Vô Song

Quyển 5 - Chương 116

Giả bộ rất giống, ngược lại không giống. Thôi Bất Khứ thầm nói.

Nếu thời gian có thể chảy ngược, có lẽ hắn sẽ nói cho Phượng Tiêu trước khi vào núi Thiên Nam rằng mọi việc hăng quá hóa dở, cũng nên có chừng mực. Ngọc Tú và Nguyên Tam Tư có thể không nhìn ra, nhưng không nên đánh giá thấp Phạm Vân.

Nhưng trên đời không có nếu như, hắn cũng không ngờ được Phượng Tiêu sẽ làm như vậy, không một tiếng bán hắn đi chỉ để lấy được tín nhiệm của Vân Hải Thập Tam Lâu.

Nhưng đây đúng là rất giống tác phong làm việc của Phượng Tiêu, tự do phóng khoáng làm bậy, hiểm chiêu hàng binh, thậm chí đánh một trận trận huyết chiến.

Nếu không phải ở chỗ này bị bẫy chính là mình, Thôi Bất Khứ thật sự nên khen kế này của Phượng Tiêu một tiếng tốt.

Trước mắt là một ván cờ chết.

Nếu Phượng Tiêu không hạ độc thủ, sẽ không cách nào lấy được tín nhiệm của bọn Ngọc Tú.

Nếu Phượng Tiêu hạ độc thủ — hy sinh cũng chỉ là một đối thủ vừa là địch vừa là bạn của mình, sao lại không làm?

Hoặc là không làm, hoặc là làm tuyệt đối.

Thôi Bất Khứ nhìn đối phương từng bước đến gần, sau đó nửa quỳ xuống, bốn mắt nhìn nhau.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Tiêu hoàn toàn không có biểu tình, sâu trong mắt u quang sáng tắt, thoáng qua rồi biến mất, lãnh đạm lạnh lùng, không chiếu ra được bóng người đối phương.

Trong lúc sống chết, Thôi Bất Khứ lại có chút thất thần.

Hắn nghĩ, nếu đổi lại là mình, mình sẽ làm gì?

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu như có cơ hội giống nhau, có lẽ mình sẽ lựa chọn giống Phượng Tiêu.

Chốc lát, Thôi Bất Khứ âm thầm bật cười.

Sẽ nghĩ đến vấn đề này, nói rõ trong lòng hắn đã rối loạn.

Bởi vì xưa nay Thôi Bất Khứ tàn nhẫn đoạn tuyệt, ngay cả mình cũng có thể tính toán, nhất quyết không tồn tại loại giả thiết này.

“Ngươi có từng nghĩ tới kết cục của mình hay không?” Hắn bỗng nhiên nghe Phượng Tiêu hỏi như vậy.

Thôi Bất Khứ hơi nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Lúc trước ta cho là sẽ chết ở Thôi gia, nhưng không có, mấy lần nguy hiểm liên tiếp ta cũng cho là mình sẽ chết, cũng không có, sau đó ở Đột Quyết, ta cho là ta sẽ chết trong tay Ngọc Tú, nhưng cuối cùng ngươi lại chạy tới.”

Nụ cười của Phượng Tiêu không đến đáy mắt: “Vậy vận khí của ngươi cũng không tệ lắm.”

Thôi Bất Khứ gật đầu: “Ta cũng cảm thấy — “

Lời còn chưa dứt, Phượng Tiêu đã đưa tay về trước.

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy trước ngực có một vật khác thường cắm vào, cảm giác đau nhức sau đó truyền ra khắp cơ thể.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy thanh chủy thủ đã cắm toàn bộ vào ngực mình, nhìn thấy máu từ vết thương trào ra như suối, rất nhanh đã nhuộm đỏ vạt áo trước.

Đau, quá đau.


Hắn nhíu mày, tựa như nhớ lại cảm giác này trước đó là từ lúc nào.

Hình như là năm ấy rời khỏi Thôi gia, hen suyễn và tức ngực đồng thời phát tác, lại gặp mưa to, hắn co rúc dưới mái hiên, nhưng không che nổi gió mưa như trút nước tạt vào mặt, y phục ướt sũng, khi đó còn sốt cao, hôn mê, hắn gần như cho rằng mạng mình đã đứt rồi.

Còn có lần trước, ở doanh trướng Tây Đột Quyết, hắn dùng Nại Hà hương tính kế Ngọc Tú, khiến mình cũng trúng Nại Hà hương dẫn tới bệnh cũ, cổ bị Ngọc Tú bóp, trước mắt sắc trời lộn xộn, ngay cả hô hấp cũng đặc biệt khó khăn.

