Vô Song

Quyển 5 - Chương 122

Lúc Thôi Bất Khứ nhìn thấy Phượng Tiêu chật vật nhất chính là khi đối phương vì cứu Bùi Kinh Chập, không thể không mạo hiểm đi ra ngoài thành, mà chính hắn trúng Nại Hà hương, chỉ có thể bị Phượng Tiêu lôi đi, cùng y đến nơi mà mười phần là có bẫy đó, đúng như dự đoán hai người lật thuyền trong mương, không thể không tạm thời nương thân trong huyệt động chờ viện binh, nhưng ở trong mắt hắn, thật ra thì một lần kia, Phượng Tiêu cũng không phải là hoàn toàn không nắm chắc mặc cho người xẻ thịt, giả như Phật Nhĩ trở lại, hai bên hợp lực đánh một trận, thắng thua cũng còn chưa biết.

Người này rất yêu quý mình, quả là tới nỗi nghĩ mình lại xót thân, cho tới bây giờ đều không làm khó dễ mình, mặc dù thường lấy việc chọc giận hắn làm thú vui, lại luôn luôn biểu hiện ra vẻ thân cận, nhưng Thôi Bất Khứ xét đến quan hệ đối đầu và hợp tác của hai người mà nói, mỗi lần hợp tác cũng đều chạy thẳng tới mục tiêu, cho nên mặc kệ Phượng Tiêu khiêu khích chơi xấu như thế nào, thậm chí đào hố để cho hắn nhảy xuống, hắn cũng như ném trả lại không chút khách khí, nên lúc hợp tác cũng không nói hai lời mà quyết định thật nhanh.

Lúc bị Phượng Tiêu bán đứng ngay trước mọi người, Thôi Bất Khứ có thể tỉnh táo tính được mất, thậm chí lúc Phượng Tiêu ngăn Ngọc Tú, tự mình ra tay với hắn, Thôi Bất Khứ cũng không có chút lửa giận nào, bởi vì hắn biết đó là biện pháp duy nhất, thậm chí sau đó Phượng Tiêu giải thích với hắn ra tay chỉ là bất đắc dĩ, hắn cũng có thể tâm bình khí hòa khen ngợi cách làm của đối phương.

Cho đến lúc vừa rồi, Thôi Bất Khứ phóng hỏa xong liền muốn rời đi trước, bởi vì hắn biết Phượng Tiêu tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm, đối phương cũng tuyệt đối không thể nào đưa mình vào hiểm địa.

Nhưng lần này, hắn lại tính sai.

Phượng Tiêu không những không đi, lại còn trở về tìm hắn.

Tại sao phải trở về tìm hắn?

Phượng Tiêu hoàn toàn không cần thiết làm như vậy.

Càng làm cho Thôi Bất Khứ tính sai là bản thân mình.

Hắn vốn cũng có thể làm như không nghe thấy lời của Phạm Vân, trực tiếp chỉ lo cho mình rời đi là được.

Rời khỏi chỗ này mặc dù phải đi qua Bắc Đẩu song toàn trận, thế nhưng trận pháp này là Phạm Vân sáng chế, Thôi Bất Khứ biết được tinh túy trong đó, hắn có thể nắm chắc đi qua an toàn lại không cần đối mặt với Phượng Tiêu Ngọc Tú.

Chỉ cần mình thoát khỏi, lại cho người của Giải Kiếm phủ ở bên ngoài tới tiếp viện phòng thủ cửa hang, mặc dù chưa chắc có thể bắt được cao thủ như Ngọc Tú và Nguyên Tam Tư, nhưng bắt quản sự và thị vệ thì không đáng nói, nói không chừng còn có thể bắt được Lâm Ung hoặc Ninh Xá Ngã, đến lúc đó cách ngày đột phá Vân Hải Thập Tam Lâu lại gần thêm một bước dài.

Nhưng nếu như bây giờ hắn cố ý đi tìm Phượng Tiêu, lại bị Ngọc Tú phát hiện trước, vậy thì rất nguy hiểm.

Dọc theo con đường này hắn đi tới lui lại dừng một chút, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ như đèn kéo quân tựa, đơn giản đều là âm thanh lãnh khốc của lý trí, bảo hắn không cần phải đi quản họ Phượng kia, mình đi trước rồi nói sau, lấy bệnh tật của hắn mà vòng vo ở trong trận tìm người, đừng nói giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, chỉ sợ ngay cả đầu ngón tay của Ngọc Tú còn chưa đụng phải, còn không tìm được Phượng Tiêu, hắn cũng đã ngã xuống trước rồi.


Rốt cuộc lần này họ Phượng trúng gió gì, tại sao lại đặc biệt liều chết quay trở lại tìm mình?

