Vô Song

Quyển 6 - Chương 146

Nguyên Tam Tư nhớ rằng một vị tiền bối đã từng nói với hắn, năm đó năm đại cao thủ vây công tông chủ của Hoán Nguyệt tông, cho dù tông chủ Yến Vô Sư của Hoán Nguyệt tông có võ công cao hơn nữa thì dưới sự vây công của năm vị cao thủ hàng đầu, cuối cùng gần như khó giữ được tính mạng.

Hôm nay chờ đợi Phượng Tiêu không chỉ có thế quân lực địch của Nguyên Tam Tư, ngoài ra còn có mười một tên cao thủ nhất lưu, Nguyên Tam Tư tin tưởng với cục diện này, đừng nói Phượng Tiêu, cho dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng phải bó tay chịu trói.

Lâu chủ có lệnh, phải giữ lại một mạng của Thôi Bất Khứ, còn Phượng Tiêu thì giết chết không luận tội.

Đã như vậy, bây giờ hắn không cần phải nương tay nữa.

Phượng Tiêu phải chết.

Mười một tên cao thủ nhất lưu đều xuất hiện, cộng thêm chính hắn, cho dù như thế nào, hôm nay nhất định là ván cờ chết của Phượng Tiêu, y căn bản không thể đi ra khỏi quán rượu này được.

Đương nhiên quán rượu không hề đóng cửa, nhưng động tĩnh bên trong đủ để tất cả mọi người lẩn tránh ra xa, huống chi gần đây mưa như thác đổ cả ngày, lũ lụt tràn lan, bách trong thành đều khó khăn túng thiếu, chẳng ai có thừa hứng thú chạy tới uống rượu cả.

Trên xà ngang đang đánh náo nhiệt, lại còn có người đi từ cửa đi vào.

Tư thế nhàn nhã, không nhanh không chậm, phe phẩy cái quạt, khoác áo hắc bào.

Ánh mắt của mười một tên cao thủ đều đồng loạt nhìn về phía người đến.

Bọn chúng không chỉ không ra tay dạy dỗ khách không mời mà đến không biết trời cao đất dày kia, mà ngược lại lộ vẻ mặt cổ quái cứ như gặp quỷ.

Mặc dù bầu trời vẫn chưa hoàn toàn biến thành màu đen, nhưng bây giờ đã là chạng vạng tối, mắt thấy màn đêm đã đến nơi, chính là thời khắc yêu ma quỷ quái xuất hiện hoành hành.

Khách không mời mà đến không coi ai ra gì, tựa như không nhìn thấy trên xà ngang đang đánh nhau, vẫn chọn một chỗ ngồi xuống, dùng cây quạt gõ gõ mặt bàn.

“Sao mà quán rượu đang êm đẹp lại không có ai bán rượu thế?”

Không chỉ bề ngoài dung mạo, giọng nói liến thoắng cũng giống Phượng Tiêu như đúc.

Chẳng lẽ Phượng Tiêu vừa rồi không phải Phượng Tiêu, kẻ bây giờ tiến vào mới là chính chủ?

Không chỉ có mười một tên cao thủ kia mà ngay cả Nguyên Tam Tư cũng nhìn thấy Phượng Tiêu mới đến.

Một người nhìn lầm thì có thể là do ánh mắt có vấn đề, nhưng nếu như mười hai người cũng nhìn thấy, chỉ có thể nói đúng là có hai Phượng Tiêu giống nhau như đúc xuất hiện.

Cao thủ tỷ thí, kị nhất là tâm trạng giao động, Nguyên Tam Tư chỉ là phân tâm một chút nhìn Phượng Tiêu kia, chỉ trong thời gian không kịp nháy mắt mà kẻ hở chưởng phong đã bị tấn công, dây đàn im hơi lặng tiếng đập vào mặt hắn!

Nguyên Tam Tư không chút nghĩ ngợi liền ra tay ngăn cản, không ngờ kẻ địch lại ra tay tấn công một bên khác, hắn kêu rên thành tiếng, bả vai đau nhức, chỗ đặt chân không yên, rơi từ xà ngang xuống, lại mượn lực xoay tròn giữa không trung, lao về phía Phượng Tiêu một lần nữa.