Nhưng khi đó lại không đau như bây giờ. 

Chẳng lẽ trên chủy thủ có độc?

Hắn theo bản năng muốn hít sâu một cái, nhưng càng thở càng động tới vết thương, đau đến mức cả người run rẩy, sắc mặt càng trắng hơn bạch y như tuyết của hai thị nữ vừa rồi.

Thở dốc lẫn theo máu tràn ra khỏi khóe miệng, duy chỉ không hề rên rỉ.

Phượng Tiêu cho là mình có thể nghe thấy đối phương cười nhạt giễu cợt, ác độc mắng chửi.

Nhưng không có gì cả.

Y chỉ nhìn thấy môi mỏng dính máu của Thôi Bất Khứ nhẹ nhàng run run, gần như im lặng khạc ra một câu: “Lần trước ngươi cứu ta một mạng, lần này coi như trả lại ngươi đi.”

Tay Phượng Tiêu không tự chủ được hơi run một cái.

Y còn nắm cán đao không buông, hành động này lập tức khiến vết thương của đối phương thêm sâu hơn, máu đặc theo khóe miệng tràn ra đến cằm, từng giọt tản ra trên cổ áo.

Biến cố ngắn ngủi trong chốc lát làm tất cả mọi người đều ngây người.

Nguyên Tam Tư lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Ngọc Tú cũng cho là Phượng Tiêu điên rồi.

Cho dù Thôi Bất Khứ không đầu hàng, bây giờ cũng không giết được, hắn chỉ muốn hành hạ đối phương để hả giận, nhưng Phượng Tiêu lại còn ác hơn, trực tiếp ra tay một cái lấy mạng đối phương.

“Dừng tay!”

Phạm Vân hét lớn một tiếng, ra tay đẩy về phía Phượng Tiêu.

Người sau cũng không né không tránh, mặc cho Phạm Vân đẩy lui hai bước.

Phạm Vân tiến lên xem xét thương thế của Thôi Bất Khứ, ra tay như gió, điểm mấy đại huyệt của đối phương, lập tức sai người mang vải thưa và thuốc tới.

Chiêu này của Phượng Tiêu quả thực ngoan tuyệt, cả cây chủy thủ gần như cắm hoàn toàn vào người Thôi Bất Khứ, không để lại nửa đường sống, cho dù là Ngọc Tú cũng không thể nói được nửa câu y đang giả vờ.

“Phượng công tử quá lỗ mãng!” Phạm Vân trầm giọng nói, “Cho dù bây giờ hắn không chịu đầu hàng, giữ lại cũng còn tác dụng.”

Hắn dè đặt rút chủy thủ trên ngực Thôi Bất Khứ ra, lúc rút mũi đao lại có thêm một đợt máu tươi tràn ra, Thôi Bất Khứ dựa lưng vào vách đá, không nhúc nhích, người đã rơi vào hôn mê.

Phượng Tiêu lạnh lùng nói: “Ta đã nói, có hắn, không có ta. Có Giải Kiếm phủ ở đây, ta không thấy được giữ lại Tả Nguyệt sứ còn có ích lợi gì, chờ hắn mật báo cho triều đình tố cáo ta sao?”

Phạm Vân cả giận nói: “Nếu như hắn chết thì sẽ làm hỏng rất nhiều bố trí của chúng ta!”

Phượng Tiêu cười như không cười: “Không ngờ Phạm tiên sinh lại còn coi trọng hắn như vậy, không hổ là đệ tử đắc ý ngày xưa, cuối cùng vẫn có mấy phần tình cảm, chẳng qua là ngươi này đều do ngươi dẫn đến đây, vẻ mặt khẩn trương như vậy, không cảm thấy dối trá sao?”

Phạm Vân trầm giọng nói: “Hôm nay mọi người trong Tả Nguyệt cục còn không biết hắn đã vùi lấp ở nơi này, chúng ta vừa vặn đưa hắn tới Tả Nguyệt cục, thừa dịp một lưới bắt hết. Còn nữa, Lâu chủ luyến tiếc trí khôn của Thôi Bất Khứ, trước đó đã nói phải đích thân thấy được mặt hắn, nếu như hắn có chút sơ xuất nào thì ta phải báo cáo lại cho Lâu chủ thế nào đây?”

Phượng Tiêu phủi bụi trên áo, dửng dưng: “Đây chính là chuyện của Phạm tiên sinh.”

Dứt lời y không nhìn bất kỳ ai nữa, xoay người rời đi.

