Vô Song

Quyển 4 - Chương 109

Cũng không biết là lỗ tai chịu đủ tàn phá rồi hay không, cho nên sau đó Thôi Bất Khứ suốt một đêm đều nằm mơ về Phượng Tiêu.

Trong mơ, tất cả đều là người này vẻ mặt phấn chấn, nói liên miên.

“Có một lần nha… Còn có một lần nha…”

Thật là trời đất u ám, không trăng không sao.

Cho đến khi Thôi Bất Khứ tỉnh lại, một lần lại một lần “Có một lần” vẫn còn quanh quẩn bên tai mãi mà không đi, ngoan cố như tơ liễu tháng ba dính áo rất khó trừ, cực khổ tâm.

Hắn tỉnh tỉnh mê mê thức dậy thay quần áo, xuống giường đổi giày, lúc tiếng gõ cửa vang lên, Thôi Bất Khứ còn nghiêm túc cân nhắc có nên nhảy cửa sổ mà đi hay không, may mà một khắc sau, giọng nói của đối phương đã cứu vãn hắn, miễn cho hắn ngã từ tầng hai gãy chân.

“Thôi công tử, làm phiền, không biết ngươi có rảnh không, nếu không lát nữa ta lại tới.” Là Thôi Bội.

Thôi Bất Khứ thở phào nhẹ nhõm: “Đến quán trà bên cạnh tìm phòng, lát nữa ta sẽ qua.”

Thôi Bội đồng ý, tiếng bước chân dần đi xa.

Sáng sớm không có Phượng Nhị tốt đẹp như vậy, nếu như lờ đi bàn canh thừa thịt nguội còn chưa dọn dẹp đêm qua.

Trình độ sạch sẽ của người này, hoàn toàn đã khiến Thôi Bất Khứ phải bái phục.

Thử nghĩ một chút, có ai luyện công bằng đàn, ban đầu chỉ vì không cần tiếp xúc với đối thủ mà vẫn có thể lui địch trong khoảng lực sóng âm không?

Không có, chỉ có Phượng Nhị.

Nói như vậy, hôm qua y đồng ý đưa mình về khách điếm, kia đã là đãi ngộ xưa nay hiếm thấy rồi.

Trong không khí vẫn còn sót lại một chút mùi canh thừa không dễ ngửi lắm, khiến Thôi Bất Khứ bước nhanh hơn rời đi, quả thực không muốn dừng lại thêm chút nào.

Thôi Bội có chút thấp thỏm.

Nếu đổi lại là mấy ngày trước, có người nói cho hắn Thôi Giai năm đó còn sống, hơn nữa có thể quyết định sống chết của Thôi gia, hắn nhất định sẽ cảm thấy hoang đường.

Bởi vì ở trong ấn tượng rất lâu rồi của hắn, đứa bé kia vĩnh viễn đều trầm mặc ít nói, cho dù sau khi bị bắt nạt rồi bị bệnh cũng chưa từng đến tố cáo kể khổ với hắn.

Sau đó Thôi Bội có đứa trẻ của mình, cảm nhận được tâm tình làm cha mẹ, mỗi lần nhớ tới đứa bé kia lại càng áy náy.


Hai ngày ngắn ngủi, Thôi gia đã xảy ra biến cố long trời lở đất, Bác Lăng Thôi thị tựa như một chiếc thuyền bè lắc lư trong gió bão, lúc nào cũng sẽ bị sóng biển lật đổ.

Mỗi người Thôi gia đều cảm thấy bất an, các nữ quyến suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn tức miệng mắng to Thôi Bất Khứ, nguyền rủa hắn chết không được tử tế.

Nhưng Thôi Bội biết, Thôi Bất Khứ sẽ không để những lời mắng chửi này trong lòng.

Từ một khắc đối phương rời khỏi Thôi gia, từ đó trở đi đã cắt đứt toàn bộ quan hệ cuối cùng với Thôi thị rồi.

Triều đình còn chưa hạ chiếu lệnh, Thôi Vịnh đã liên lạc với Phạm Dương Lư thị cầu cứu, Thôi Bội không biết những hành động này có bao nhiêu tác dụng, nhưng cho dù bây giờ hắn là người duy nhất không bị Thôi gia ảnh hưởng, thì lại nhận ủy thách của Dư thị lúc lâm chung, đương nhiên bị Thôi Vịnh phái tới, hy vọng có thể cầu Thôi Bất Khứ nương tay cho.