Cùng lúc đó, mười một tên cao thủ trên mặt đất, toàn bộ cùng chung ý tưởng đánh về phía Phượng Tiêu đang ngồi yên như núi!

Phượng Tiêu kia cười một tiếng, không hề triền đấu chính diện với bọn chúng, mà bóng người lơ lửng, tán loạn tùy ý phía sau tủ xếp đầy những vò rượu ngay ngắn, vào lúc chưởng phong bóng kiếm lần lượt thay nhau, từng vò rượu rơi vỡ đầy đất, mùi rượu tản ra tràn đầy hô hấp mỗi người, say sưa giống như hương rượu.

Trong mười một tên cao thủ giang hồ này không thiếu người có khứu giác bén nhạy, cho dù hai Phượng Tiêu có vóc người thanh âm không khác chút nào, nhưng khí tức của họ cũng không giống nhau, đủ để phân biệt ra được từ chỗ rất nhỏ, nhưng vò rượu vừa vỡ, ai nấy đều dính mùi rượu cả người, không có cách nào phân biệt được khí tức nữa.

Một người lại xuất hiện ở cửa.


Lại là một Phượng Tiêu.

Mọi người đã nhìn thấy người thứ hai thì cũng sẽ không để lộ ra thêm nhiều khiếp sợ với người thứ ba.

Phượng Tiêu thứ ba cười nói: “Trùng hợp như vậy, Lão nguyên à, vẫn khỏe chứ?”

Nguyên Tam Tư: …

Hai người tên xà ngang đột nhiên tách ra, mỗi người một bên.

Ba Phượng Tiêu, trên xà ngang, giữa những mảnh vỡ của vò rượu, ở cửa, giống nhau như đúc, không khác biệt chút nào.

Đã xuất hiện ba Phượng Tiêu rồi.

Liệu có xuất hiện thêm người thứ tư không?

Nguyên Tam Tư cười lạnh một tiếng: “Chút tài mọn! Phượng Tiêu ngươi từ trước đến giờ coi mình rất cao, từ lúc nào mà đã phải dùng loại biện pháp tham sống sợ chết này rồi?”

Hắn không tin cõi đời này thật sự có ba Phượng Tiêu, đây cũng chỉ là thuật dịch dung thôi.

Coi như ung dung mạo cử chỉ đi đứng không phân biệt được lẫn nhau, nhưng ba “Phượng Tiêu” này không thể nào ngay cả vũ khí cũng giống nhau chứ.

Phượng Tiêu ở cửa nói: “Lão nguyên, ngươi phái mười một người tới vây công ta, nhưng không cho phép ta gọi người giúp, cái này không phải là quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao?”

Phượng Tiêu trên xà ngang thở dài: “Ngươi cần gì phải vạch trần bọn chúng, Vân Hải Thập Tam Lâu đã hết bản lĩnh rồi!”

Phượng Tiêu bên cạnh tủ rượu cuồng vọng cười nói: “Thằng cu Tiêu Lý không dám đi ra, chỉ có thể phái ngươi tới làm lính hầu, lão Nguyên, ngươi dù sao cũng được coi là một nhân vật lớn, không cảm thấy bực bội sao!”

Nguyên Tam Tư làm như không nghe thấy, người ở giữa không trung, lao đi như chim ưng, hiệp phong lôi thế hung hăng tới, một chưởng hóa mười, mười chưởng hóa ngàn, mười triệu ảo ảnh từ bốn phương tám điên cuồng gào thét cuốn về phía Phượng Tiêu!

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối lại, hàng ngàn đèn lồng của quán rượu đung đưa vang dội theo gió đêm, ánh nến chập chờn muốn tắt, hoặc sáng hoặc tối chiếu ngổn ngang đầy đất.

Mười một tên cao thủ hóa thành bóng người lay động, thì chia nhau tấn công hai Phượng Tiêu, bọn họ đều cầm vũ khí, thành tựu khinh công có những điểm riêng khác nhau, nhanh chậm cao thấp cũng có sự khác biệt.

