Vô Song

Quyển 7 - Chương 166

Mười lăm tháng giêng, xế trưa.

Phượng Tiêu vào cung yết kiến.

So với lúc trước khi mình rời kinh, Tùy đế lại có thêm một hai sợi bạc.

Lúc này mới chỉ qua ba năm sau khi tân triều thành lập

Lần đầu Phượng Tiêu nhìn thấy khí tức sa sút tinh thần trên người Dương Kiên.

Giống như để nghiệm chứng cảm nhận của y, Dương Kiên thở dài.

“Vân Thiên, nơi này chỉ có ta và ngươi, trẫm xưa nay thẳng thắn với ngươi, hiện giờ cũng không ngại nói cho ngươi biết, trẫm thật sự cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.”

Phượng Tiêu nhíu mày: “Bệ hạ trăm công ngàn việc, thức khuya dậy sớm, đúng là cực khổ, xin mỗi ngày ngủ sớm hơn một ít, thân thể ắt sẽ khá hơn.”

Dương Kiên yên lặng chốc lát: “Mấy ngày nay kinh thành lưu truyền một khúc đồng dao, ngươi có nghe nói không?”

Phượng Tiêu: “Thần một đường từ Lạc Dương đến đây, rửa mặt thay quần áo xong liền vào cung yết kiến, không kịp nghe đồng dao gì.”

“Dương hoa bại, mưa tới tấp, thiện ác đến cuối ắt có báo. Trước đó vài ngày, Lý Mục chết, đêm qua Lưu Phưởng cũng đã chết. Hoàng hậu nói nàng mơ thấy người Vũ Văn gia, sau đó liền mắc phong hàn, đến nay vẫn triền miên trên giường bệnh.” Dương Kiên càng nói, vẻ mặt càng cổ quái, “Ngươi nói, cõi đời này thật sự có oan hồn chết không nhắm mắt, hóa thành ác quỷ tới quấy phá sao?”

Phượng Tiêu xem thường: “Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, phong hàn cũng không phải là bệnh nặng, Hoàng hậu cát nhân thiên tướng, ít ngày nữa chắc chắn khỏi hẳn. Lý Mục và Lưu Phưởng thì thần không chính mắt nhìn thấy, không có cách nào kết luận. Còn đồng dao, thứ cho thần nói thẳng, từ xưa cái gọi là lời sấm đồng dao, phải có người có ý đồ không thể dò được, nếu khí số của vương triều đã hết, sắp sửa thành gỗ mục, loạn quân rối rít các nơi, quần hùng nổi dậy, có mấy bài hát truyền tới cũng không kỳ quái, nhưng bây giờ Bệ hạ mới dựng nước, đơn giản chính trị mở rộng lòng người, bách tính đã quá rõ ràng và trông đợi, cũng không cần nhiều lời với những người truyền lời đồn kia đi, cứ bắt giết là được!”

Dương Kiên cuối cùng cũng cười: “Lời này nghe khí thế, khiến người ta chấn động tinh thần, xem ra sớm nên để cho ngươi hồi kinh, trẫm chỉ thích nghe ngươi nói chuyện!”

Phượng Tiêu: “Bệ hạ vốn cũng không để những chuyện nhỏ nhặt này trong lòng.”

Dương Kiên thở dài nói: “Ngươi rất rõ ràng, ban đầu khi trẫm lên ngôi, có rất nhiều cố nhân phê bình kín đáo, mấy ngày trẫm cũng đang suy nghĩ, ban đầu có phải đã ra tay quá nặng với Vũ Văn gia rồi không.”

Những lời này, hắn tuyệt đối sẽ không hé nửa câu với người ngoài.

Nhưng hình như Phượng Tiêu cũng đã quen với thái độ đó của Dương Kiên.

Giới hạn của vua tôi hai người cũng không quá rõ ràng.

Càng giống như một đôi bạn lâu năm.

Không những Dương Kiên nghĩ như vậy, mà người khác cũng cảm thấy Dương Kiên làm quá mức khi nhổ cỏ tận gốc Vũ Văn gia.

