Vô Song

Quyển 5 - Chương 126

Vào lúc Phạm Vân tấn công Thôi Bất Khứ, Phượng Tiêu gần như là đồng thời xuất thủ, chưởng phong lao đến sau lưng Phạm Vân.

Nếu Phạm Vân muốn tự cứu thì phải bỏ qua việc ra tay với Thôi Bất Khứ trước.

Nhưng vào lúc Thôi Bất Khứ thấy công kích từng bước tiến gần mà theo bản năng lui về phía sau, chưởng phong ác liệt đã hóa thành gió nhẹ quất vào mặt, Phạm Vân lại ra một chiêu trống không, quay lại đánh về phía Phượng Tiêu!

Trong nháy mắt Thôi Bất Khứ đã biết.

Mục tiêu từ đầu tới cuối của Phạm Vân đều là Phượng Tiêu, bởi vì giết được Phượng Tiêu thì hắn cũng chỉ có thể bó tay chịu trói, nhưng nếu để cho Phượng Tiêu thoát đi thì sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.

Phượng Tiêu thu tay không kịp, bị Phạm Vân lướt ra sau lưng trước, y chỉ có thể thu chưởng xoay người lại, tùy ý để chưởng phong giáng mạnh lên bả vai, một cái tay khác bắn ra dây đàn bức Phạm Vân lui về phía sau.

Hiệp thứ nhất hai bên đối mặt, bả vai Phượng Tiêu trúng một chưởng, nhưng Phạm Vân cũng không chiếm được tiện nghi, cánh tay hắn bị dây đàn chứa đầy chân khí cắt ra một vết thương, máu thấm ướt y phục, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả cánh tay.

Từ khi Phạm Vân xuất thủ đến khi hai bên đều bị thương, chỉ ở giữa lúc Thôi Bất Khứ hô hấp, đảo mắt hai người đã giao thủ lần nữa, lần này liền hoàn toàn bỏ Thôi Bất Khứ qua một bên, như mưa rền gió dữ gặp nhau trong nháy mắt, phát ra sấm sét động trời, chân khí bùng nổ quanh thân hai người, lá rụng vừa trải qua một trận mưa bị cuốn lên, xoay chuyển điên cuồng giữa không trung, cát bay đá chạy gào thét ầm ầm, lúc này nếu có ai từ bên trong động chạy ra, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị chân khí cường đại này đẩy trở về, rơi xuống trong động lần nữa.

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy một sức mạnh đập vào mặt, đẩy hắn lui về phía sau mấy bước, đảo mắt đã lùi đến bên vách núi, nếu không phải hắn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy thân cây bên cạnh ổn định cơ thể thì bây giờ không cần Phạm Vân tự mình ra tay, hắn cũng đã ngã xuống trước rồi.

Hắn cũng đã có một sự hiểu biết chính xác về thân thủ của Phạm Vân.

Phạm Vân là một người có học thức uyên bác, lòng dạ rộng lớn, tuổi trẻ đã chu du tứ phương, sau đó được Lưu Ly cung thưởng mời về làm khách khanh, trên thực tế không có chút quan hệ nào với Lưu Ly cung cả, hắn vẫn là nhàn vân dã hạc, không chịu bất kỳ câu nệ gì, trừ thân phận con cháu của Phạm thị ra, võ công học thức lai lịch vẫn đều là câu đố.

Sau khi nắm giữ Tả Nguyệt cục, Thôi Bất Khứ từng phái người âm thầm điều tra Phạm Vân, phát hiện Phạm Vân quá mức mật với đại phái đệ nhất Nam triều là Lâm Xuyên Học cung, tuy từng chiêu từng thức võ công rõ ràng đều đã được tự nghĩ ra sửa đổi, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn ra bóng dáng của Lâm Xuyên Học Cung.

Lâm Xuyên Học Cung tôn trọng nho học, Cung chủ đều vì nho võ đi đôi với danh gia, trọn đời lấy việc phụ tá minh chủ thống nhất thiên hạ, khôi phục non sông của người Hán làm nhiệm vụ của mình.

