Vô Song

Quyển 7 - Chương 171

Đêm dần khuya, yên lặng rùng mình.

Ánh lửa bên trong lò nhỏ đã gần như là nỏ hết đà, sáng tắt không ngừng, gió thổi tới lại càng khiến nó chập chờn mà không chịu tắt.

Gió rét từ bốn phương tám hướng lặng lẽ thổi tới, chui vào khe hở ống tay áo cổ áo, hung hăng càn quấy, gào khóc gầm thét.

Trong đình, hai người ngồi đối diện nhau.

Một người vẻ mặt thản nhiên.

Một người vẻ mặt lạnh lùng.

Đối mặt với câu hỏi của Thôi Bất Khứ, Tiêu Lý không hề nóng nảy, ngược lại cười ra tiếng: “Thôi Bất Khứ à Thôi Bất Khứ, ngươi thông minh một đời, làm sao đột nhiên lại hồ đồ rồi? Ngươi có thể mời ta hợp tác, ta lại không thể hợp tác cùng người Đột Quyết sao?”

Thôi Bất Khứ yên lặng nhìn y chốc lát, tất cả lạnh lùng hóa thành dửng dưng, trong nháy mắt không còn chút tức giận nào, còn gật đầu đồng ý nói: “Tiêu lâu chủ nói đúng, là ta đường đột.”

Tiêu Lý thật bội phục sức kiềm chế của hắn, nếu là người ngoài bị gọi đến đây đùa bỡn nửa ngày, sợ là đã nổi trận lôi đình ngay lập tức, Thôi Bất Khứ lại còn có thể nhẫn nhịn, bình tĩnh trong nháy mắt, ngay cả Tiêu Lý cũng không nhìn vui giận của hắn.

Tất cả bão táp dừng lại, tiêu tán sạch sẽ, không tìm được nửa dấu vết trên mặt Thôi Bất Khứ nữa.

Nhưng Thôi Bất Khứ bình tĩnh, không có nghĩa là người khác cũng có thể bình tĩnh như hắn được.

Quan Sơn Hải bên cạnh hắn không nhịn được trầm giọng nói: “Không phải là tộc ta, ắt có dị tâm, cho dù nói thế nào thì ngươi cũng là người Hán, lại cấu kết với ngoại tộc làm loạn non sông Trung Nguyên ta!”

Tiêu Lý chế giễu nói: “Ta là người Nam triều, cũng không phải là con dân Đại Tùy các ngươi, hơn nữa bây giờ các ngươi ngưng chiến với Đột Quyết, phong hầu bái tướng cho Thất vương tử, không cũng phải là cấu kết cùng Đột Quyết sao?”

Quan Sơn Hải giận dữ, nhưng lại cố nhịn xuống.

Không được Thôi Bất Khứ ra lệnh, cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không vọng động.

Tiêu Lý thấy vậy, cười nói với Thôi Bất Khứ: “Người bên cạnh ngươi, mặc dù võ công chưa ra gì, nhưng lại trung thành hơn người của ta nhiều.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Tối nay ngươi dẫn ta đến đây, chính là vì tạo cơ hội cho Quật Hợp Chân, các ngươi mưu hợp cái gì?”

Tiêu Lý khẽ mỉm cười: “Ta đến đưa chiến thư cho ngươi, ngươi có dám nhận không?”

Trong mắt y không hề có địch ý, ngược lại sắc mặt ung dung, ôn hòa bình tĩnh.

Vừa vặn ngược lại, Tiêu Lý vẫn cho rằng người hiểu mình nhất trên đời này, chính là Thôi Bất Khứ.

Nếu không phải Thôi Bất Khứ quấy nhiễu mấy lần, Vân Hải Thập Tam Lâu sẽ không hao tổn, liên tục thất bại nhiều như thế.


Chỉ tiếc, hai người kỳ tài ngút trời lại cùng là người không được trọn vẹn, không làm được bạn, cũng chỉ có thể được định trước là kẻ địch.

Hơn nữa, còn là kẻ địch không chết không thôi.