Những người chậm nửa bước, cả nửa đời còn lại sẽ phải cảm thấy vui vì khinh công của mình không bằng người ta mới giữ được tính mạng.

Phượng Tiêu bên cạnh tủ rượu phi thân lên, chưởng phong dâng trào cổ, lấy thế dời sông lấp biển mà nghênh đón ba kẻ đánh tới phía chính diện.

Phượng Tiêu ở cửa trở tay chụp lấy cây đàn sau lưng, đàn được chân khí dẫn dắt mà bay ra giữa không trung, vội vã xoay tròn, thân đàn được một bàn tay thon dài có lực bắt lấy, một giây kế tiếp dây đàn bị kích thích, sóng âm theo tiếng nhạc tràn ra, mặc dù tiếng đàn hết sức nhàm chán nhưng sóng âm được rót nội lực không phải thứ mà người thường có thể chịu được, lúc này hai lỗ tai của ba tên cao thủ chạy đầu tiên đau nhói chảy máu, bọn chúng chỉ cảm thấy lỗ tai ông ông, không nghe rõ tất cả quanh mình nữa.

Tựa như bông tuyết bay, tựa như mưa to thác đổ, cực kì huyên náo lại hóa thành yên tĩnh vô biên, trời đất quay cuồng, máu tươi xông lên miệng mũi, động tác trong tay cũng đi dần chậm lại theo, Phượng Tiêu cầm đàn lạnh lùng hừ một cái, đối với bọn chúng mà nói, tiếng hừ này nhất thời như chuông vàng đại lã(*), nặng nề đánh vào ngực, nhất thời thân hình ngưng trệ một cái, khí thế hung hăng và đao kiếm thoáng chốc mềm nhũn không còn lực, bị một cái đàn đánh tới ngay ngực, liên tiếp, trong ba kẻ không có ai may mắn tránh khỏi, kêu thảm thiết rồi rơi xuống văng ra xa.

(*)Đại lã: là âm cao nhất, hay nhất.

Trên xà ngang, Nguyên Tam Tư đi được nửa đường, nhìn thấy tình hình dưới đất thì không khỏi cười lạnh một tiếng.

Ban đầu Phượng Tiêu giả vờ gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu đã từng tự báo gia môn, Nguyên Tam Tư cũng biết trong ba tông Ma môn, Pháp Kính tông lấy đàn làm vũ khí, riêng một góc trời, bây giờ nếu người nọ vung mạnh đàn đánh nhau thì tất nhiên sẽ là Phượng Tiêu thật sự không thể nghi ngờ, mà chắc chắn kẻ trước mặt hắn chính là hàng giả!

Hai tay áo bay ra hai luồng sáng, một ở phía trước lao về phía cổ đối phương, một ở phía sau lao đến đan điền, Phượng Tiêu giao thủ với hắn thấy vậy thì hạ người xuống, nhưng Nguyên Tam Tư tựa như đã sớm nghĩ đến hành động này của y, khóe miệng nở nụ cười nhạt, giơ tay bắn ra luồng sáng thứ ba, sau đó chưởng phong của hắn cũng nhanh chóng vỗ tới đỉnh đầu của Phượng Tiêu.

Lúc này thân hình Phượng Tiêu rơi xuống sẽ làm tan mất nội kình, nếu y may mắn đỡ được luồng sáng cuối cùng thì tất nhiên sẽ mất hết sức, không còn cách nào dùng toàn lực trả đũa nữa, một chưởng này của hắn đi xuống, cho dù đối phương không vỡ đầu thì tất nhiên sẽ bị khí huyết nghịch chuyển mà bị thương nặng!

Cách đó không xa truyền tới kêu thảm thiết.

Áo khoác bị vứt lên thật cao, nam nhân hắc bào giống như một con Phượng Hoàng cánh đen bay nhanh, giương cánh trải khắp mặt đất, kiêu ngạo chói mắt, độc nhất vô nhị.

Dây tơ trong tay giống như lưỡi dao sắc bén gọt kim đoạn ngọc đến mức đầu của hai tên cao thủ đều rơi xuống đất!