Thôi Bất Khứ che miệng lại, ho khan mấy tiếng thật thấp, mùi vị tanh nồng xông lên cổ họng rồi tràn ra khỏi khóe miệng, thấm ướt ngón tay, hắn không thèm để ý lau đi, dựa nửa người vào tảng đá xem cuộc chiến, chịu đựng choáng váng muốn nôn, hơi nheo mắt lại.

“Phạm Vân, ngươi khổ tâm dẫn ta vào cuộc, mặc dù bây giờ Tiêu Lý chưa hiện thân, nhưng sau khi Thập Tam Lâu trải qua chuyện này, cũng đã bị thương nguyên khí, đối với ngươi mà nói ta đã mất giá trị, sao không giết ta trước?”

Phạm Vân lơ đãng cười: “Ngươi không cần kích ta, Phượng phủ chủ là cao thủ đời này, nếu không đánh bại y trước thì ta quả thực không yên tâm! Bất Khứ, ngươi biết vì sao ban đầu ta không nhận ngươi làm đồ đệ không?”

Một kích của hắn không trúng, cũng không tiếp tục tấn công nữa, mà đổi lại bước chân nhẹ nhàng lượn quanh Phượng Tiêu, tính nhẫn nại cực tốt.

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Là ta không muốn bái làm thầy, xin đừng đảo ngược nhân quả.”


Phạm Vân làm như nghe mà không thấy, vẫn cười nói: “Bởi vì ta xem mặt ngươi, mạng vô cùng cứng rắn, không gần người thân, cả đời đã được định trước là lắm tai nạn, nếu có đại kiếp gây khó dễ, sẽ còn phải chết yểu, liên lụy đến người bên cạnh, ai đến gần ngươi đều không có kết quả tốt, ngươi nhìn một chút xem ngươi lần này không thể không tới một mình, có phải bởi vì vết thương của Kiều Tiên vẫn luôn đi theo ngươi chưa lành không?”

Lời nói này nhìn như hướng về phía Thôi Bất Khứ, nhưng thật ra là nói cho Phượng Tiêu nghe.

Thế gian đông đảo, từ vương đến tướng, rồi đến người buôn bán nhỏ, trừ Thôi Bất Khứ là người không được trời cao chiếu cố này, ai dám nói mình không tin thiên mệnh?

Ngay cả Phạm Vân nhìn vạn vật chúng sinh cũng biết rõ số mạng đã định, không ai có thể vãn hồi, hắn thậm chí từng bởi vì có một bạn cũ bị bệnh nặng, có ý đồ nghịch thiên cải mệnh, đưa số mạng của mình cho mượn, nhưng cuối cùng cũng chứng minh là tốn công vô ích.

Mặt Thôi Bất Khứ không cảm giác, thờ ơ tựa như một cây kích trúc không chịu cúi đầu trước mưa gió, thân thể bệnh tật lại cứng rắn lãnh đạm đến tận xương.

Có thể chính hắn không thèm để ý, chẳng lẽ người ngoài cũng không thèm để ý sao?

Trăm kế đối địch, tấn công vào tâm thì hơn.

Một tiếng giễu cợt.

Xuất phát từ miệng Phượng Tiêu.

“Thật là trùng hợp, từng có tên coi bói nói ta tốt số đệ nhất thiên hạ, sinh ra đã có vinh hoa trong tay, giàu sang nhàn hạ, cho dù là thiên sát cô tinh cũng không khắc được ta. Lão Phạm a, tuổi ngươi cũng đã cao, đừng lăn lộn mù quáng nữa, bây giờ đầu hàng nhận thua, bổn tọa còn có thể cho ngươi toàn thây, tránh cho ngươi xuống hoàng tuyền còn phải đi tìm đầu mình khắp nơi!”

Đang lúc nói chuyện, y vỗ một chưởng xuống, Phạm Vân tiếp lấy, hai chân khí ầm ầm vang lớn khiến hai người bay ngược, vẻ mặt Phạm Vân như thường, vững vàng rơi xuống đất.

“Ta ngược lại đã quên ngươi xuất thân từ Ma Môn, còn có hiểu biết hơn người bình thường một ít.”