Thậm chí trưởng nữ Lạc Bình công chúa của Dương Kiên, nhiều năm như vậy rồi mà trong lòng vẫn có một cây gai với cha mẹ không thể nào rút đi.

“Có lẽ một số người không cần phải giết, nhưng trẫm lại giết. Như Vũ Văn Xiển(*), năm đó khi hắn nhường ngôi thì mới có chín tuổi, Lạc Bình công chúa đau khổ cầu khẩn, trẫm vẫn giết, nếu để lại một cái mạng cho hắn cũng không hẳn là không thể.”

(*) Vũ Văn Xiển (Tĩnh Đế) là vị hoàng đế cuối cùng của triều đại Bắc Chu. Ông trở thành hoàng đế vào năm sáu tuổi do được cha là Tuyên Đế (chồng của công chúa Nhạc Bình – con gái Dương Kiên) nhường ngôi, nhưng Tuyên Đế vẫn giữ quyền cai trị đế quốc. Sau khi Tuyên Đế qua đời vào năm 580, Dương Kiên đã trở thành đại thần phụ chính. Đến năm 581, Dương Kiên đã buộc Tĩnh Đế phải nhường ngôi cho mình, kết thúc triều Bắc Chu và thiết lập triều Tùy. Sau đó Dương Kiên đã giết chết cựu hoàng đế cũng như các thành viên khác trong hoàng tộc Vũ Văn của Bắc Chu. (theo wiki)

Sắc mặt Phượng Tiêu nhàn nhạt: “Bệ hạ cần gì phải chui vào chỗ có vấn đề, ngài đương nhiên biết nhận định tình hình, là hùng chủ thành tựu một đời, nhưng nếu người người trong Vũ Văn gia đều không chịu thua kém, thì sẽ phải lưu lạc đến mức này sao? Sau Chu Vũ Đế – Vũ Văn Ung, Vũ Văn gia không còn người tài giỏi, theo ta thấy, người có tiền đồ duy nhất sau Vũ Văn Ung chính là Khả Đôn ở Đột Quyết bây giờ, Đại Nghĩa công chúa.”

Dương Kiên cười khổ với sự phê bình không hề nể mặt này của y: “Ngươi…”

Phượng Tiêu: “Khí số đã hết, ắt có thiên mệnh mới cướp lấy, Tần loạn thế, Hán lại thay Tần, cũng không phải như thế sao. Người Vũ Văn gia không cam lòng bị thay thế, muốn phản công, nếu bọn họ có thiên mệnh ở lòng dân thì đã sớm thành công rồi. Đầu người rơi xuống đất sẽ không có cách nào trở về, ta nghe nói bệ hạ mới sửa “luật Khai Hoàng”, sưu tầm điển tịch trong thiên hạ, so với việc này, tàn dư Vũ Văn thị căn bản không đáng nhắc tới, bệ hạ giết cứ giết, cần gì phải có thái độ nữ nhi này?”

Giọng của y hoàn toàn khác với người ngoài, vậy mà Dương Kiên còn không giận y, càng không thể bực được.


Ngược lại tâm tình đã tốt hơn nhiều.

Dương Kiên khôi phục tâm tình, đồng thời cũng khôi phục vẻ tỉnh táo và quyết đoán thường ngày.

“Cái chết của Lý Mục và Lưu Phưởng có vấn đề, trẫm để Hình bộ giao hồ sơ lại cho ngươi, ngươi âm thầm điều tra, đừng kinh động quá nhiều người.”

“Gọi Thôi Bất Khứ đi, trước kia các ngươi hợp tác phá án, sẽ luôn có niềm vui bất ngờ, tin chắc lần này cũng thế.”

“Trước giờ Giải Kiếm phủ các ngươi và Tả Nguyệt cục không hợp nhau, trải qua mấy lần kia, chắc hẳn ngươi cũng đã thay đổi cái nhìn rồi.”

