Vô Song

Quyển 7 - Chương 179

Người tới mặc một bộ váy đỏ, tự nhiên thoải mái, bên mép khẽ nhếch, không nói mà cười trước.

Chính là Vũ Văn Nga Anh mà người trong phủ Công chúa rất quen thuộc, người ta gọi là Vũ Văn huyện chúa.

Nhưng Lạc Bình công chúa thấy con gái, không những không có nửa phần quen thuộc, ngược lại có mười phần cổ quái.

Vừa không phải là phản ứng giống như thấy người xa lạ, cũng không giống con gái sớm chiều chung đụng với mình.

Trên mặt nàng có ba phần sợ hãi, ba phần áy náy, còn có mấy phần bi thương không nói rõ được.

Nhưng nàng càng như vậy, nụ cười của người tới lại càng đậm.

Bên trong nụ cười này, cũng không phải là hoàn toàn cười, mà là mang theo mấy phần tức giận.

“Mẫu thân nhìn thấy ta liền mất hứng như vậy sao?”

“Không, ta không…” Lạc Bình công chúa lắp bắp nói.

Vì để biểu hiện tự nhiên hơn chút, nàng vội nói: “Hoan nương, mẹ con ta thất lạc hơn mười năm, thật vất vả mới được đoàn viên, ngươi có thể đừng dính vào những chuyện đại nghịch bất đạo kia được không?”

Nói đến đây, nàng xúc động, hai mắt ướt át, cầm tay của thiếu nữ, khẩn thiết nói: “Ta nhất định sẽ đi cầu tổ phụ tổ mẫu phong tước hiệu cho ngươi! Ngươi là con gái Công chúa, theo lí không thể được phong tước hiệu chính thức, nhưng tổ phụ tổ mẫu ngươi đều thương ta, ngươi muốn phong tước hiệu Huyện chúa, ta cũng có thể cầu tới cho ngươi, thân phận còn cao hơn cả tỷ tỷ, ngươi cảm thấy như vậy được không?”

Thiếu nữ nhẹ nhàng ôn nhu hỏi: “Vậy ta có thể làm Công chúa không?”

Lạc Bình công chúa sửng sốt.

Thiếu nữ khẽ mỉm cười: “Con gái Công chúa, coi như vượt cấp phong thưởng, cũng không khả năng làm Công chúa, trừ khi là con gái Hoàng đế. A nương, ta sinh ra chính là Công chúa, vì sao phải đi ủy khuất làm một Huyện chúa vô dụng? Còn phải là cầu xin mới có.”

Sắc mặt Lạc Bình công chúa trắng bệch, không nói ra nửa câu.

“A nương, ngài biết không?”


“Trước khi ta hiểu chuyện, ta không biết mình còn có mẫu thân. A huynh nói lúc ấy ta thoi thóp, số mạng sắp hết, bị mấy cung nhân đặt trong hố đã đào xong, đã lấp mấy phần đất, nếu chậm thêm chút nữa thì ta đã không còn ở trên đời này nữa rồi. Nhưng mạng ta lớn nên vẫn còn sống, không chỉ như vậy, còn lớn lên thành người, hôm nay đứng ở trước mặt ngài, nói chuyện cùng ngài.”

“Lúc a huynh thu nuôi ta, ta còn rất nhỏ, ngày nào cũng khóc nháo, nhà hắn sa sút, không mời nổi nhũ mẫu, cũng không biết nuôi dưỡng ta như thế nào, không thể làm gì khác hơn là tìm một con chó sói cái vừa đẻ, để cho ta uống sữa sói lớn lên. Khi đó, tỷ tỷ đang làm gì? Nàng là Công chúa – nữ nhi duy nhất của phụ thân, nhất định được trăm ngàn sủng ái nhỉ?”

Thiếu nữ ngồi xổm xuống, ngửa mặt nhìn Lạc Bình công chúa, lúc nàng không cười, ngược lại hồn nhiên vô tội, giống như một đứa trẻ khao khát câu trả lời của cha mẹ.

Nước mắt của Lạc Bình công chúa rốt cuộc đã chảy xuống, môi khẽ run.

“Thật xin lỗi, lúc ấy…”

Lúc ấy cha chồng của nàng, cũng chính là Vũ đế – Vũ Văn Ung, hoài nghi cha nàng Dương Kiên muốn tạo phản, đang có lòng phòng bị, tuy nàng là Thái tử phi, ở trong cung cũng phải nơm nớp lo sợ, không dám đi sai bước nào, nghe con gái sinh đôi của mình chết yểu một người, nàng cũng từng khóc, nhưng đúng là cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không hoài nghi tới con gái có thể còn một đường sống, cuối cùng lưu lạc bên ngoài.