Hắn vừa biết lời nói không thể làm đối phương phân tâm, liền không nói nhảm nữa, kiếm quang tung hoành trong chân khí, đột nhiên lao về phía Phượng Tiêu!

Trong phút chốc màn mưa trùng trùng, mây khói đầy trời, tới được nửa đường thì mưa khói thu liễm rồi chợt hóa thành từng cái vảy cá loang lổ, từng chút ràng màu lướt qua mặt hồ, ánh mặt trời lặn như máu cùng với hồ băng diễm lệ, ảo mộng mê ly.

Phượng Tiêu điểm mũi chân một cái, cả người bay về sau, hai tay áo như cánh giương ra phá vỡ tất cả thủ thuật che mắt, trong nháy mắt thanh trừ sóng gió, tạo nên màu xanh bao la hùng vĩ.

Thân hình Phạm Vân không ngừng, kiếm quang tùy thân mà động, chớp mắt đã tới trước người Phượng Tiêu, màn kiếm chồng từng tầng, mưa khói lại bị vén ra thêm một tầng, như mây đen bao phủ xua mãi không đi, chỗ kiếm khí ngang dọc, đá vụn bắn tung tóe như mưa bọc lấy Phượng Tiêu trong đó, không thể tránh né.

Phượng Tiêu thân ở trong trận chiến, cảm thụ càng sâu, kiếm pháp của Phạm Vân nhìn như mờ mịt sáng rỡ, nhưng sát cơ lại trùng trùng, hơi bị phân tâm thì chính là tự tìm đường chết.

Trước lúc đến đây, tuy Phượng Tiêu biết võ công của Phạm Vân không tệ, nhưng chưa bao giờ coi ra gì, y cảm thấy đối phương tuổi đã hơn thiên mệnh mà vẫn còn chưa nổi danh trên giang hồ, có thể thấy võ công có khá hơn nữa thì cũng có hạn, hơn nữa đối phương ở trong Vân Hải Thập Tam Lâu, được Lâu chủ xem trọng cũng là do mưu lược mà không phải là võ công, đám người Ngọc Tú Nguyên Tam Tư có thể nói là cao thủ một đời, so ra, vết tích mưu sĩ của Phạm Vân còn nặng hơn một ít.

Nhưng bây giờ y biết mình nhìn lầm.

Võ công của Phạm Vân đâu chỉ không tệ, cho dù lấy sự tự tin của Phượng Tiêu cũng không thể không thừa nhận, võ công của đối phương đã xa trên nhất lưu, thậm chí có thể bước lên hàng ngũ tông sư võ học.

Nhưng vì sao Phạm Vân có võ công như vậy lại không hề có danh tiếng trên giang hồ?

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Phượng Tiêu bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Hạng võ công trong thiên hạ xuất từ tay Lưu Ly cung ở Phương Trượng châu, danh sách võ lâm của Lưu Ly cung không thể nói là không bỏ sót, nhưng ít nhất cũng chắc chắn được tám chín phần mười. Nếu Phạm Vân có quan hệ với Lưu Ly cung, như vậy hắn cũng có thể vận dụng loại quan hệ này để gạch tên mình khỏi danh sách võ lâm đi, cộng thêm Phạm Vân không có ý định hành tẩu giang hồ, cũng không phải là người trong giang hồ, không giao thủ với nhiều người, đương nhiên sẽ ít người biết đến.

Sau lưng truyền tới đau nhức, đó là chỗ y vừa bức ngân châm ra, không thể tránh khỏi bị thương tới kinh mạch.

Nhưng tay của Phượng Tiêu rất ổn.

Lúc dây đàn bắn ra từ trong tay, một đầu bị y cầm lấy, một đầu khác thì bay thẳng va chạm vang dội với tiếng kiếm, phá vỡ kiếm quang như kinh hồng, xé rách màn mưa, tiếng đàn từ sau tới trước truyền vào trong tai Phạm Vân, ẩn chứa nội lực sóng âm xuyên qua chân khí hộ thể của hắn, xông vào trong màng nhĩ.