Nói xong lời cuối cùng, Hoàng đế còn mang theo mấy phần châm biếm.

Phượng Tiêu chưa kịp trả lời, bởi vì nội thị báo lại, nói Tần vương vào cung thỉnh an.

Tần vương Dương Tuấn là con trai thứ ba của Đế Hậu, đứng hàng không trước không sau, địa vị cũng lúng ta lúng túng.

Nhưng có vẻ người này không có hùng tâm tráng chí gì, ngày thường giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Đế Hậu, sau lưng liền bắt đầu suy nghĩ ăn uống vui đùa.

Phượng Tiêu cũng ham chơi, hai người qua lại không ít, coi như là quen thuộc.

Tần vương vừa đi vào, đã nhìn thấy Phượng Tiêu đứng ở trong điện.

Hắn nháy nháy mắt với Phượng Tiêu.

Hoàng đế ho nhẹ một tiếng: “Không ra thể thống gì!”

Tần vương lúc này mới đàng hoàng hành lễ, lại cười đùa cợt nhã: “Nhi tử tới thăm ngài, hai ngày nay ngài ăn uống có ngon miệng không?”

Hoàng đế trừng hắn một cái: “Đi thăm mẫu hậu ngươi chưa?”

Tần vương nói: “Lát nữa sẽ đi ngay.”

Hoàng đế thở dài nói: “Mẫu hậu ngươi gần đây bị bệnh, tâm tình không được tốt, ngươi đi nói chuyện cho tốt, chớ chọc nàng.”

Tần vương chắp tay: “Nhi tử hiểu được.”

Hoàng đế thấy hắn muốn nói lại thôi, “Còn có chuyện gì sao?”

Tần vương cười hì hì nói: “Nghe nói hôm qua Nhị huynh săn được một con hươu ở ngoại ô, có dâng lên cho ngài, nhi tử biết từ trước đến giờ ngài không uống máu hươu, có thể ban máu hươu cho nhi tử không?”

Hoàng đế muốn mắng hắn kiêu xa dâm dật, suy nghĩ một chút thấy cũng không có tâm tình thao thao bất tuyệt, liền phất tay một cái: “Đi đòi Phùng An đi.”

Phùng An là nội thần theo hầu Thiên tử, đang ở ngoài cửa phục dịch.

Tần vương mừng rỡ, vội quỳ xuống tạ ơn, chuẩn bị cáo lui.

Trước khi đi, Hoàng đế còn dặn dò hắn: “Mấy hôm nữa có hội phật thiện chùa Đại Hưng, trẫm phải đi cầu phúc cho hoàng hậu, ngươi nhớ phải đi theo.”

Ở trong mắt người ngoài, Hoàng đế cái gì cũng tốt, chỉ là sợ vợ.

Ở trong mắt Hoàng đế, thời điểm hắn gian nan nhất do dự nhất, là Độc Cô hoàng hậu ở sau lưng chống đỡ hắn, thậm chí nắm tay hắn cùng nhau đi.

Giữa hai người, không chỉ là vợ chồng, càng là thầy tốt bạn hiền, nâng đỡ dựa sát vào nhau.

Hoàng đế đương nhiên có sự cẩn thận của mình, hai vợ chồng bình thường cũng chưa chắc không có cãi vã, nhưng một câu nói của Độc Cô hoàng hậu còn có tác dụng hơn mười câu của người ngoài.

Hoàng hậu bị bệnh không dậy nổi là đả kích rất nghiêm trọng với hắn.

Tần vương đương nhiên vội vàng đáp ứng: “Cầu phúc vì mẫu hậu, nhi tử sao dám quên, phải dùng trang phục sa hoa tham dự, thành kính cầu nguyện!”

Hắn quay đầu chớp mắt với Phượng Tiêu, tỏ ý y đi với mình.

Phượng Tiêu không để ý đến hắn, Tần vương không thể làm gì khác hơn là mất mát rời đi.

“Bệ hạ, thần muốn mượn một tên họa sĩ.”