Mà Phượng Hoàng tùy ý khoe khoang, thân hình không ngừng như thế chẻ tre, chưa từng có từ trước đến nay.

Quán rượu ngổn ngang như trời đất chưa lập, quần áo đen lướt qua, lấy máu mở đường, cắt vỡ hồng hoang, chỉ một thoáng mà vạn quỷ phải khóc, tối tăm vắng vẻ!

Chẳng biết lúc nào mùi rượu nồng nặc đã bị mùi máu tanh lấn áp, Phượng Tiêu hạ thủ không chút lưu tình, mười một tên cao thủ nhất lưu ở chỗ này lại như lần đầu rời nhà tranh ra giang hồ vậy, bó tay bó chân, đỡ bên trái hở bên phải.

Chẳng biết lúc nào, bóng người ba Phượng Tiêu đã lần lượt thay nhau, để cho người ta sinh ra một loại một ảo giác hóa thành ba.

Chẳng lẽ, thật sự là có ba Phượng Tiêu?

Một người trong số mười một tên hoảng hốt thầm nói.

Gã họ Trúc, tên Diệp Thanh, sư xuất phái Tung Sơn, dùng kiếm.

Phái Tung Sơn tuy không có quy mô nhưng Trúc Diệp Thanh có thiên phú cao, hai mươi lăm tuổi ở Mạc Bắc đã liên tục đánh bại Mạc Bắc tam hùng, lấy một địch ba, như vậy mà thành danh, sau đó được Lưu Ly cung Phương Trượng châu xếp hạng thứ ba mươi bảy bảng võ lâm. Ai nấy đều hướng tới đệ nhất thiên hạ, có thể bước lên thứ ba mươi bảy cũng không phải là hạng người tầm thường.

Tối nay gã vốn muốn mượn tính mạng Phượng Tiêu để thành danh, tiến cao hơn một tầng, nhưng chưa từng dự đoán kẻ địch lại cường đại như thế.

Từ nhỏ đến lớn khắc khổ học võ chỉ vì nhất cử thành danh để thiên hạ đều biết, nhưng Trúc Diệp Thanh biết, chỉ sợ tâm nguyện của gã sẽ không cách nào hoàn thành.

Quỷ ảnh loạn vũ, ánh đèn liễu loạn, khi một tia sáng cuối cùng biến mất, giống như một đèn lồng cuối cùng rốt cuộc bị gió thổi tắt, trước mắt Trúc Diệp Thanh tối sầm lại, rốt cuộc hoàn toàn mất đi tri giác.

Cái chết của gã không có nghĩa là cuộc chiến kết thúc.

Các cao thủ còn là đều biết cuộc chiến tối nay đã là cục diện không chết không thôi.

Phượng Tiêu không chết thì mỗi người bọn chúng sẽ phải chết tại chỗ.

Cho nên Phượng Tiêu chỉ có thể chết, không có bất kì một lựa chọn thỏa hiệp nhượng bộ cầu hòa nào cả.

Nguyên Tam Tư vừa qua lại một chưởng với một Phượng Tiêu.

Chân khí kịch liệt dâng trào giữa hai bên, sau một chưởng kia, hai bên bay xuống đất theo hướng ngược lại, tất cả đều vững vàng rơi xuống đất.

Nhưng Nguyên Tam Tư có nỗi khổ mà chỉ mình hắn biết, khí huyết cuồn cuộn, phải nuốt một búng xuống để không phun ra, hắn không biết Phượng Tiêu có giống vậy hay không, nhưng hắn không dám đánh cuộc.

Từ lúc bắt đầu nắm chắc phần thắng, đến bây giờ sinh lòng do dự, Nguyên Tam Tư rất rõ loại tâm cảnh này biến hóa cũng không phải là chuyện tốt.

Hắn chợt nhớ tới trước khi đi, Lâu chủ đã nói với hắn. 

Lâu chủ nói Phượng Tiêu dùng hai viên xá lợi kia thì công lực tiến thêm nhiều, xưa không bằng nay, đã là kẻ địch lớn của Vân Hải Thập Tam Lâu, lần này không thể không trừ.