Phạm Vân giống như không nghĩ tới kẻ địch còn có thể tụ âm thành sợi, hóa nhạc thành kiếm, không khỏi hiện lên vẻ mặt bất ngờ.

Pháp Kính tông lấy đàn vào võ, nếu có đàn trong tay, bây giờ Phượng Tiêu sẽ ung dung hơn rất nhiều, thế nhưng đàn Dư Âm trân quý đã bị y tháo từng dây đàn ra, nếu để danh sĩ như Phạm Vân biết được vũ khí y lấy để công kích lúc này được là từ danh cầm thiên cổ như đàn Nhiễu Lương kia, sợ rằng sẽ giận đến mức một kiếm thọt chết Phượng Tiêu mất.

Nhưng hắn không biết, cho nên tay hắn chỉ bị sóng âm quấy nhiễu khẽ run lên, kiếm quang tung ra lại là hàng vạn màn sáng, gió lớn chạy loạn trên biển khơi, tụ lại thành sóng lớn giận dữ vỗ vào bờ, một lần nữa cuốn về phía Phượng Tiêu.

Cùng lúc đó, Phượng Tiêu cũng đã ở trong kiếm quang, một cái tay khác lại bắn một dây đàn về phía Phạm Vân.

Oan gia ngõ hẹp, chính diện quyết đấu, chỉ người nào có võ công càng cao, nội lực càng sâu thì mới có thể thắng được.

Nhưng đến cảnh giới cao thủ võ công như bọn họ thì mỗi một khắc cũng sẽ cất giấu vô số biến số, suy nghĩ của Phạm Vân như nảy mầm, đã sớm nhìn ra Phượng Tiêu bị vết thương cũ ảnh hưởng, tay phải không yên, lực đạo thậm chí yếu hơn tay trái một ít, mặc dù loại khác biệt này cực kỳ nhỏ, nhưng nếu Phạm Vân đã nhìn thấy thì không thể không có đạo lí không lợi dụng được.

Vì vậy màn kiếm tấn công về phía bên phải Phượng Tiêu cũng dày đặc hơn phía bên trái.

Lúc này, Phạm Vân nghe thấy tiếng nói của Thôi Bất Khứ.

“Ta biết ngươi đang giúp người nào.”

Lời của Thôi Bất Khứ như mưa xuân vào đêm tháng ba, mờ mịt nhẹ nhàng như châm bay, nhưng lấy nhĩ lực của Phạm Vân, cho dù giọng nói của đối phương như tiếng muỗi kêu thì hắn vẫn có thể nghe rõ như thường.

“Ngươi giúp Thiên tử Trần triều, nhưng không phải là đương kim Trần đế Thúc Bảo, mà là tiên đế Trần Húc. Tuyên đế giỏi cai quản, năng lực rộng lớn, từ đầu đến cuối tại vị mười mấy năm, tuy không gọi được minh quân có một không hai, nhưng cũng là một hiền quân, đáng tiếc ông trời không cho lấy tuổi thọ, không người nối nghiệp, khuyển tử không giống cha, bị một đứa con mê muội như Trần Thúc Bảo phá hủy cơ nghiệp mấy đời khổ tâm của Trần triều.”

Nếu có thể, Phạm Vân hận không thể trở lại lúc nãy, khiến Thôi Bất Khứ không mở miệng được nữa, nhưng trên đời không có nếu như, hắn vừa ra tay thì đã không có cách quay về, chỉ có thể mặc cho giọng nói của đối phương lọt vào trong tai.

Thôi Bất Khứ không hổ là Thôi Bất Khứ, từng câu có thể so với đao kiếm, đâm thẳng chỗ mềm yếu nhất trong lòng người, hủy diệt tất cả sự ổn định của Phạm Vân.