Thôi Bất Khứ thở dài, hắn gần như có thể cảm giác được mình phun ra khí tức nóng bỏng, giơ tay lên sờ trán một cái, ngay cả lòng bàn tay cũng có thể cảm giác được nhiệt độ không bình thường, hắn lăn qua lộn lại mắng Phượng Tiêu mấy câu trong lòng, bây giờ đã không còn sức mà mắng nữa. 

Hai chân nặng nề giống như đeo một tảng đá ngàn cân, gió rét lạnh đập vào mặt, nhất thời làm tan hết hô hấp nóng bỏng của Thôi Bất Khứ, còn làm hắn rùng mình.

Hắn rất rõ ràng, nơi này chính là ranh giới trận pháp, đi về trước một bước chính là vào trận tìm người, nếu như muốn chỉ lo mình chạy trốn, hắn hẳn phải đi vòng qua một hướng khác để xuyên qua trận pháp.

Bước chân của Thôi Bất Khứ chỉ dừng lại một cái chớp mắt liền bước về phía trước.



Phượng Tiêu phát hiện mình đã đánh giá thấp Phạm Vân.

Y cho là mình đã nghe Thôi Bất Khứ nói đại khái về trận pháp là có thể nhốt Ngọc Tú ở bên trong, nhưng bây giờ tình thế biến hóa vượt qua xa dự liệu, không những Ngọc Tú bị kẹt, ngay cả chính y cũng bị vây khốn.

Trong trận pháp vốn dĩ không nên có ánh sáng, nhưng thỉnh thoảng lại có ánh lửa ngất trời, hoặc có đom đóm ánh sao hiện lên, nếu tùy tiện đi thì sẽ rất dễ dàng trúng kế, Phượng Tiêu nói mấy lần, nhất thời thiếu chút nữa bị làm xáo trộn thần trí, ngoài ra một lần bị Ngọc Tú phát hiện, hai người ở trong trận pháp, một bên tìm thân ảnh của đối phương, một bên tìm đường ra nhưng lại sợ bị đối phương bắt kịp, đi tới lui lại dừng một chút, tựa như trở về chỗ cũ, cho dù là Phượng Tiêu cũng cảm thấy mệt mỏi hết sức.

Ám khí mà Ngọc Tú gieo trong người nhiều lần bị nội lực cưỡng ép áp chế nhưng lại rục rịch, nội lực của Phượng Tiêu có sâu hơn nữa cũng không phải là vô cùng vô tận cuồn cuộn không dứt, y vừa muốn vận công chống lại khí lạnh trong trận, lại phải lúc nào cũng phòng bị Ngọc Tú, còn phải lưu ý cái châm trong thân thể mình, còn bị kẹt xuống nữa thì chỉ có một hậu quả.

Dĩ nhiên, Phượng Tiêu biết tình cảnh bây giờ của Ngọc Tú khẳng định cũng không tốt hơn y là bao, lúc trước giao thủ, đối phương cũng bị thương, trừ khi có thể hoàn toàn thoát khỏi trận, nếu không Ngọc Tú cũng sẽ bị trận pháp này làm hao tổn chết.

Nhưng Phượng Tiêu tuyệt đối không có ý định đổi mạng với Ngọc Tú.

Trước mặt lại xuất hiện hai con đường, có ba khối đá lớn chắn.

Tình cảnh này loáng thoáng xuất hiện trước đây không lâu, Phượng Tiêu chắc chắn mình đã từng đi qua chỗ này, bây giờ rõ ràng lại vòng trở lại.

Y có chút không biết làm sao.

Lần trước chọn đường bên trái, vì vậy lần này Phượng Tiêu chọn bên phải.

Càng đi về phía trước, không khí rét lạnh càng nên đậm, sau đám sương mù dày đặc mơ hồ có ánh sáng.

Có ánh sáng không có nghĩa là cửa ra, càng có thể là cạm bẫy, trong lòng Phượng Tiêu không hề vui vẻ, ngược lại thả chậm bước chân.

Xuyên qua băng hàn sương mù dày đặc, y nhìn thấy đoàn người đang vội vã đi tới.

Cầm đầu là Tam phủ chủ Minh Nguyệt của Giải Kiếm phủ, đối phương cũng nhìn thấy Phượng Tiêu, trên khuôn mặt thật thà chất phác của hắn nhất thời vui mừng quá đỗi.

“Nhị Lang!”

Minh Nguyệt dẫn người sải bước chạy rới. “Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, những lời nhắn mà ngươi để lại không rõ ràng, nếu không phải tìm thấy Thôi Bất Khứ, ta còn không tìm được cửa vào đâu!”