Nguyên Tam Tư thấy y dần không nhìn thấy trong bóng tối, mới thấp giọng nói: “Người này tàn nhẫn vô tình, đối với đồng liêu ngày xưa, nói giết liền giết, chỉ sợ nuôi hổ sẽ để lại họa.”

Ngọc Tú cười hừ: “Ngược lại y cũng giúp ta, nếu như không phải Phạm tiên sinh không cho, ta đã sớm muốn giết Thôi Bất Khứ!”

Phạm Vân bắt mạch cho Thôi Bất Khứ, chỉ chốc lát sau thở dài nói: “Ta đưa hắn về trước, lấy thương thế bây giờ của hắn, chỉ sợ chốc lát không thể dậy nổi, khẳng định không có cách nào đi gặp Lâu chủ, chỉ có thể chờ ta gửi thư mời Lâu chủ quyết định. Nếu có chuyện gì, chúng ta gặp nhau bàn sau.”

Dứt lời, hắn ôm ngang Thôi Bất Khứ lên, vội vã rời đi.

Một đao kia của Phượng Tiêu không hề có chút lưu tình nào, Thôi Bất Khứ chảy rất nhiều máu, mạch tượng như có như không, ngàn cân treo sợi tóc.

Phạm Vân vì cứu hắn không thể không hao phí công lực bảo vệ tim kéo dài tính mạng, suốt hai giờ còn mệt mỏi hơn so với việc giao thủ với tông sư võ học, cuối cùng mới khiến ngực Thôi Bất Khứ ấm lại, có chút chuyển biến tốt.

Nhưng Phạm Vân cũng mệt mỏi đến mức mặt mũi trắng bệch, hai chân không vững, không thể không giao cho thị nữ chăm sóc cẩn thận, mình thì về phòng ngồi tĩnh tọa, khôi phục nguyên khí.

Thị nữ hục vụ Thôi Bất Khứ chính là một trong những thị nữ lúc trước mang rượu vào phòng.

Nàng vắt khô vải bông ngâm nước, lau từng vết máu trên mặt Thôi Bất Khứ.

Còn trên người đối phương bị thương quá nặng, Phạm Vân cấm không được chuyển động, thị nữ chỉ có thể tẩy trừ bên ngoài vết thương, chỉ chừa lại áo mỏng vẫn còn vết máu khô khốc như cũ, nhìn thấy mà giật mình.

Động tác của thị nữ cố gắng nhẹ nhàng, rất sợ kinh động đến đối phương dẫn tới đau nhức.

Nhưng Thôi Bất Khứ bị thương quá nặng, từ đầu tới cuối mắt hắn vẫn không động, lẳng lặng nằm đó giống như thi thể.



Ban đầu bên trong cái động này được sắp xếp cho bí tàng tiền triều, nhưng sau khi bí tàng tìm được, Nguyên Tam Tư liền sửa lại nơi này, biến nó thành một trong các cứ điểm phương Bắc của Thập Tam Lâu, nơi đây rộng rãi bí mật, cơ quan trùng trùng, nội thất đầu đuôi nối nhau, bên ngoài không hề chịu lép vế so với đại hộ, bên trong xa hoa hưởng thụ còn phải cao hơn một bậc.

Nhưng đối với kẻ sống trong giàu sang, lại cực kì kén chọn như Phượng Tiêu mà nói, có kiêu xa hoa lệ đi nữa thì mặt y vẫn không đổi sắc, hưởng dụng như thường.

Sau khi rời khỏi căn phòng đầy máu tanh kia, y trở về phòng mình, mùi hương quen thuộc ấm áp phả vào mặt, bao trùm hết những huyết khí còn sót lại trong hơi thở, nhất là trên giường còn có một mỹ nhân bán lỏa, càng khiến gian phòng này tăng thêm mấy phần kiều diễm phong tình, xuân sắc vô biên.

Chăn mỏng khó khăn lắm mới che kín ngực mỹ nhân, lộ ra nửa đỉnh tròn trịa cao ngất, một cặp chân trần lộ ra, băng cơ ngọc cốt, trơn nhẵn như noãn ngọc, mỹ nhân khép hờ mắt dưới ánh dạ minh châu ấm áp, nở nụ cười với Phượng Tiêu, sợ là cả ánh sao bên ngoài cũng phải nhạt màu phai sắc.

“Ngươi đã về rồi.” Mỹ nhân lười biếng nói, bốn chữ ngắn ngủi mà nói đến mức tê dại tận xương, giống như móng vuốt nhỏ gãi nhẹ lên tai người nghe.

Dưới tình huống này mà không nhúc nhích thì đúng là không thể xưng là nam nhân.