Vừa ra đến trước cửa, Thôi Vịnh luôn dặn dò mãi, bảo hắn nói chuyện cẩn thận, nhất định không nên chọc Thôi Bất Khứ, nếu đối phương nói ra điều kiện gì, chỉ cần đáp ứng trước là được, trở về rồi tính sau.

Nghĩ đến đây, Thôi Bội không khỏi cười khổ, hắn không sợ đối phương nói điều kiện gì, chỉ sợ điều kiện gì Thôi Bất Khứ cũng không nói.

Bác Lăng Thôi thị, danh môn vọng tộc ai nấy đều chạy theo như vịt, bao nhiêu người họ Thôi cũng phải nghĩ đủ cách để có quan hệ với Bác Lăng Thôi thị, nhưng những cám dỗ này hoàn toàn không có hiệu quả với Thôi Bất Khứ.

“Ta dẫn ngươi theo là bởi vì ngươi gặp bọn Thôi công tử ở ngoài thành trước, lại có thiện duyên, chờ lát nữa nếu cần phải quỳ xuống cầu hắn, ngươi cũng đừng do dự, chỉ là không có sự dặn dò của ta, tuyệt đối không thể nói bậy bạ.” Thôi Bội dặn dò thiếu nữ bên cạnh.

“Vâng.” Mặt Thôi Cửu nương lộ vẻ bất an.

Trong một tối, phụ thân giết người, mẫu thân bao che, đều bị hạ ngục, Thôi Cửu nương và những huynh đệ tỷ muội khác đang từ trên mây bị đánh rơi xuống phàm trần, bị đánh đòn nghiêm trọng, cả ngày hoang mang, không biết phải làm sao.

Nàng vốn nên hận Thôi Bất Khứ, nhưng khi nhìn thấy bóng người cao gầy từ bên ngoài bước vào lại không thể sinh ra chút hận ý nào cả, một chút tâm tư còn sót lại thì không đáng kể.

Giống như lần đầu gặp, sắc mặt Thôi Bất Khứ vẫn nhàn nhạt, cũng không vì nhìn thấy bọn họ mà lộ ra vui hay giận.

“Ta hi vọng các ngươi không tới cầu xin.” Thôi Bất Khứ nói ngay vào điểm chính.

“Chuyện cho tới nước này, chúng ta sao dám? Hôm nay ta tới đây chỉ là muốn đến nhìn ngươi một chút thôi.” Thôi Bội cười khổ.

Thôi Bất Khứ khẽ vuốt cằm, có ý chờ hắn tiếp tục nói.

Nhất thời Thôi Bội không biết nên nói như thế nào, hắn đã hơn năm mươi tuổi, cũng từng chu du các nơi, đã từng gặp được Thiên tử, giờ phút này lại có chút lúng túng.

“Năm đó, là ta có lỗi với sự phó thác của Nhị tẩu.” Hắn cân nhắc, không muốn chọc giận đối phương, “Ta biết trong lòng ngươi có oán, chuyện này Thôi gia thật sự xin lỗi ngươi, cha ta cũng hối hận không kịp.”

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên cười một cái: “Nếu ban đầu ta chết ở bên ngoài, bây giờ Thôi Vịnh cũng sẽ hối hận sao?”

Dĩ nhiên là sẽ không. Thôi Bội không nói nên lời, hắn nhớ tới cha trước khi đại ca bị bắt, còn đang hối hận năm đó không nhổ cỏ tận gốc, mà không phải là đối tốt với Thôi Bất Khứ hơn một chút.

Nghĩ đến đây, hắn có chút mất hết ý chí, nhất thời không muốn nói bất kì lời giải thích nào nữa.

Thôi Bội thở dài nói: “Ngươi còn cần ta làm gì không? Nếu muốn dời mộ phần của Nhị tẩu về lăng viên Thôi thị…”

Thôi Bất Khứ lãnh đạm nói: “Chưa bao giờ đưa vào, tại sao lại dời đi?”

Đây quả thực là không thể trò chuyện nổi nữa, nếu là người ngoài chỉ sợ đã muốn hất bàn lên, nhưng Thôi Bội nhẫn nhục chịu đựng, cho dù Thôi Bất Khứ nói gì, hắn cũng ôm hết vào người mình.

“Đều là ta sai, ban đầu nếu ta kiên cường…”

“Ngươi muốn làm tộc trường Thôi gia không?” Thôi Bất Khứ đột nhiên hỏi.

Thôi Bội bỗng dưng giương mắt nhìn hắn.