Nhưng cõi đời này, giữa hai người cũng không có những quan hệ tầm thường như người thân, bạn, hay người yêu, có thể gặp phải đối thủ ngang sức ngang tài, mới càng hiếm thấy.

Tiêu Lý mỉm cười nhìn Thôi Bất Khứ, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.

Thôi Bất Khứ cũng đang nhìn kỹ Tiêu Lý.

Hắn thấy được dã tâm điên cuồng dưới vẻ an tĩnh của đối phương.

Hắn cũng biết vì sao Tiêu Lý lại có loại điên cuồng này…

Bởi vì không cam lòng.

Nếu sinh ra tàn tật, lại là ngu si thì thôi, không hẳn là không thể đần độn sống một đời.

Hết lần này tới lần khác trời cao lại giao cho y bề ngoài và năng lực chói mắt, nhưng lại không cho y một khởi điểm tốt đẹp.

Mắt thấy Hoàng đế Nam triều vô năng, mắt thấy Tùy Triều ngày càng lớn mạnh, mắt thấy Dương Kiên sinh nữ nhi tốt là có thể dòm ngó ngôi báu cửu ngũ, nếu những người không bằng y đều có thể thân đăng chí tôn, vì sao Tiêu Lý không thể?

Dù không vì làm Hoàng đế, qua cả đời oanh oanh liệt liệt như vậy cũng tốt hơn uất ức khiêm tốn nhẫn nhục dưới đám thủ hạ của Hoàng đế Nam triều.

Thôi Bất Khứ nhìn vào mắt đối phương.

Ở chỗ sâu đen sì có một ngọn lửa như ẩn như hiện, không chịu tắt trong đêm đông lạnh giá nhất.

Y không muốn, không cam lòng cúi đầu với bất kia ai, cho dù người kia là Hoàng đế.

“Thôi Bất Khứ, ngươi hiểu ta, nhưng ngươi không thắng được ta.”

Tiêu Lý chỉ ngực Thôi Bất Khứ, lại chỉ mình.

“Ngươi chỉ có bề ngoài lạnh, nhưng trong lòng thì nóng. Mà ta lại khác ngươi…”

Y bỗng nhiên cười.

“Từ trong đến bên ngoài của ta đều là lạnh như băng, vô tình, tâm địa sắt đá, cho dù có ôm thế nào cũng không nóng lên được.”

“Cho nên, Thôi Bất Khứ, ngươi có dám nhận trận chiến này không?”

“Nếu ngươi không chịu thì lúc này nhận thua đi, mau lập tức rời đi kinh thành, cao chạy xa bay, không quan tâm những chuyện ở đây nữa, ta cũng sẽ không làm khó ngươi.”

Giọng của y nhẹ nhàng chậm rãi, như đang cầm một cành hoa, từ từ thưởng thức.

Trong lòng Tần Diệu Ngữ căng một dây đàn, cho dù biết Thôi Bất Khứ không thể nào bỏ qua trách nhiệm mà đi, cũng không tránh khỏi khẩn trương.

Nàng càng lo lắng nếu Thôi Bất Khứ không đáp ứng, họ Tiêu này có thể sẽ không mềm thành bạo, trực tiếp ra tay với họ không.

Nhưng còn chưa chờ Thôi Bất Khứ đáp lại, chỗ xa xa đã truyền tới tiếng vó ngựa.

Bụi đất tung bay, tiếng nhanh gấp gáp.

Tần Diệu Ngữ chợt quay đầu.

Một người một ngựa chạy từ phía cửa thành tới.

Đối phương khom người nằm phục người xuống, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, để cầu tốc độ tuấn mã nhanh hơn một chút.

Gió mạnh thổi cao tay áo bào của hắn lên, thân hình gần như mơ hồ trong ánh đèn.

“Thôi tôn sứ!”

Người còn chưa đợi đến gần đã hô lên từ xa.

Thanh âm không che vẻ sốt ruột, như có tình hình quân sự hết sức khẩn cấp.

Thôi Bất Khứ lại đột nhiên nhìn về phía Tiêu Lý.

“Ngươi làm cái gì rồi?”

Tiêu Lý thú vị nói: “Ngươi đoán xem?”

