Vô Song

Quyển 7 - Chương 181

Điện Phật vẫn là điện Phật kia.

Đàn hương quanh quẩn, Bồ Tát rũ mi.

Từ bi yên tĩnh, chuông thiền vọng về.

Hoàng đế thở hổn hển, ngực phập phồng không ngừng, cho đến khi cảm giác bàn tay ướt át mới phát hiện mình ra mồ hôi đầm đìa, mồ hôi ở lòng bàn tay gần như thấm ướt mặt bồ đoàn đang ngồi.

Hồn phách vẫn còn sợ hãi không yên.

Đưa mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt là tượng Phật, loáng thoáng vẫn còn là hình dáng quỷ dị dữ tợn vừa nãy.

Ngay cả tiếng cười sâu thẳm vô hình kia tựa như vẫn vang vọng ở bên tai rõ ràng.

“Trẫm vừa rồi… là thế nào?”

“Suýt nữa thì Bệ hạ bị tâm ma bắt lấy.” Linh Tàng đại sư thở dài nói, hình như ông cũng không ngờ rằng ma chướng của Hoàng đế lại lợi hại như vậy, thân ở đất vạn phật, tắm trong phật âm, lại còn sinh ra tâm ma nghiêm trọng như vậy.

“Hình như vừa rồi Trẫm như nghe vạn quỷ khóc gào, triền miên không dứt, không được an bình, thiếu chút nữa thì rơi vào vực sâu địa ngục!” Hoàng đế sợ hãi không thôi, hắn theo bản năng cảm thấy nơi này không sạch sẽ, nhưng lại chợt biết không thể nào, chùa Đại Hưng không phải tồn tại ngày một ngày hai, bắt đầu từ hơn ba trăm năm trước, nơi đây đã là một ngôi chùa nổi danh rồi, du hồn dã quỷ nhà nào lại dám càn rỡ ở trước mặt thần phật, còn quanh quẩn hơn ba trăm năm không đi?

Nhìn hai mắt của Linh Tàng đại sư, Hoàng đế cũng không nói ra được cái gì cả.

“Có thể là do trẫm quá mệt mỏi.”

Linh Tàng đại sư thở dài nói: “Năm xưa lão nạp vân du(*), có được một toa thuốc an thần định khí, nay trình lên cho Bệ hạ, Bệ hạ có thể để cho thái y xem, tùy tình hình mà sử dụng.”

(*) Vân du = đi du hành, thường dùng cho hòa thượng, đạo sĩ.

Hoàng đế miễn cười gượng nói: “Vậy làm phiền ngươi.”

Linh Tàng thấy hắn tinh thần không tốt, dưới tình huống này không thể nào nghe bất kỳ kinh thư gì nữa, liền cho Hà Trung mở cửa, đỡ Hoàng đế đi sương phòng nghỉ ngơi.


Hội Phật sẽ kéo dài ba ngày, buổi chiều còn có một tràng pháp sự.

Nếu như không ngoài suy đoán, Hoàng đế sẽ chay tịnh cầu phúc ở đây ba ngày, cuối cùng triều đình lấy sẽ lấy danh nghĩa Thiên tử hạ chiếu cáo tội mình, chuyện này coi như là để kết thúc.

Chúng thần ở bên ngoài điện Thiên Vương chờ đợi, cũng không biết bên trong bảo điện Đại Hùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau lễ cúng, rất nhanh Hoàng đế đã từ bên trong đi ra, hơn nữa sắc mặt không được tốt lắm.

Chùa Đại Hưng độc chiếm một phường, có đầy đủ phòng trống sắp xếp cho ngự giá và mấy vị trọng thần.

Buổi chiều cử hành lễ cúng, đám người Ngu Khánh Tắc được dẫn vào bên trong bảo điện Đại Hùng, lắng nghe từ bên cạnh.

Nhưng Hoàng đế vẫn không hề xuất hiện.

Hắn có một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ vẫn có Vũ Văn Ung, còn có con rể của hắn là Vũ Văn Uân, rất nhiều người bị hắn giết lại sống lại trong mơ, mặt chảy đầy máu, đuổi theo hắn đòi mạng.