Nhiều năm qua như vậy, dưới gối Lạc Bình công chúa chỉ có một nữ nhi ruột thịt, đó chính là Vũ Văn Nga Anh, cho nên nàng coi nữ nhi này như châu như bảo, hận không thể để lại đồ tốt nhất trên đời cho Anh nương, lại không nghĩ rằng, nàng còn có một đứa con gái lưu lạc bên ngoài.

Khi Vũ Văn Nghi Hoan tìm đến cửa, Lạc Bình công chúa còn không dám tin, nhưng đối phương có một khuôn mặt giống Vũ Văn Nga Anh như đúc, gần như ngay cả nhỏ máu nhận thân cũng không cần, đây chính là chứng cớ rõ ràng nhất.

Huống chi, giọng nói thần thái, một cái nhăn mày một tiếng cười của Vũ Văn Nghi Hoan rất giống với Vũ Văn Nga Anh.

Hai người đứng chung một chỗ, nếu không nói không cười, ngay cả Lạc Bình công chúa cũng không thể phân biệt ra được ai là ai.

Sau khi Vũ Văn Nghi Hoan tìm được mẫu thân, nói tới những năm này chịu khổ, bày tỏ mình không muốn để lộ thân phận, để tránh rước lấy nghi ngờ của ông ngoại.

Lạc Bình công chúa biết cha mẹ mình đúng là đa nghi, nếu bọn họ biết những năm này Vũ Văn Nghi Hoan vẫn luôn ở bên ngoài, nói không chừng sẽ gây ra rất nhiều sóng gió, liền đồng ý với yêu cầu của con gái, suy nghĩ tìm một thời cơ thích hợp để thẳng thắn với Độc Cô hoàng hậu, mong Hoàng hậu thích Vũ Văn Nghi Hoan.

Vũ Văn Nga Anh là một đứa trẻ đơn thuần, vừa biết mình có tỷ tỷ sinh đôi, nàng cũng rất vui vẻ, còn chủ động bày tỏ giúp một tay giữ bí mật, vì vậy ở dưới sự phối hợp của mẹ con Công chúa, hai tỷ muội Vũ Văn Nghi Hoan cùng Vũ Văn Nga Anh bắt đầu thay phiên nhau xuất hiện trong phủ Công chúa, thay phiên đóng vai Vũ Văn huyện chúa, cho đến tiệc ngàn đèn, Vũ Văn Nghi Hoan vì thể hiện quá thông minh lanh lợi khiến Thôi Bất Khứ sinh ra nghi ngờ.

Thôi Bất Khứ là một người hễ có nghi vấn, nhất định sẽ tìm ra ngọn nguồn, hắn vẫn nhớ Vũ Văn huyện chúa ngày đó không bình thường, sau đó lại men theo dấu vết, đoán ra thân thế của Vũ Văn Nghi Hoan gần hết.

Lạc Bình công chúa dần phát hiện ra đứa con gái lớn thất lạc đã lâu của mình không hề ngây thơ ôn nhu giống như Vũ Văn Nga Anh, nàng có lòng tiến thủ rất mạnh, còn khích lệ Công chúa gia nhập với Lâm Lang các, hàng năm ngồi thu lợi nhuận.

Mặc dù phủ Công chúa có bổng lộc triều đình, cũng có vài thôn trang ngự ban, nhưng từ khi đổi triều đại, đồ trong kho vốn thuộc về hoàng gia bị bắt thuộc về triều đình mới, nàng từ Thái hậu đổi thành Công chúa, nhìn có vẻ vẫn tôn quý như cũ, nhưng cũng sẽ mất đi rất nhiều tài sản trên danh nghĩa. Cho dù là trưởng Công chúa của Hoàng đế, lâu lâu tổ chức yến hội là điều cần thiết, Lạc Bình công chúa ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc thiếu tiền, đề nghị của Vũ Văn Nghi Hoan đã cung cấp không ít tiền cho phủ Công chúa, Lạc Bình công chúa cũng dần quen để cho nàng nắm giữ kho tài trong phủ.

Vũ Văn Nghi Hoan thấy nàng buồn bực không vui, thậm chí còn tìm nam nhân đến cho nàng, Lạc Bình công chúa là nữ nhân, cũng có thất tình lục dục, thân phận của nàng đã được định trước là rất khó tái giá, như vậy không hẳn là không thể tìm một nam nhân, Đế Hậu mở một con mắt nhắm một con mắt, Lạc Bình công chúa cũng lệ thuộc vào con gái lớn sâu hơn.