Thôi Bất Khứ cười một tiếng đầy ẩn ý: “Trước ngươi có ba người anh, còn là dòng thứ, thế nào cũng không tới lượt ngươi. Nhưng bây giờ khác rồi, cho dù Thôi gia không bị liên lụy vì Thôi Đại, cuối cùng vẫn giữ được tính mạng, nhưng ai trong số đó muốn quản lí Thôi gia, tộc nhân Thôi thị cũng sẽ không đồng ý. Nhưng ngươi còn có hy vọng.”

Thôi Bội khàn giọng nói: “Ta chưa bao giờ có loại ý định này.”

Thôi Bất Khứ: “Muốn bảo vệ mình cùng người mình muốn bảo vệ thì phải cần sức mạnh, bây giờ Thôi gia đã là cây đổ khỉ chạy, nếu ngươi không đứng ra nữa thì đành phải để người khác thuận thế đạp lên thôi.”

Thôi Bội không lên tiếng, nhưng Thôi Bất Khứ biết hắn đã nghe lọt.

Năng lực của Thôi Bội không kém, chẳng qua là quanh năm mệt mỏi, có phụ huynh ở phía trên, hắn không có cách nào ra mặt, ngay cả ở bên ngoài làm văn sĩ có chút danh tiếng, người ngoài nhắc tới dù sao cũng phải thêm một câu, hắn xuất thân từ Bác Lăng Thôi thị.

Thôi Bất Khứ đã ra ngoài, hắn lại không, đã định trước cả đời đều bị bốn chữ Bác Lăng Thôi thị trói buộc.

Vinh dự, có lúc cũng là những ràng buộc.

Bên ngoài có người đi vào, là hạ nhân phủ quận trưởng.

Đối phương nói: “Thôi lang quân, sứ quân muốn mời ngài rảnh thì qua phủ một chuyến.”

“Bây giờ ta sẽ đi.” Thôi Bất Khứ gật đầu.

Thôi Bội biết đối phương không muốn nói tiếp, vội nói: “Ta sẽ thường đi tế tảo mộ phần của Nhị tẩu. Ngươi đi ra khỏi nhà, cần bảo trọng nhiều hơn!”

Hắn lấy một đơn thuốc từ trong tay áo ra đưa cho Thôi Bất Khứ.

“Ngươi cũng biết những thế gia già mà không chết như chúng ta luôn cất giấu chút phương thuốc cách nấu ăn. Ta thấy thân thể ngươi không được tốt, đây là ta đơn thuốc ta tìm được từ Thôi gia, có thể để ngươi điều dưỡng thân thể, cũng cho Tôn đại phu xem qua rồi.” Thôi Bội áy náy nói, “Ta biết thân phận ngươi bây giờ, cái gì cũng không thiếu, nhưng mà nếu có nhu cầu, chỉ cần viết thư, ta nhất định sẽ chuẩn bị hết sức.”

Thôi Bất Khứ hơi dừng lại một chút, nhận lấy đơn thuốc.

Rõ ràng Thôi Bội thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với đứa cháu này thật làm cho hắn cảm thấy áp lực gấp bội, còn khẩn trương hơn cả lúc nói chuyện với Hoàng đế.

“Ta nói, ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu ngươi nhận lấy Thôi thị, có lẽ ta sẽ còn cân nhắc giúp Thôi gia cầu tha thứ trước mặt Thánh thượng, miễn cho phụ nữ và trẻ con vô tội bị dính líu.” Thôi Bất Khứ liếc Cửu nương đứng bên cạnh một cái, “Thôi Vịnh cũng đỡ phải gả Thôi Cửu nương cho Phượng Tiêu làm thiếp.”

Mặt Thôi Cửu nương đầy khiếp sợ, khó tin: “Tổ phụ thật sự nói như vậy?”

Nàng nhìn về phía Thôi Bội, người kia lại dời mắt đi, không chịu nhìn thẳng nàng.

“Thôi công tử!”

Thôi Cửu nương gọi Thôi Bất Khứ đang đi ra ngoài, rốt cuộc hỏi lời đã nhịn nửa ngày ra khỏi miệng, “Ngươi quả thật là đại ca ta giống như bọn họ nói sao?”

Thôi Bất Khứ không ngừng bước chân, trong miệng lạnh đạm nói: “Cho dù Thôi gia không để yên, cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, ngươi muốn theo Tôn Tề Dân học y chính là thời cơ tốt, đừng chỉ nói mà không làm giống như những nữ tử bó tay bó chân kia, để ta xem thường ngươi.”