Hoàng đế ngẩn ra, chỉ cảm thấy khó hiểu với thỉnh cầu này.

“Vì sao đột nhiên muốn họa sĩ?”

Phượng Tiêu nghiêm túc nói: “Thần tự soi gương, luôn cảm thấy phong tư dung mạo cử chỉ này mà không được họa sĩ giỏi nhất nước vẽ lại, không đến mấy trăm năm sau, hậu nhân sẽ khó mà tưởng tượng trên đời này còn có phong thái như thế.”

Hoàng đế: …

Hắn không phải ngày đầu tiên quen Phượng Tiêu, tất nhiên biết Phượng Tiêu có đức hạnh này.

Núi không còn đất, trời đất hợp làm một, mới dám không tự luyến(*).

(*) Chế từ bài “Thượng dạ”: (Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt). (Khi nào) núi không còn đất, trời đất hợp làm một (thì) mới dám chia lìa cùng người.

Hai người đối mặt chốc lát, Hoàng đế thua trận.

“Trong cung có một họa sĩ Lâm thị, tên Thủ Hành, tài vẽ cao siêu không hề kém danh gia, cho ngươi mượn, khi nào ngươi vẽ đến chán rồi thì mang trả cũng được.”

Phượng Tiêu cười nói: “Vậy thì tạ ơn Bệ hạ.”

Tần vương bê chén máu hươu đợi ở cửa cung một lúc lâu, mới chờ đến khi Phượng Tiêu hiện thân.

“Sao lâu như vậy rồi ngươi mới ra ngoài!” Dương Tuấn không nhịn được than phiền.

Phượng Tiêu liếc bát máu hươu trong tay hắn một cái: “Cường dương?”

Dương Tuấn cười khì khì, chợt hỏi: “Lần này ngươi ra ngoài có diễm ngộ gì không?”

Phượng Tiêu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có.”

Ánh mắt Dương Tuấn sáng lên: “Ngươi mắt cao hơn đầu, nhất định sẽ coi trọng một mỹ nhân tuyệt sắc đúng không?”

Phượng Tiêu: “Ai có thể so được với ta?”

Dương Tuấn: … Thiếu chút nữa đã quên đức hạnh của người này!

Hắn chưa từ bỏ ý định, lại đổi một cách hỏi khác: “Cho dù dung mạo không bằng ngươi, nhưng vẫn phải có thứ khiến ngươi vừa mắt chứ? Lúc nào cho ta gặp tí đi?”

Người nọ…

Đôi môi mỏng và nụ cười nhạt lập tức hiện ra trong đầu.

Phượng Tiêu không khỏi nhếch khóe miệng.

“Sở trường của hắn chính là mắng chửi người.”

Dương Tuấn:???

Phượng Tiêu: “Còn thích tính kế sau lưng người ta.”

Dương Tuấn:???

Phượng Tiêu: “Lòng dạ lại cứng rắn, tính khí cũng không tốt, ngươi cho hắn ăn một chút thua thiệt, hắn sẽ trả lại mười lần.”

Dương Tuấn nghi ngờ: “Ngươi chắc chắn ngươi đang nói về người mình thích chứ không phải kẻ thù?”

Phượng Tiêu nhìn hắn một cái: “Kẻ thù của ta đều chết hết rồi, nhưng người này không thể chết được, ta muốn hắn sống khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”

Dương Tuấn gật đầu: “Ta hiểu, ngươi không thích người ngàn theo trăm thuận với ngươi mà chỉ thích người suốt ngày đối nghịch, tục xưng là bị coi thường.”

(Tục xưng là M công =]]]]])

Phượng Tiêu: …

Y lười nói nhảm, muốn cất bước đi, Dương Tuấn vội ngăn lại.

“Được được được, không nói đùa nữa, có chuyện tốt muốn nói với ngươi! Tối nay là tiết Nguyên Tiêu, ta tổ chức tiệc trong phủ, Thái tử và Nhị huynh đều đến, ngươi cũng đi tham gia náo nhiệt đi!”