Lúc ấy mặc dù Nguyên Tam Tư biết võ công của Phượng Tiêu không tầm thường, nhưng lại không chịu thừa nhận Lâu chủ không yên tâm về biểu hiện của mình.

Bây giờ hắn không thể không thừa nhận Lâu chủ nói đúng.

Võ công của Phượng Tiêu tiến rất nhanh, thiên phú võ học cao, thật là đời người hiếm thấy.

Đối phương vẫn cầm quyền hành của Giải Kiếm phủ, lại có quan hệ mập mờ với Thôi Bất Khứ.

Hai người một võ một trí, lấy mạnh bù yếu, tròn khuyết phù hợp.

Kẻ địch lớn như vậy làm sao có thể không trừ được?

Quán rượu bỗng nhiên an tĩnh lại.

Kể cả gió lớn bên ngoài cũng tựa như bỗng nhiên bị nắm cổ họng, không phát ra được bất kì động tĩnh rất nhỏ gì nữa.

Bao gồm cả Nguyên Tam Tư, bây giờ bọn họ chỉ còn có sáu người.

Mà Phượng Tiêu và phân thân của y, vẫn là ba.

Đối phương lại giết chết một nửa số người của mình.

Nghi ngờ trong lòng Nguyên Tam Tư càng ngày càng lớn.

Dẫu sao nhất khí hóa Tam Thanh(*) chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại, Phượng Tiêu không thể thật sự có hai phân thân được, người có võ công đến cảnh giới như y ít lại càng ít, cho dù có thì ai lại bị y mời đi trong lúc vội vàng, nguyện ý giả trang thành phân thân của y chứ?

(*) Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.

Tất nhiên võ công sẽ tồn tại cao thấp, cũng nhất định sẽ có nhược điểm, chỉ cần có thể phân biệt ra được phân thân để các cao thủ còn lại công kích bọn họ, mình thì chuyên tâm đối phó với bản thân Phượng Tiêu, phần thắng sẽ tăng nhiều.

Nguyên Tam Tư lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lắng chiều hướng của kẻ địch ở trong bóng tối.

Hai bên đều không có tiếng động.

Dường như ngay cả hô hấp cũng ngừng.

Máu dính trên dây tơ càng ngày càng nhiều, chúng ngưng tụ theo độ cong của sợi dây đến một chỗ, cuối cùng không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống đất.

Trong ba Phượng Tiêu, có người không tránh khỏi khẽ động.

Đó là cử động theo bản năng, người này có võ công kém nhất!

Nguyên Tam Tư vừa động suy nghĩ, miệng huýt gió, ngay sau đó hai tên cao thủ bay ra tấn công người nọ.

Ngoài ra hai Phượng Tiêu, một người trong đó không nhịn được ra tay đi cứu đồng bạn.


Người này cũng là phân thân!

Lại có ba tên cao thủ đánh ra.

Nguyên Tam Tư không do dự nữa, hai tay xuất hiện hàn quang, trong tay có thêm một thanh trường kiếm, đánh về phía người cuối cùng!



Hỗn loạn ở phủ quận trưởng rất nhanh đã được giải quyết.

Nạn dân và tử tù bị nhốt đã lâu, tay chân không có sức, chỉ mượn một chút ác khí mà thôi, hơn nữa phủ quận trưởng lại ít người canh gác, lúc này mới ở dưới sự suất lĩnh của Tả Nguyệt Vệ đi công chiếm, Thôi Bất Khứ mang binh tới đã ổn định lại cục diện.

Bùi Kinh Chập chạy tới sau một bước, thấy Thôi Bất Khứ không làm hại tính mạng của người dân bị thương thì không khỏi thở phào một cái.

Có lẽ là vẻ mặt của hắn quá mức rõ ràng, ngay cả Thôi Bất Khứ cũng chú ý tới.

Thôi Bất Khứ cười như không cười: “Ngươi sợ ta lợi dụng những nạn dân này để giải vây, quay đầu lại giết bọn họ để dẹp loạn?”

Mặt Bùi Kinh Chập ửng đỏ: “Khiến Thôi tiên sinh chê cười rồi.”