Hoàng đế mệt nhọc chạy thục mạng, cuối cùng cũng giãy giụa tỉnh lại từ trong giấc mộng, lúc nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ mới phát hiện màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Còn chưa đợi hắn nghi ngờ, bên tai liền truyền tới tiếng Hà Trung ôn nhu giải thích.

“Buổi chiều Bệ hạ ngủ li bì, Linh Tàng đại sư nói bây giờ ngài có thể ngủ nhiều mới là chuyện tốt, còn về lễ cúng, lòng thành thì linh, nô tì liền không dám gọi ngài dậy, bây giờ ngài cảm thấy như thế nào rồi? Có muốn dùng chút đồ khuya không?”

Hoàng đế day trán, cảm giác đầu óc vẫn còn mơ màng, tựa như chưa khôi phục lại từ ảo cảnh buổi chiều, nhưng đúng là tinh thần đã tốt hơn.

Hắn ừ một tiếng, ngay sau đó Hà Trung chạy chậm ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền dẫn người bê mấy đĩa thức ăn chay trở lại.

“Tại sao dường như bây giờ lại lạnh?”

“Dạ, bên ngoài có tuyết rơi.” Hà Trung cầm áo khoác ngoài phủ thêm cho hắn.

“Ngươi đi phân phó đầu bếp nấu chút canh gừng cho bọn Ngu Khánh Tắc và chúng tướng sĩ đi.”

Hà Trung khom người đáp ứng, cười nói: “Vẫn là bệ hạ chu đáo, nô tì lại không thể nghĩ đến.”

Hắn cho một tên tiểu nội thị ở lại, mình thì đi làm việc Hoàng đế phân phó.

Hoàng đế tiện tay cầm một quyển kinh Pphật trên kệ sách bên cạnh lên, vừa dùng bữa vừa đọc.

Ngay tại lúc này, phía chân trời truyền tới tiếng vang lớn, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng sấm ầm ầm.

Là tuyết rơi, hay là sấm đánh?

Hoàng đế ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.

Tâm tình vừa mới tốt lên trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.

Sấm trong tuyết, thuở nhỏ hắn cũng từng gặp được một lần, lúc đó hoàn toàn không hề nghĩ gì, nhưng mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, chỉ cần hơi có chút dị tượng, Hoàng đế cũng dễ dàng nghĩ miên man.

Nhất là sau khi thấy được ảo cảnh đáng sợ hôm nay, Hoàng đế sẽ nhạy cảm với bất kì gió thổi cỏ lay nào theo bản năng.

Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, từ khi bắt đầu liền một tiếng tiếp một tiếng, kèm theo bông tuyết bay bay.

Chỉ sợ không chỉ có Hoàng đế, các lão bách tính nhìn thấy nhật thực lại nghe thấy tiếng sấm cũng sẽ phải suy nghĩ nhiều một chút.

Trong lòng Hoàng đế rất không thoải mái, cũng không đọc được kinh Phật nữa.

Hắn đặt sách lên trên bàn.

“Theo trẫm đi ra ngoài một chút!”

Hoàng đế muốn tìm Linh Tàng đại sư.

Vào giờ phút này, Linh Tàng đại sư là người duy nhất có thể khuyên giải hắn, là người mang đến hi vọng cho hắn.

Tiểu nội thị nhanh trí biết được ý đồ của Hoàng đế, dọc theo đường đi lôi kéo mấy tăng nhân hỏi thăm mới biết Linh Tàng đại sư vẫn còn ở trong bảo điện Đại Hùng.

Chùa Đại Hưng khi đêm xuống yên tĩnh dị thường, tuy khắp nơi có thị vệ canh gác, ánh sáng đèn đuốc cũng chiếu lên vách tường, cổ thụ rập rạp, nghiêm túc trang nghiêm ban ngày tựa như bị che giấu tất cả sau bóng tối, khiến người ta có ba phần chột dạ.

Cũng không biết là thời tiết đột nhiên lạnh, hay là tức cảnh sinh tình, tiểu nội thị đầu tiên là rùng mình trong lòng, Hoàng đế ngay ở bên cạnh, hắn không dám buông tay, nhưng lại cảm thấy lông măng dựng đứng trên người.