Phượng Tiêu nhướng mày: “Có đồ chơi mới mẻ không?”

Dương Tuấn đắc chí: “Đương nhiên! Ta cố ý tìm cả đoàn nhạc từ Quy Tư đến, còn có vũ kỹ, đảm bảo nàng múa sẽ khiến ngươi mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ nghe qua!”

Phượng Tiêu phản ứng bình thường: “Vậy được, tối nay nếu còn sớm, ta sẽ đến.”

Dương Tuấn thấy y lại muốn đi, vội vàng kéo tay áo y.

“Nhất định ngươi phải đến đấy, ta đã nói với người ta rồi!”

Phượng Tiêu cười như không cười: “Tần vương điện hạ bán ta đi?”

Dương Tuấn cười xòa: “Cũng không thể nói là bán được, A Ngũ cũng đi mà.”

Phượng Tiêu: “Ta từng nói với Bệ hạ, ta không có tình cảm với Lan Lăng công chúa, càng không muốn làm phò mã.”

Dương Tuấn: “Được được, ta biết, nhưng các ngươi là nam chưa cưới nữ chưa gả, thân phận lại môn đăng hộ đối, gặp một lần cũng không sao chứ? Nếu ngươi đã có người thích thì hãy đưa nàng đến dự tiệc cùng, nói không chừng A Ngũ thấy liền tuyệt vọng thì sao?”

Phượng Tiêu không trả lời mà quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Dương Tuấn cũng nghiêng đầu nhìn theo.

Một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới, nhìn kí hiệu, hẳn là trong phủ Lạc Bình công chúa.

Dương Tuấn sáng tỏ: “Nhất định là Đại tỷ đưa con gái vào cung thăm mẫu hậu.”

Xe ngựa đến trước mặt bọn họ thì dừng lại.

Rèm vén lên, bên trong chỉ có một thiếu nữ.

Dương Tuấn ngạc nhiên nói: “Sao chỉ có một mình ngươi vào cung, mẫu thân ngươi đâu?”

Vũ Văn huyện chúa bước xuống xe ngựa, thành thục hành lễ, tiếng nói êm tai: “Tam cữu cữu bình an, Phượng phủ chủ bình an, mẫu thân hôm nay thân thể khó chịu, sai ta vào cung thăm bà ngoại. Bà ngoại bởi vì Thôi tôn sứ tới nên nói thêm đôi câu với ta.”


Trước khi Thôi Bất Khứ rời kinh, lời đồn Hoàng hậu cố ý kết hợp hắn với Vũ Văn huyện chúa quá mức ồn ào.

Rất nhiều người đều cho rằng, nếu không phải Hoàng hậu bỗng nhiên bị bệnh, nói không chừng bây giờ cũng đã cưới gả rồi.

Dương Tuấn vừa nghe lời ấy, liền lộ ra nụ cười mập mờ: “Vậy ngươi có nói hơn hai câu với Thôi tôn sứ không?”

Hai gò má Vũ Văn huyện chúa ửng hồng, thẹn thùng cúi đầu.

Phượng Tiêu chợt hỏi: “Lúc trước không phải Lạc Bình công chúa không muốn hôn sự này sao? Sao Huyện chúa giống như trong một đêm liền hài lòng với Thôi Bất Khứ vậy?”

Dương Tuấn cười nói: “Ngươi rời kinh lâu ngày, có chỗ không biết, lúc trước Anh nương hỏi chúng ta rất nhiều chuyện liên quan tới Thôi Bất Khứ và Tả Nguyệt cục, sau khi nghe các ngươi thu phục Lục Công thành liền thay đổi thái độ. Ta đã nói rồi, từ xưa mỹ nhân sao có thể không yêu anh hùng? Mặc dù thân thể Thôi Bất Khứ hơi kém chút, từ từ điều dưỡng cũng được, nói không chừng còn có thể thành một nhân duyên bạc đầu giai lão đấy!”