“Tiên sinh cùng Tuyên đế gặp nhau tâm đầu ý hợp, nhận được ủy thác lúc lâm chung của đối phương, lại phải nâng đỡ một A Đấu không dậy nổi như vậy, tuy bạn cũ đã qua đời nhưng lời hứa đáng giá ngàn vàng, chỉ có thể dùng hết toàn lực như Gia Cát Lượng hết lòng hết sức cứu vãn chu toàn, thậm chí không tiếc châm ngòi chúng ta và người của Vân Hải Thập Tam Lâu đánh nhau, để cho Trần đế được lợi. Càng đáng tiếc là, Trần đế căn bản không thể lĩnh hội được ý tốt của ngươi, dù cho ngươi có võ công hơn người, tính toán khắp nơi, chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ có thể dẫm vào vết xe đổ của Gia Cát Khổng Minh, như sao chết gò Ngũ Trượng[*]. Biết rõ là không thể mà thôi, tiên sinh, con đường này còn chưa đi hết, ngươi đã nhìn được nơi tận cùng rồi.”

[*] Gò Ngũ Trượng được tương truyền rằng là nơi Gia Cát Lượng mất.

Tốc độ nói của hắn càng lúc càng nhanh, nói xong lời cuối cùng đã là cháy nhà ra mặt chuột, từng chữ như diệt tâm, mổ xẻ máu thịt để thấy xương trắng.

Hô hấp của Phạm Vân hơi chậm lại, ngay cả kiếm quang cũng rối loạn trong gang tấc.

Lời nói kia của Thôi Bất Khứ, nếu nói sớm một chút hoặc là trễ một chút thì kết quả đã hoàn toàn khác, bỗng nhiên Phạm Vân rất hối hận, hối hận mình vừa nhân từ, vừa rồi không ra tay với đối phương trước.

Thất thố của hắn chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với Phượng Tiêu mà nói đã đủ rồi.

Dây đàn phá vỡ màn kiếm đâm vào tay cầm kiếm của Phạm Vân, một khắc sau, thân hình Phượng Tiêu đã tới.

Phạm Vân liền biến sắc mặt, muốn lui về phía sau cũng không còn kịp rồi, một chưởng của đối phương ấn lên ngực hắn, sau đó Phạm Vân phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lui về phía sau.

Phượng Tiêu không cho hắn cơ hội thở dốc chút nào, lại từng bước ép sát, liên tiếp đánh ba chưởng ra, Phạm Vân đón đỡ hai chưởng, mỗi lần tiếp một chưởng liền lui một bước, sắc mặt càng trắng một phần, lúc Phượng Tiêu đánh ra chưởng thứ ba, Phạm Vân đã không chịu đón thêm, liền xoay người đi, tung người nhảy xuống vách núi, rơi ở trên đá phía dưới, qua mấy lần lên xuống, bóng người liền biến mất ở trong sương mù.

“Nhị Lang!”

Phạm Vân biến mất không lâu, một đoàn người vội vã xuất hiện, cầm đầu là Tam phủ chủ Minh Nguyệt của Giải Kiếm phủ, ưng kỵ của Giải Kiếm phủ sau lưng còn đang túm một người quen cũ, là thiếu trang chủ Lâm Ung của Nhạn Đãng Sơn trang.

Một hơi dùng xong, Thôi Bất Khứ cũng không nhịn được nữa, không để ý vết thương va chạm núi đá gây đau nhức, thân thể trực tiếp nghiêng sang bên cạnh.

Phượng Tiêu lanh tay lẹ mắt đón lấy đối phương trước.

“Ngươi tới thật là đúng lúc!” Phượng Tiêu nói với Minh Nguyệt, nửa nói nửa giễu cợt.

Minh Nguyệt cười khổ: “Sào huyệt của chúng ẩn giấu sâu như vậy, ta tìm nửa ngày cũng không tìm được, đây là đánh bậy đánh bạ mới bắt được người này để khiến gã dẫn đường tới đấy!”


Phượng Tiêu nâng cằm, tỏ ý Minh Nguyệt giải huyệt câm của Lâm Ung.

Khi miệng của Lâm Ung lấy được tự do lần nữa, lập tức thao thao bất tuyệt hô lên: “Vân Thiên! Ta chưa bao giờ làm hại ngươi cả, cũng không giúp bọn họ hại ngươi, Nguyên Tam Tư bảo ta hạ độc ngươi nhưng ta cũng không nghe theo, từ khi gặp ngươi, ta liền mang lòng ngưỡng mộ ngươi, dù ngươi chỉ nhìn ta một cái, trong lòng ta cũng rất vui rồi…”

Khóe miệng Phượng Tiêu co rút: “Chặn miệng gã lại!”