Thôi Bất Khứ: “Tuy ta không phải người tốt lành gì nhưng cũng không có hứng thú ra tay với bình dân tay không tấc sắt, nếu không phải có Dương Vân tham ô và nạn lụt này thì bọn họ vốn chính là dân chúng tầm thường, sau này bọn họ sẽ trở thành nhân chứng cho đám người Dương Vân và Vũ Nghĩa. Ngươi tập trung mọi người lại một chỗ để thống kê số người, đừng để bọn họ chạy tán loạn khắp nơi bàn chuyện, sau đó lục soát phủ quận trưởng, Dương Vân sẽ cất giấu một số tai lương ở đây, lấy những lương thực kia ra nấu cháo chia cho những người này, để cho bọn họ ăn no rồi nói sau.”

Bùi Kinh Chập chấn động tinh thần, lên tiếng đáp lại rồi vội vã rời đi, hắn căn bản quên mất Thôi Bất Khứ là Tả Nguyệt sứ, không chỉ huy được lên trên đầu mình.

Dung Khanh không nhịn được chen miệng: “Thôi tiên sinh, ta có thể làm gì?”

Thôi Bất Khứ: “Những tử tù kia còn xen lẫn trong nạn dân, ngươi cầm danh sách đi phân biệt từng người bọn họ, những ai thật sự phạm tội đáng chết, những ai bị Dương Vân hạ ngục oan, phải cần đến vị Ngự sử thanh thiên là ngươi.”

Đây chính là nghề cũ của Dung Khanh, hắn lộ ra vẻ hưng phấn, xắn tay áo lên đi.

Phủ quận trưởng đã bị nạn dân huyên náo lộn xộn, rất nhiều người thừa dịp nổi loạn mà đoạt không ít kỳ trân dị bảo, nhưng hai tên Tả Nguyệt Vệ phụng lệnh Thôi Bất Khứ lục soát thư phòng Dương Vân, giờ phút này bọn họ báo lại, nói là phát hiện một ít thứ kì lạ ở trong thư phòng.

Dương Vân bị trói gô đưa tới, đi theo Thôi Bất Khứ vào thư phòng của mình.

Gạch phía dưới án thư đã bị cạy lên, để lộ ra một mảnh trống rỗng đen sì.

Rất nhiều nhân vật lớn sẽ đặt những cửa vào thư phòng khác nhau, có thể bởi vì bọn họ có vô số bí mật, tất nhiên phải có một nơi như vậy để cho bọn họ tùy thời tùy chỗ có thể che giấu được thứ không thấy được ánh sáng của mình.

Nhìn mật thất bị mở ra, Dương Vân cũng không thấy bất ngờ, nhưng dọc đường hắn vẫn mặt xám như tro tàn, không nói một lời, giờ phút này lại phá lệ mở miệng: “Thôi Bất Khứ, ta biết ta không ngăn cản được ngươi đi vào đó, nhưng coi như ta xin ngươi, chỉ một mình ngươi đi vào có được không? Chuyện này liên quan đến mặt mũi Thiên gia, không thể truyền cho người thứ ba!”

Thôi Bất Khứ ngạc nhiên nói: “Sao lúc ngươi làm những chuyện này không nghĩ tới mặt mũi Thiên gia?”

Bây giờ ngược lại nhớ tới mình họ Dương rồi?

Dương Vân âm trầm gầm nhẹ: “Ta bảo đảm bên trong không có cơ quan cạm bẫy, nhưng có ít thứ chỉ có thể ngươi mới nhìn thấy được!”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Tả Nguyệt cục có chức trách trong người, không có gì là không thể biết.”

Dưới ánh lửa, hai người gần trong gang tấc, hắn càng nhìn càng cảm thấy đối phương giống một người.

Nhưng Thôi Bất Khứ không nhiều lời, hắn để hai tên Tả Nguyệt Vệ đẩy Dương Vân đi xuống đốt đèn, mình theo ở phía sau, từng bước một xuống đi xuống thềm đá ám thất.

Theo ánh nến sáng lên, hai tên Tả Nguyệt Vệ và Thôi Bất Khứ, toàn bộ đều ngẩn ra.