Bảo điện Đại Hùng càng ngày càng gần.

Bên trong đèn đuốc sáng choang, nhưng cửa sổ đóng chặt.

Nhưng đêm gió tuyết thế này, nếu mở cửa, chỉ sợ sẽ làm tắt tất cả đèn nến bên trong trong nháy mắt.

Tiểu nội thị đang muốn tiến lên truyền đạt, nhưng Hoàng đế đã ngăn hắn lại, tự mình đi lên trước mấy bước, lặng lẽ đi tới bên ngoài điện, không tiếng động đẩy ra một khe cửa.

Đã trễ thế này, Linh Tàng đại sư vẫn còn ở chính điện, mười phần là có chuyện quan trọng, Hoàng đế không muốn quấy rầy ông, liền muốn lên trước liếc mắt nhìn.

Ai ngờ mới nhìn một cái lại khiến cho hắn trọn đời khó quên, kinh hoàng khó hiểu!

Đúng là Linh Tàng đại sư đang ở trong điện.

Cả tòa đại điện trống rỗng, ánh nến sáng rực, cũng chỉ có một mình ông.

Linh Tàng đại sư ngồi xếp bằng, trước người đặt một cái chậu.

Có chút giống như chậu lửa đốt giấy lúc làm tang sự, nhưng đó cũng không phải là điểm chính khiến Hoàng đế chú ý.

Bởi vì hắn nhìn thấy chuyện còn đáng sợ hơn.

Cái chậu đó chứa tràn đầy máu thịt nội tạng, Linh Tàng đại sư đang dùng tay bốc từ bên trong ra, cúi đầu há mồm nhai.


Quai hàm nhúc nhích, máu theo khóe miệng chảy xuống, ông ta chưa thỏa mãn, còn liếm vết máu trên tay.

Hoàng đế đầu óc trống rỗng, thậm chí hắn cho là mình còn chưa tỉnh mộng, bất thình lình lui về phía sau mấy bước, dưới chân mềm nhũn ngã nhào, tiểu nội thị muốn đỡ mà không được, cũng ngã nhào trên đất theo.

“Bệ hạ? Bệ hạ ngài sao vậy?”

Xuyên qua khe cửa, Hoàng đế nhìn thấy rõ ràng, Linh Tàng đại sư nhận ra hắn ở bên ngoài, còn quay đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Hoàng đế đã hoàn toàn ngây người.

Hắn run giọng nói: “Nhanh, người đâu! Người đâu!”

Gần như vang lên cùng giọng nói của hắn là tiếng chém giết ở hậu viện tăng phòng phía xa.

Tiếng đao kiếm va chạm mơ hồ truyền tới.

Hoàng đế chợt quay đầu nhìn lại.

“Có chuyện gì xảy ra!”

“Bảo vệ bệ hạ!”

Cấm quân hộ vệ xung quanh bảo điện Đại Hùng rối rít tụ lại.

Điều này làm Hoàng đế thoáng cảm giác an tâm.

“Tiếu Dũng, ngươi đi trước hỏi thăm một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hoàng đế dừng một chút, ngón tay chỉ vào trong điện, “Còn có bên trong, các ngươi đưa Linh Tàng đại sư ra ngoài!”

Cấm quân chia nhau rời đi, còn có một nhóm nhỏ vây quanh người Hoàng đế, vẻ mặt khẩn trương quan sát khắp nơi.

Hoàng đế cảm thấy có thể đã xảy ra biến cố gì đó, nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, bởi vì có đám người Ngu Khánh Tắc ở đây, những người này đều là danh tướng vào sinh ra tử, giết địch trên chiến trường, đám hèn nhát với mánh khóe ma quỷ sẽ không làm gì được những người này.

Nhưng ngay lúc hắn nghĩ như vậy, thị vệ bên người rối rít kêu thảm thiết ngã xuống, Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng, đã có hai kẻ mặc đồ đen kéo hai bên vai trái phải của hắn vào trong bảo điện!