Không cần Thôi Bất Khứ đoán, Bùi Kinh Chập đã giục ngựa phi đến gần đấy rất nhanh.

Dưới ánh đèn lờ mờ, bọn Tần Diệu Ngữ có thể nhìn thấy trán đối phương đầy mồ hôi lạnh cùng sắc mặt trắng bệch.

“Thôi tôn sứ, xảy ra chuyện rồi!”

Bùi Kinh Chập thậm chí không để ý tới Tiêu Lý ở đây, vừa nhanh vừa vội, thở hổn hển nói: “Không biết tại sao phủ Tần vương lại có biến cố, Thái tử, Thái tử phi đều bị thương, bọn họ còn nói, nói lang quân là hung thủ đả thương người, BÂY GIỜ lang quân đã bị hạ ngục rồi!”

Đám người Tần Diệu Ngữ, Trưởng Tôn Bồ Đề đều kinh hãi, cho dù thế nào cũng không thể ngờ được sẽ xuất hiện cục diện này.

Bọn họ lập tức nghĩ đến Tiêu Lý, sắc mặt bất thiện nhìn về phía đối phương.

Tiêu Lý hòa nhã nhắc nhở: “Các ngươi đi về bây giờ, nói không chừng vẫn còn kịp xin tha giúp y.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nhìn y một cái, sải bước đi tới bên Bùi Kinh Chập, tung người lên ngựa, quay đầu ngựa lại rồi ném xuống một câu “Ngăn Tiêu Lý, đừng để y vào thành”, sau đó giơ roi giục ngựa vội vàng đi về phía trong thành.

Bóng người hắn đã biến mất rất nhanh ở sau cửa thành.

Đối mặt với mấy người mơ hồ bao vây, hộ vệ sau lưng Tiêu Lý cũng đều đi lên, hai bên nhất thời thành thế giằng co.

Nhưng Tiêu Lý không động, vừa không tiến lên truy kích Thôi Bất Khứ, cũng không có ý đồ ra tay với bọn Tần Diệu Ngữ.

Y hợp hai ống tay áo lại, nụ cười như có như không, giống như đã sớm nắm giữ tất cả.

“Các ngươi muốn ở chỗ này nhìn chằm chằm ta, ta lại không muốn ở đây tiếp tục ăn gió Tây Bắc nữa, cứ để Thôi Bất Khứ tự thu xếp ổn thỏa đi.”



Thôi Bất Khứ giục ngựa rất nhanh, vó ngựa xòe ra trên đường, đồng thời ngũ phủ lục tạng của hắn cũng như kịch liệt lắc lư, lăn lộn muốn ói.

Gió lớn nhào tới từ phía đối diện, tựa như lưỡi đao lướt qua tầng da.

Lúc này đa số người trong thành đã sớm ra khỏi thành ngắm đèn rồi, bên trong kinh đô lớn như thế mà chỉ có vài bóng người lác đác hai bên đường, tuấn mã được tiến quân thần tốc thẳng vào, thông suốt không trở ngại.

Thôi Bất Khứ hơi nhấc mắt.

Chỗ này đèn đuốc sáng trưng, bầu trời không tối, trời đông giá rét đang kéo nhau trở lại, gió nổi mây vần không ngừng không nghỉ, như muốn đóng băng cả trời đất.

Hắn vốn chuẩn bị xông thẳng đến cửa cung, nhưng đi được nửa đường lại siết chặt dây cương, khiến vó ngựa nâng lên thật cao, ngẩng đầu hí dài.

Thôi Bất Khứ trầm tư chốc lát, kiên quyết quay đầu, chạy băng băng về một hướng khác.

Đoạn đường này chưa từng chậm trễ chút nào, cho đến trước cửa Hình bộ đại lao, Thôi Bất Khứ cảm giác nửa người trên của mình đã bị gió lạnh thổi gần như chết lặng, tay cầm dây cương lạnh băng cứng ngắc, lúc buông ra, khớp xương vang dội răng rắc, trắng xanh đan xen.