Phượng Tiêu trừng mắt nhìn, chậm rãi nói: “Thôi Bất Khứ đi ra ngoài rồi?”

Minh Nguyệt: “Đúng vậy, hắn nói ngươi còn ở bên trong, bảo ta tới cứu viện! Tìm được ngươi là tốt, đi, ngươi cùng ta đi ra ngoài trước rồi hãy nói!”

Dứt lời Minh Nguyệt liền đưa tay tới đỡ y.

Thình lình Phượng Tiêu rút tay về sau một cái

Minh Nguyệt bắt hụt, không rõ cho nên quay đầu nhìn y.

Phượng Tiêu: “Ngươi biết cách đi ra ngoài sao?”

Ánh mắt Minh Nguyệt lóe lên: “Biết chứ, Thôi Bất Khứ đã dạy ta!”

Phượng Tiêu bĩu môi một cái, không nói hai lời liền vỗ về phía Minh Nguyệt.

“Ngươi làm gì!” Minh Nguyệt kinh hãi, nhưng một chưởng ẩn chứa nội lực thâm hậu lại để cho hắn không thể tránh, chỉ có thể cứng rắn tiếp lấy.

Bùm một cái, chưởng phong phút chốc thổi tan sương mù dày đặc bốn phía, nhân tiện cũng đánh đám người Minh Nguyệt thành phấn vụn.

Phượng Tiêu hừ lạnh một tiếng.

Trong Giải Kiếm phủ luôn đều y làm chủ, lấy tính cách làm người của Minh Nguyệt thì không thể nào vượt quá chức phận, trước lúc y còn chưa ra kết luận đã tự tiện quyết định.

Vả lại trận pháp này hết sức phức tạp, Phượng Tiêu làm sao cũng không tin Minh Nguyệt chỉ bằng vào vài ba lời của Thôi Bất Khứ đã biết được cách phá trận.

Cho nên, lại là ảo ảnh.

Loại ảo ảnh này gần như cách mỗi một trận sẽ xuất hiện, nó thậm chí mơ hồ giới hạn với mặt đất, khiến Phượng Tiêu không phân rõ mình bị giam ở trong đó bao lâu.

Y chưa bao giờ gặp phải khốn cảnh khó dây dưa như vậy, địch nhân không nhìn thấy không sờ được, trận pháp này vẫn là chính mình một chân tiến vào.

Phượng Tiêu không hề nóng nảy.

Y thà rằng bây giờ nhìn thấy Ngọc Tú và Nguyên Tam Tư đồng thời xuất hiện ở trước mặt, dù là một chọi hai cũng tốt hơn cảnh hư vô mờ mịt không biết con đường như thế nào.

Phía sau hình như có người đi tới.

Khoảng cách còn có chút xa, thậm chí còn bị ngăn bởi đá lớn.


Nhưng Phượng Tiêu lập tức phát hiện.

Tiếng bước chân nặng nề mà rõ ràng như vậy, khẳng định không phải Ngọc Tú.

Như vậy, lại là ảo ảnh?

Y đứng không nhúc nhích, tĩnh yên tĩnh chờ đối phương đến gần, bàn tay rũ xuống trong tay áo cũng hơi co lại, đó là động tác tùy thời có thể giết người.

Một bóng người xuất hiện ở sau đá lớn, đi tới từ trong sương mù mịt.

Trong tay hắn có ánh sáng, hẳn là dạ minh châu.

Nhưng thân hình cách ăn mặc của hắn là hoàn toàn không khoẻ.

Phượng Tiêu nheo mắt, nhìn đối phương đỡ đá khó khăn đi tới trước, lại dừng lại cách đó không xa, tựa như không tiếng động chờ Phượng Tiêu đi sang.

Cười lạnh một tiếng, Phượng Tiêu dứt khoát như hắn mong muốn, dưới chân động một cái, người đã đến trước mặt đối phương, bàn tay ngay sau đó đánh ra.

Một chưởng này dò xét chiếm đa số, thật ra thì không có bao nhiêu nội lực, nhưng nếu như là ảo ảnh, một chưởng này đi xuống, sương mù ngưng tụ mà thành ảo ảnh cũng đã tản ra rồi.

Nhưng lần này, tay y vỗ phải một cơ thể ấm áp, đối phương khẽ chấn động, thân thể lảo đảo về sau, đụng đá lớn vào sau lưng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Huyết dịch ấm áp bắn vào tay, Phượng Tiêu rốt cuộc lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Là ngươi?”

Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, y lại lên trước một bước, ôm thân thể còn chưa tan thành bột vào lòng, nắm khuôn mặt đó nhích lại gần để nhìn.

“Là ngươi?”

Giọng nói lần này đã có thêm ba phần mừng rỡ.