Phượng Tiêu nói thì ra là như vậy, bỗng dưng đưa tay ra chạm vào mặt Vũ Văn huyện chúa.

Tốc độ của y không nhanh không chậm, Vũ Văn huyện chúa kinh ngạc lui về phía sau một bước.

“Phượng phủ chủ làm gì vậy!” Giọng nói hơi giận.

Dù Vũ Văn Nga Anh không phải cháu gái ngoại của Hoàng đế mà chỉ là một nữ tử tầm thường, thì đây cũng là hành vi rất thất lễ.

Nhưng Phượng Tiêu rất bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi, còn thoải mái nói: “Huyện chúa mặt như hoa đào, vừa rồi không nhịn được, thất lễ.”

Nếu y cũng được coi là đăng đồ tử, thì chắc chắn sẽ là đăng đồ tử to gan nhất từ xưa đến nay.

Ban ngày ban mặt, ở hoàng cung đại nội, vô lễ với cháu gái ngoại của Hoàng đế.

Nhưng Dương Tuấn nhìn Phượng Tiêu một chút, lại nhìn Vũ Văn Nga Anh một chút, cảm thấy cháu gái ngoại cũng không coi là thiệt thòi.

Vũ Văn Nga Anh cắn môi dưới một cái, thấy Dương Tuấn không có lên tiếng mắng, cũng nhịn tức giận xuống, xoay người không nói một lời, lên xe đi.

Dương Tuấn mới phản ứng được, nói với Phượng Tiêu: “Ngươi cũng quá lớn mật, không coi người cậu như ta ra gì đó hả!”

Phượng Tiêu cười nói: “Sao dám, thực không dám giấu giếm, vừa rồi dáng vẻ Huyện chúa mắc cỡ có mấy phần giống người ta thích, nhất thời ma xui quỷ khiến lỗ mãng, sau này gặp lại Huyện chúa, ta sẽ xin lỗi nàng.”

Sự chú ý của Dương Tuấn lập tức bị kéo đi, tò mò truy hỏi người y yêu.

Phượng Tiêu câu được câu không đáp lại, dư quang thỉnh thoảng liếc về chiếc xe ngựa đang đi xa, che giấu suy nghĩ dưới đáy mắt.

Y cảm thấy, ánh mắt họ Thôi lợi hại như vậy, nói không chừng đã nhận ra.



Họ Thôi đang ở hậu cung.

Cho dù là một trong “Nhị thánh” danh chính ngôn thuận cùng xưng với Hoàng đế, Độc Cô hoàng hậu là một trong số ít những Hoàng hậu có thể gặp ngoại thần trong triều.

Bởi vì địa vị và công lao của Hoàng hậu, Hoàng đế cùng triều thần cũng không có dị nghị gì.

Thôi Bất Khứ lại là khách quen trong đó.

Chẳng qua Hoàng hậu bình thường tinh thần sảng khoái, giờ phút này đang nằm trên tháp không dậy nổi, lúc nào cũng ho khan.

Sắc mặt của nàng và Thôi Bất Khứ đúng là đã không phân biệt được người nào kém hơn.

Khuôn mặt vốn đẫy đà rõ ràng đã gầy đi, hai gò má lõm xuống, đôi mắt xanh đen.

Hoàng hậu bỗng nhiên thở dài một tiếng thật thấp.

Nàng trời sinh tính tình hiếu thắng, gần như chưa bao giờ than thở, nhưng bị bệnh sẽ làm giảm tinh thần của người ta.

“Lúc trước ta muốn gả Anh nương cho ngươi, vốn là ngươi đưa ra kế sách tạm thời, nhưng bây giờ bệnh tình của ta nguy hiểm, chưa kịp chuẩn bị gì, ngươi và ta là quân thần, nhưng quan hệ cũng không hề nông cạn, ta thật sự có ý thúc đẩy cuộc hôn nhân này, để ngươi cũng có thể thành gia lập nghiệp, Bất Khứ nghĩ như thế nào?”