Báo thân phận, người giữ cửa lộ vẻ khó xử, nhưng cũng không dám ngăn cản, Tả Nguyệt cục cùng Hình bộ thường xuyên giao thiệp, bọn họ đều biết vị Thôi tôn sứ này thân phận đặc biệt, là một nhân vật lợi hại.

Dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không đích thân ra mặt, nhưng tối nay tình hình đặc biệt, ai cũng đều biết vì sao Thôi Bất Khứ tới.

Sau khi cân nhắc, bọn họ vẫn để người vào, không quên nhắc Thôi Bất Khứ chớ nên ở lâu, thuận đường có rảnh rỗi thì khen vài câu trước mặt cấp trên bọn họ.

Cánh cửa trước mặt đen ngòm âm u tựa như một cái miệng to như chậu máu, lúc nào cũng có thể chiếm đoạt con người.


Nơi này đối với người thường mà nói là nơi mà hận không thể xa lánh, cả đời cũng không muốn tiến vào.

Nhưng Thôi Bất Khứ đã tới rất nhiều lần, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không lớn nhớ số lần cụ thể.

Bởi vì Tả Nguyệt cục không có tù riêng, rất nhiều nghi phạm đến kinh thành thường bị áp tải đến nơi này, sau đó mới dẫn đến chỗ định tội.

Nhưng lần này lại có chút khác.

Lúc muốn bước vào, Thôi Bất Khứ bỗng nhiên dừng lại.

Hắn ho khan.

Một tiếng tiếp một tiếng, ho đến mức lồng ngực phát đau.

Lúc này hắn mới nhớ lại mình tới vừa nhanh vừa vội, vừa gập ghềnh lại thêm gió rét, loại tư vị này đối với một người bệnh lâu năm mà nói cũng không khá hơn gì.

Nhất là khi tung người xuống ngựa, bước chân vội vàng, hô hấp gấp gáp, nóng lạnh đụng nhau, càng kích thích loại khó chịu này ra.

Hắn nhíu chặt chân mày, nhưng không đè ép được ngứa ngáy ở cổ họng, tiếng ho cùng với mùi vị tanh nồng từ ngực xông lên, lại bị hắn kiên cường nuốt xuống.

Canh ngục ở bên cạnh nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, vội nhỏ giọng thăm hỏi sức khỏe, nào ngờ Thôi Bất Khứ đã sớm trải qua loại chuyện này trăm ngàn lần, đã thành thói quen, lơ đễnh rồi.

Khó khăn lắm mới đỡ được trận ho khan này, hắn vừa đứng thẳng, nhét khăn che miệng vào trong tay áo, cất bước đi vào cửa phòng giam.

Tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống trải, tựa như đá nặng vô hình nện từng tảng lên trên người.

Không biết có tiếng khóc hu hu truyền tới từ đâu, thỉnh thoảng còn có những tiếng lẩm bẩm không rõ nội dung, thậm chí còn có người lao về phía cửa lớn tiếng kêu oan.

Thôi Bất Khứ đã sớm nhìn quen khung cảnh này, ngay cả nhịp bước đi vào trong cũng không có giảm chút nào, ngược lại có vài nghi phạm nhát gan bị ánh mắt lạnh của hắn làm cho co ro, không dám lên tiếng nữa.

Càng đi vào trong, đã nói lên tội của nghi phạm càng lớn.

Rất rõ ràng, nếu như tối nay không có ai lớn gan ám sát Hoàng đế, thì vị trí của Phượng Tiêu, nhất định sẽ không người vượt qua.

Chỗ sâu nhất lao ngục, một người ngồi xếp bằng, hưởng thụ đãi ngộ phòng giam, nghe tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần, còn rảnh rỗi thầm đếm trong lòng.

Năm, bốn, ba, hai, một.

Quả nhiên ống tay áo màu xanh xuất hiện bên trong tầm mắt.

Đối phương đứng né người, từ góc độ của Phượng Tiêu chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt của hắn.

“Nhìn sắc mặt của Phượng phủ chủ cũng không tệ lắm.” Đối phương đùa cợt nói.

“Đây không phải là đang chờ Thôi tôn sứ tới làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Phượng Tiêu cười nhẹ ra tiếng.