“Vì sao ngươi lại ở trên giường của ta?” Ấy vậy mà Phượng Tiêu chỉ khoanh tay không nhúc nhích, trong đôi mắt không gợn sóng, tựa như đang nhìn một pho tượng đá.

Thấy y như vậy, Phùng Tiểu Liên thật là muốn giận cười: “Ta hoài nghi nam nhân của Vân Hải Thập Tam Lâu đều không phải là nam nhân, tính luôn cả ngươi, có thể nhìn ngọc thể của ta mà không phản ứng chút nào, đã là kẻ thứ tư rồi!”

Phượng Tiêu nhướng mày: “Ba hảo hán còn lại là ai, xin giới thiệu cho ta biết.”

Phùng Tiểu Liên hừ hừ, bọc chăn lăn một vòng trên giường, đắp chăn mỏng lên người làm xiêm áo, người cũng ngồi dậy theo, bắt đầu đưa tay đếm: “Ngươi, Lâu chủ, Phạm tiên sinh, Ngọc Tú. Phạm tiên sinh tâm chí quá kiên định, ắt không cần nói, trong lòng Ngọc Tú có người, nhìn ta như người chết, ta không muốn trêu chọc hắn, còn ngươi thì sao, sao ngươi không động tâm? Quá không nên.”

Nàng chân thành xuống giường, kéo chăn đi quanh Phượng Tiêu một vòng, chợt đưa tay từ phía sau lưng ôm y, cũng không để ý nhào hụt, dưới chân đạp phải chăn, cả người trực tiếp té nhào xuống đất.

Phùng Tiểu Liên: …

“Phượng, Tiêu!” Nàng sắp tức chết.

“Nguyên Tam Tư thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng coi ngươi như không có ý nghĩa?” Phượng Tiêu mỉm cười, khom người ôm ngang nàng lên, tùy ý ném một cái lên giường nhỏ.

Phùng Tiểu Liên liếc y một cái, kiều mỵ ngây thơ, gắn bó chặt chẽ.

“Chẳng lẽ ai ta cũng không chối sao, loại người như Nguyên Tam Tư, ta cũng không thèm!”

“Quả thật là báu vật!” Sau đó Phượng Tiêu phủ lên nàng, từ từ cúi đầu xuống, “Ngươi gặp Lâu chủ rồi?”

Phùng Tiểu Liên ỷ mình phong hoa tuyệt đại, từng đi khắp đó đây, nhưng khi hô hấp của Phượng Tiêu đến gần thì cũng phải hơi rối loạn.

“Đương nhiên gặp rồi. A, ngươi nhẹ một chút mà— “

Nàng bỗng nhiên cất cao giọng, kéo dài âm điệu thở dốc.

Người đứng ngoài cửa không khỏi thầm mắng một tiếng tiện nhân, rốt cuộc xoay người rời đi.

Trên giường, Phùng Tiểu Liên nháy mắt mấy cái.

“Vì sao ngươi bóp eo ta?”

Phượng Tiêu: “Thế vì sao ngươi lại phối hợp?”

Phùng Tiểu Liên cười nói: “Cùng Phó lâu chủ qua một đêm xuân, không phải là một chuyện rất có mặt mũi sao? Ta dám đánh cuộc, người vừa rồi ở ngoài cửa nghe trộm nhất định là Nguyên Tam Tư.”

Phượng Tiêu ngả ngớn nói: “Hắn ăn giấm của ta?”

Phùng Tiểu Liên cười khúc khích: “Sai, hắn không tin ngươi.”

Phượng Tiêu: “Ngươi có thể nghe ra tiếng bước chân của hắn, phần công lực này cũng không thể đứng sau Đoạn Tê Hộc và Ngọc Hành chứ.”

Phùng Tiểu Liên duỗi người: “Mặc dù ta có được cái tên Thập Tam tiên sinh, cũng chỉ là cậy vào diễm danh cùng chút bí môn song tu, những cao thủ tông sư như các ngươi sao có thể thật sự xem trọng ta? Phượng Lang, tuy nhìn ngươi như đang tán tỉnh ta, nhưng lòng không ở nơi này, chẳng lẽ— “

Tay Phượng Tiêu giấu sau lưng từ từ nắm chặt.

Phùng Tiểu Liên: “Chẳng lẽ cũng giống như Ngọc Tú vậy, cũng có người trong lòng sao?”

Phượng Tiêu nửa thật nửa giả nói: “Ngươi đoán xem?”

Phùng Tiểu Liên ôm lấy cổ y: “Ta đoán, người phàm hèn hạ trên thế gian này, hẳn là tất cả đều không thể vào mắt ngươi, ngươi chỉ thích mỗi mình.”  