Mà Thôi Bất Khứ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, Tiêu Lý đã xâm nhập vào phủ Công chúa sớm như vậy rồi.

Vũ Văn Nghi Hoan không nói xấu Đế Hậu trước mặt Lạc Bình công chúa, nhưng nàng sẽ lơ đãng biểu lộ ra từ chi tiết, để cho Lạc Bình công chúa biết thân phận mình đã sớm xưa không bằng nay.

Công chúa đương nhiên cũng là thiên chi kiêu nữ, nhưng không có cách nào nắm giữ số mạng của mình.

Nàng rõ ràng, mẫu thân mình từ đầu đến cuối có oán đối với Đế Hậu, phần oán khí này đã bắt đầu từ năm đó khi Lạc Bình công chúa gả vào Vũ Văn hoàng tộc làm Thái tử phi, cho đến khi cửa nát nhà tan, tộc Vũ Văn bị cha mình chém chết hầu như không còn, rốt cuộc đã hiện ra trong lòng, ẩn nhẫn nhiều năm, càng ngày càng sâu.

Phần oán khí này bị Vũ Văn Nghi Hoan bén nhạy bắt lấy, sau đó một bồi dưỡng từng chút, để nó ngày càng lớn mạnh.

Đối với Vân Hải Thập Tam Lâu mà nói, thân phận Lạc Bình công chúa lại rất thích hợp.

Nàng là phái nữ, lại là trưởng nữ của Tùy đế, sẽ không khiến Hoàng đế hiểu lầm và cảnh giác.

Nhưng nàng lại từng là người Vũ Văn gia, thậm chí sinh con dưỡng cái vì Vũ Văn thị, cả đời cũng có quan hệ không cắt rời được với Vũ Văn thị.

Nàng có thể làm nhịp cầu, cũng có thể làm lá chắn.

Tiến có thể công, lùi có thể thủ.

Bất tri bất giác, Lạc Bình công chúa trở thành một con cờ trong tay Vũ Văn Nghi Hoan, tùy nàng và Tiêu Lý xoay tròn bóp dẹp.

Đến khi Lạc Bình công chúa sinh lòng không ổn, muốn quay đầu lại là bờ, lại phát hiện đường lui sau lưng đã bị cắt đứt.

Vì lúc này đã chậm rồi.

“Hoan nương, quay đầu đi!”

Lạc Bình công chúa nắm tay nàng khóc không ra tiếng: “Ta rất sợ, ta không giữ vững nổi nữa, từ khi mẫu hậu bị bệnh, mỗi lần ta vào cung thăm đều run sợ trong lòng, rất sợ bị lộ tẩy! Hoan nương, ta không muốn làm Thái hậu gì cả, chúng ta một nhà ba miệng bình an chung một chỗ không tốt sao?”

“Đã quá muộn.” Vũ Văn Nghi Hoan lắc đầu, “A nương, mũi tên đã ra khỏi cung sẽ không quay đầu lại, tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa rồi, mai chính là hội Phật, a huynh sẽ an bài tốt cả, ta không cần ngài làm gì, ngài chỉ cần an phận đợi ở trong phủ Công chúa chờ tin tức tốt là được.”

Lạc Bình công chúa run giọng nói: “Đại thế của Vũ Văn thị đã qua, không thể nào đăng ngôi vị Hoàng đế lại được!”

Vũ Văn Nghi Hoan cười một tiếng: “Ngài quá lo lắng rồi, Vũ Văn thị đã bị tổ phụ nhổ cỏ tận gốc, lấy đâu ra nhi lang ra mặt? Sau khi tam thúc lên ngôi, ta sẽ được phong thành Công chúa, gả cho a huynh, mà a huynh sẽ lấy thân phận Phò mã tham gia triều chính, chuyện sau này cũng không nhọc ngài phí tâm, ta bảo đảm, vinh hoa phú quý mà ngài được hưởng trước đây, sau này không hề ít đi mà còn nhiều hơn.”

Vừa nghe thấy “Tam thúc” trong miệng nàng, mặt Lạc Bình công chúa không còn giọt máu, tay chân lạnh như băng, biết chuyện này đã là hoàn toàn không có cách nào cứu vãn nữa rồi.

“Vậy… Anh nương đâu? Lúc nào ngươi cho nó quay về? Nó là em gái ngươi!”

“Sau khi chuyện này thành công, Anh nương tự nhiên sẽ trở lại.” Vũ Văn Nghi Hoan ôn nhu nói, chẳng qua lời nói ra lại khiến trong lòng Lạc Bình công chúa hoàn toàn chìm đến đáy đầm băng.