Lâm Ung: “Đừng đừng! Ta không nói còn không được sao!”

Phượng Tiêu biết rõ người này dường như có tính tình sáng sủa kết giao bạn tốt, thực ra thì tâm cơ cực sâu, nếu không cũng sẽ không lấy bề ngoài là con nhà giàu để gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, bất kể đối phương diễn xuất sắc như thế nào thì y cũng chẳng dao động, chỉ hỏi: “Những người khác đâu?”

Lâm Ung vội nói: “Lúc cháy thì lão thất phu Ninh Xá Ngã kia còn chạy nhanh hơn cả ta, ta bị trận pháp vây khốn làm chậm trễ, lúc đi ra thì không lại gặp người ngoài, chỉ gặp thủ hạ của ngươi!”

Phượng Tiêu: “Tiêu lâu chủ của các ngươi đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, y còn có thể vững vàng không ra sao?”

Lâm Ung lấy lại bình tĩnh: “Vân Hải Thập Tam Lâu coi trọng tôn ti, ta cũng không có cơ hội thấy Lâu chủ, chỉ có Phạm tiên sinh cùng đám người Ngọc Tú mới có thể thường xuyên tiếp xúc với Lâu chủ.”

Thôi Bất Khứ ho khan nói: “Gã đang nói dối, lúc trở về hỏi cung, cho gã dùng Nại Hà hương đi.”

Lâm Ung hơi biến sắc mặt, trong mắt lướt qua hận ý thâm trầm cực nhanh, hai cánh tay gã rung lên, lại đột nhiên thoát khỏi tay của ưng kỵ, xoay người chạy trốn.

Một ngân quang từ trong tay áo Minh Nguyệt bay ra, đánh vào sau vai Lâm Ung, gã bị đau ngã xuống, ưng kỵ lập tức nhào tới chế trụ gã.

Trên núi lại bắt đầu có mưa nhỏ.

Phượng Tiêu không có sức và tâm trạng ở đây thẩm vấn Lâm Ung, liền phất tay một cái để ưng kỵ mang gã trở về rồi nói sau.

Minh Nguyệt thấy Thôi Bất Khứ không đứng nổi, liền đi tới đỡ, Thôi Bất Khứ thấp giọng nói cảm ơn, không có cự tuyệt.

Phượng Tiêu phía sau lưng lành lạnh nói: “Hắn ngay cả đứng lên cũng không nổi, ngươi còn muốn tự hắn đi, quỷ bệnh này có thể chuyển động được sao?”

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy dưới chân trống không, người đã bị ôm ngang lên.

Minh Nguyệt là một người phúc hậu, thấy vậy thì giật mình nói: “Nhị Lang, trên người ngươi còn có vết thương, không bằng để ta đi!”

“Ôm cũng ôm rồi, chuyển tay còn phiền toái hơn!” Phượng Tiêu bĩu môi một cái, “Cả người toàn mùi máu tanh bùn đất, ngửi thấy liền khó chịu, ngươi nghe họ Phạm nói chưa? Mạng ngươi quá cứng rắn, ai dính vào ngươi cũng xui xẻo, mặc dù ta có mạng đại phú đại quý, nhưng trở về sau ngươi đừng vọng tưởng có thể ỷ lại vào ta, nhanh đi tìm một tên xem tướng đổi mạng đi, đừng để ta cũng dính phải vận xui nữa…”

Thôi Bất Khứ thật là mệt mỏi hết sức, đối phương xuống núi liền bắt đầu bay lên bay xuống, càng làm cho ngực hắn cuồn cuộn, quả thật muốn hộc máu, chỉ có thể ngậm chặt miệng, dùng chút sức lực còn lại để liếc xéo.

Minh Nguyệt ở phía sau nghe đến mức đầu óc mơ hồ, lòng nói nếu sợ xui xẻo thì còn ôm người ta xuống núi làm chi, đây rốt cuộc là thật lòng than phiền, hay là đang nói ngược lại?