Phượng Tiêu cười nói: “Ta bây giờ thật sự có chút thích ngươi. Lâu chủ là hạng người gì?”


Phùng Tiểu Liên ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với Lâu chủ như vậy?”

Phượng Tiêu: “Lấy sức một mình y mà thành lập ra một tổ chức khổng lồ, thế lực nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ không đáng để ta tò mò sao? Cho dù ta mới nhậm chức Phó lâu chủ, nhưng chưa từng thấy Lâu chủ, đây không khỏi cũng có chút không nói được đi.”

Phùng Tiểu Liên cười nói: “Không cần nóng lòng, ngày mai chính là thất tịch, ta nghe nói Lâu chủ cũng tới. Đến lúc đó, bên trong Thập Tam Lâu tề tựu một đường, mới tính là đông đủ.”

Ánh mắt Phượng Tiêu chợt lóe: “Lâm Ung và Ninh Xá Ngã cũng đều đến?”

Phùng Tiểu Liên: “Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho là bọn họ thật đi quận Đông Hải sao, nơi này mới thật sự là chỗ tụ họp.”

Phượng Tiêu: “Nói như vậy Vân Hải Thập Tam Lâu còn thiếu Cửu tiên sinh và Thập tiên sinh, bọn họ là ai?”

Phùng Tiểu Liên cười hì hì một cái: “Ngươi nóng lòng như vậy rất dễ dàng khiến ta hiểu lầm, ngươi giả vờ đầu hàng để tới thăm dò tình báo.”

Phượng Tiêu cười nói: “Nếu ta nói ta đến vì ngươi, ngươi tin không?”

Phùng Tiểu Liên nháy mắt mấy cái, nhìn đối phương hôn xuống, đang muốn nói, chợt biến sắc, thân hình nhẹ như phi yến, lao ra từ dưới người Phượng Tiêu, ga giường màu đen hóa thành từng mảnh vụn trên không, nhưng nàng chẳng ngó ngàng gì tới, chỉ biết lao về phía cửa.

“Cứu —— “

Nhưng tốc độ của Phượng Tiêu còn nhanh hơn so với nàng tưởng tượng, nàng chưa kịp kêu lên, cổ họng đã có thêm một vệt máu.

Phùng Tiểu Liên mở to cặp mắt đẹp trừng Phượng Tiêu, tựa như không ngờ rằng cuối cùng mình lại chết một cách tức cười như thế.

“Ngươi rất thông minh, ta vốn chỉ muốn làm ngươi choáng váng, đáng tiếc bị ngươi phát hiện.” Phượng Tiêu tiếc nuối nói, lúc rút tay về, trên tay có thêm một dây đàn nhuốm máu.

Nếu Thôi Vịnh biết đàn Dư Âm yêu quý của mình bị Phượng Tiêu phá dây để giết người, chắc cũng không cần Thôi Bất Khứ làm gì, ông ta cũng có thể đạp hai chân một cái mà tức chết.

“Phiền toái có chút lớn.” Phượng Tiêu tự lẩm bẩm, trong tay còn đang nắm một cánh tay của mỹ nhân tuyệt thế.



Thôi Bất Khứ quanh quẩn trong một mảnh trời đất u ám, thân thể cứ luôn chìm xuống, cho đến khi có người níu hắn lại, kéo hắn từng chút một từ trong vực sâu.

Người kia dùng sức rất lớn, không cho phép phản kháng, hắn không thể tự chủ bị cưỡng ép trở về mặt đất, vì vậy mà đau nhức tấn công tới, đi đôi với kí ức như thủy triều.

Muốn ho khan, nhưng đau đến mức không ho nổi, Thôi Bất Khứ vô tri vô giác, thậm chí trong nháy mắt đó hắn cho là mình vẫn còn ở cái năm chín tuổi ấy, đi đến bước đường cùng.

Không thể chết được.

Hắn không thể chết được.

Hắn phải sống.

Nhất định phải sống.

Miệng bị đẩy ra, một luồng mát rượi trượt vào, cổ họng đốt đau thoáng dễ chịu một ít, nhưng ngực lại càng đau hơn.

Tựa như nghe thấy có người rỉ tai, người nọ cầm ngón tay vô lực của hắn, nhẹ như nâng một cái lông chim, ôn nhu coi như trân bảo, rất sợ làm vỡ.

Thôi Bất Khứ hắn nửa đời phiêu bạc lận đận, đã được định trước là không có người thân, lạnh lòng tuyệt tình, đã bao giờ được đối xử như vậy?

Quả nhiên là mộng đi.

Hắn không tiếng động than thở, lại rơi vào hôn mê lần nữa.