“Ngươi muốn lấy Anh nương làm con tin để uy hiếp ta?” Lạc Bình công chúa nghẹn ngào hỏi.

“A nương, ngài lại thế rồi. Ngài luôn là như vậy, thương yêu em gái nhiều hơn ta, chẳng lẽ là bởi vì ta từ nhỏ không có ở bên người ngài, hoặc là ta không có khả năng, cho nên trở thành lí do để ngài bất công sao?” Vũ Văn Nghi Hoan nhếch khóe miệng, nụ cười trong mắt lại trở nên lạnh như băng. “Nàng là em gái ta, sao ta có thể tổn thương nàng? Nhưng đang lúc quan trọng, để nàng cách xa phân tranh thì có cái gì không tốt?”

Nàng kiên nhẫn nói hết, nói xong lời này thì không nhiều lời nữa, trực tiếp đưa tay điểm mấy cái lên người Lạc Bình công chúa.

Công chúa nhắm ngã xuống giường.

Vũ Văn Nghi Hoan đắp chăn cho nàng.

“Cứ ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy thì không còn chuyện gì nữa.” Vũ Văn Nghi Hoan nhẹ giọng nói.

Nàng nâng tay lên, tựa như muốn điểm thêm hai huyệt đạo cho đối phương, để tránh việc Lạc Bình công chúa nửa đường tỉnh lại gây sóng gió.

Nhưng Lạc Bình công chúa không rành võ công, hơn nữa cũng đã có tuổi, nhiều thêm hai lần nữa, sợ rằng có hại cho cơ thể.

Vũ Văn Nghi Hoan giơ tay lên lại buông xuống mấy lần, mặt lộ ra vẻ do dự như đang hận mình chần chừ, cuối cùng xoay người kiên quyết đi.

Tuyết một đêm này chưa từng dừng lại.

Không biết lại có bao nhiêu người trọc trở mình trên giường, vượt qua một đêm không ngủ.

Mà ánh sáng phía đông của ngày mười bảy tháng giêng năm Khai Hoàng thứ tư, cuối cùng đã lộ ra.




“Rời giường, mau rời giường!”

“Nhanh lên chút, hôm nay là ngày quan trọng!”

“Mau thay quần áo rửa mặt, Bệ hạ sẽ đến vào giờ Thìn!”

Tăng nhân Tùng Tịnh dậy sớm nhất, đi gọi mọi người, các tăng nhân trên giường lớn lần lượt vuốt mắt đứng dậy.

Bên ngoài trời còn chưa sáng, bây giờ còn sớm hơn cả khóa sớm ngày thường của bọn họ.

Nhưng không có ai than phiền, bởi vì mọi người đều biết hôm nay là ngày gì.

Không lâu sau, Hoàng đế bệ hạ sẽ giá lâm đến ngôi chùa hoàng gia này, tiến hành cầu phúc với trụ trì đại sư Linh Tàng – chủ trì hội Phật.

Tăng nhân trẻ tuổi nhất ngủ bên trong, cách mọi người một cái chăn, Tùng Tịnh lắc đầu một cái, lòng nói sư đệ quá chú ý đến cuộc sống thế này, làm sao có lòng hướng Phật được.

Còn chưa chờ hắn vỗ vào người đối phương, đối phương đã ngồi dậy.

Tùng Tịnh đùa vui một chút: “Hôm nay ngươi lại không ngủ nướng nữa à? Cũng được, coi như ngươi biết nặng nhẹ, mau dậy chuẩn bị đi!”

Tùng Vân gật đầu một cái, yên lặng mặc quần áo, cũng không hề nói chuyện.

Tùng Tịnh không tức giận, bởi vì mấy ngày nay Tùng Vân bị phong hàn, không cất được giọng, nếu không phải hôm nay ai nấy đều không được lười biếng, các sư huynh đệ nhất định sẽ muốn hắn nghỉ ngơi thêm.

May mà Tùng Vân chỉ cần ở bên cạnh hầu hạ lễ cúng, không cần mở miệng nói chuyện, cố thêm hôm nay nữa là xong.

Càng quan trọng hơn là Tùng Vân có tướng mạo tốt, lúc không nói chuyện đứng bên cạnh đại sư Linh Tàng, cứ như đồng tử ngọc diện hầu hạ Bồ Tát.

Các tăng nhân cũng mặc quần áo tử tế rồi lần lượt rời đi.

Tùng Vân nhìn bốn phía không người, lấy hương cao từ trong tay áo ra bôi đều lên mặt.

Không có cách nào, tiết trời quá khô mà.