể nhận người được rồi đi, vì vậy yên lặng đưa tay ra.

Ai ngờ Phượng Tiêu lại nói: “Ta đưa hắn về Giải Kiếm phủ trước, để cho đại phu xem một chút.”

Lần này Trưởng Tôn Bồ Đề không đồng ý: “Đa tạ ý tốt của Phượng phủ chủ, Hoàng hậu đã phái thái y chờ ở Tả Nguyệt cục chữa trị cho Tôn sứ rồi.”

Phượng Tiêu gật đầu một cái, trực tiếp đổi khách thành chủ: “Vậy trước tiên trở về Tả Nguyệt cục đi.”

Cũng không đợi Trưởng Tôn đáp lại, y đã cho người dắt một con ngựa tới, nâng Thôi Bất Khứ lên trước, sau đó xoay mình bảo vệ ở phía sau, hai người một ngựa nhanh chóng rời đi.

Trưởng Tôn Bồ Đề: …

Tuy có được tinh túy của Thiên Trì Ngọc Đảm, nhưng đồng thời cũng bị truyền cả độc trên người Tiêu Lý vào trong cơ thể.

Lấy độc trị độc cũng không phải là dược lý bình thường, mà là một lối tắt mà thầy thuốc hay dùng, nhất là cơ thể đã từng trải qua thống khổ của bệnh tật như Thôi Bất Khứ, đau đớn trong đó càng không cần phải nói với người ngoài.

Hắn ngủ mê man suốt ba ngày ba đêm, ba đêm này, thậm chí còn có mấy lần hơi thở yếu ớt, mạch tượng nguy nan, toàn dựa vào việc mọi người lúc nào cũng trông chừng, kịp thời truyền chân khí mới chuyển nguy thành an được.

Đợi đến khi hắn có ý thức, hoàn toàn tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Cái đầu trọc ở mép giường khiến hắn phải hoảng hốt, có cảm giác như vẫn còn ở trong chùa Đại Hưng, nhưng rất nhanh Thôi Bất Khứ đã kịp phản ứng, đây là Phượng Tiêu.

Sự thật chứng minh, cho dù mỹ nhân để kiểu tóc gì thì vẫn là mỹ nhân, nhìn cái đầu trọc cũng có loại mỹ cảm cấm dục, nhất là khi Phượng Nhị phủ chủ đã bất chấp tất cả mà mặc luôn tăng y màu trắng, nhìn qua lại càng có phong thái cao tăng xuất trần.

Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là không nên mở miệng.

Nhưng rất khó.

Bởi vì vào lúc hắn khẽ động, Phượng Tiêu đã lập tức phát hiện ra, vốn đang đứng ngắm hoa bên ngoài cửa sổ liền chuyển ánh mắt về.

Thôi Bất Khứ há mồm: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Giọng nói khàn khàn không thể tưởng tượng nổi.


Phượng Tiêu bĩu môi một cái, nhưng trong lòng lại thả lỏng, tỉnh bơ rót chén nước ấm trên bàn, đỡ hắn uống vào.

Ngay cả thái y cũng phải bó tay với cơ thể Thôi Bất Khứ, không cách nào kê đơn được, mọi người chỉ có thể thay phiên nhau dùng chân khí áp chế độc tố trong người hắn.

Thôi Bất Khứ có thể tỉnh lại, đúng là may mắn trong bất hạnh.

Điều này nói rõ, cách của mọi người là hữu dụng, ít nhất sau khi chịu đựng qua lần này, cho dù Thôi Bất Khứ không có cách nào sống lâu trăm tuổi, cũng không đến nỗi không kéo dài được mạng.

“Ba ngày.”

Thôi Bất Khứ hoảng hốt, giống như có loại cảm giác đã qua nửa đời.

Hóa ra mới ba ngày.

Thật may.

Phượng Tiêu chậm rãi nói: “Ngươi nhìn thấy ta, không có gì muốn nói sao?”

Thôi Bất Khứ nghi ngờ nhìn y, tựa như đang đợi y nói rõ.

Phượng Tiêu nghi hoặc.

Lấy trí nhớ đã qua tai là không thể quên của Thôi Bất Khứ, hiển nhiên là không thể nào quên được, nhưng dưới tình huống lúc đó, hắn gần như đi vòng quanh quỷ môn quan, Phượng Tiêu cũng không có cách nào chắc chắn đối phương có phải như nằm mơ có ảo giác, tỉnh lại liền quên mất không còn chút nào hay không.

“Ở bên trong hang, lúc ta cõng ngươi đi đã nói với ngươi rồi.” Phượng phủ chủ kiêu ngạo giống thần tiên hạ phàm, cao cao tại thượng nhìn phàm nhân, ngay cả giọng cũng như bố thí. “Chẳng lẽ Thôi Tôn sứ không hề nhớ một chữ nào sao?”

Thôi Bất Khứ làm vẻ cẩn thận nhớ lại: “Ta có nhớ ngươi bảo ta không được chết.”

Phượng Tiêu lạnh lùng nói: “Sau đó thì sao?”

Thôi Bất Khứ vô tội: “Không nghĩ ra.”

Phượng Tiêu cười nhạt: “Được, được lắm, rất được!”

Ba chữ được liên tiếp đã thể hiện đầy đủ tâm trạng của Phượng phủ chủ.

Y hung ác nói với Thôi Bất Khứ: “Thôi Bất Khứ, ta nói cho ngươi biết, cho dù đời này ngươi có cầu xin ta, ta cũng sẽ không nhìn ngươi một cái nào nữa!”

Dứt lời, y đã nhìn thấy Thôi Bất Khứ cười.

Y chưa từng thấy Thôi Bất Khứ cười ôn hòa, thật lòng, không mang theo một chút giễu cợt nào như vậy.

Vui vẻ giống như sau khi trải qua kiếp nạn, xuyên qua băng sơn biển lửa, nhìn thấy được chốn đào nguyên.

Sau đó, y nghe Thôi Bất Khứ nói: “Có thể còn sống để gặp lại ngươi thật tốt.”

Tim Phượng Tiêu lập tức mềm nhũn ra.