Sắc mặt Thôi Cửu nương biến ảo hồi lâu, lúc Thôi Bội lo lắng nàng sẽ xông lên chất vấn đối phương, lại thấy nàng bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu với Thôi Bất Khứ.

“Thật xin lỗi.”

Thân hình Thôi Bất Khứ ngừng một lát.

Thôi Cửu nương thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, ta nghe nói chuyện của ngươi từ trong miệng người ngoài, ta biết ta không có tư cách thay mặt cha mẹ ta nói gì, nhưng ta sinh ra chính là con gái của bọn bọ, chuyện trước đây bọn họ làm với ngươi, cho dù thế nào ta cũng khó chối được tội lỗi. Bây giờ bọn họ như vậy, ta càng không tư cách thay mặt bọn họ cầu tha thứ, chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với ngươi, mong ngươi sau này thật tốt, cả đời trôi chảy, không họa không khó.”

Nàng há miệng, tựa như kêu một tiếng đại ca, nhưng cuối cùng lại biến mất ở bên mép.

Đợi lúc Thôi Bất Khứ đi xa, Thôi Bội mới tiến lên đỡ nàng dậy, thấy nàng lệ rơi đầy mặt, không khỏi cảm thán một tiếng.

“Ngươi phải tội gì?”

“Thật ra thì ta hẳn phải nên hận hắn mới đúng,” Thôi Cửu nương xoa đôi mắt đỏ, làm thế nào cũng không ngừng được nước mắt, “Nhưng ta chỉ cần vừa nghĩ tới lúc mình còn bé cẩm y ngọc thực, được sủng ái, cũng không biết hắn đang lênh đênh chịu khổ nơi nào, kiểu gì cũng không thể hận nổi.”

Thôi Bội chán nản: “Đây cũng không phải là lỗi của ngươi.”

Thôi Cửu nương: “Nhưng hắn cũng không làm gì sai. Tuy nói hắn trở lại một cái liền bắt Đại bá và phụ thân, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, cũng không phải là ỷ thế hiếp người, người Thôi gia vẫn còn ngấm ngầm chửi mắng rất khó nghe, ta… Không biết sao, trong lòng ta nghẹn muốn chết.”


Thôi Bội sờ đầu của nàng, không lên tiếng.

Hắn nghĩ, có lẽ vì Thôi Cửu nương khiến cho Thôi Bất Khứ nhìn thấy Thôi gia còn có một chút ôn tình, cuối cùng mới không ra sát chiêu, hoặc là nể mặt Dư thị và Thôi Nhị, nhưng cho dù thế nào thì đây cũng được coi như là kết cục tốt nhất rồi.



Lúc Thôi Bất Khứ được dẫn tới hoa viên sau phủ quận trưởng, đã nhìn thấy Phượng Tiêu cùng Nguyên Tam Tư trò chuyện với nhau thật vui, nói cười rộn ràng, có vẻ như lát sau liền cắt cổ gà đốt giấy vàng kết nghĩa kim lan luôn.

Hắn không khỏi thầm thở dài, thầm nghĩ trước kia cũng không thấy Phượng Nhị nhiệt tình với Nguyên quận trưởng thế này, nhưng sau khi biết trên người hắn có bí tàng, liền như sói đói ngửi thấy mùi tanh là không chịu buông tay, thế nào cũng phải cắn được một miếng.

Nguyên Tam Tư nhìn thấy hắn liền lộ ra nụ cười, đứng dậy chắp tay gọi, thân mật lại không mất lễ nghĩa.

“Bất Khứ, Phượng phủ chủ nói ngươi đã nói chuyện này với hắn, các ngươi chuẩn bị hợp tác đi tìm bí tàng kia.”

Thôi Bất Khứ nhìn Phượng Tiêu một cái, ý kia là: Ngươi thật đúng là thuận thế leo lên nhỉ.

Phượng Tiêu gửi lại vẻ mặt vô tội, giống như là nhìn không hiểu sắc mặt của hắn.

Nguyên Tam Tư thấy Thôi Bất Khứ cũng không phản đối, liền nói với bọn họ: “Các ngươi đi theo ta.”

Hắn dẫn hai người tới thư phòng, rút ra một quyển sách trên tủ, lại lấy ra một thẻ tre giả làm kẹp sách từ bên trong

Thẻ kẹp sách này cũng đã có tuổi, nhìn kĩ thì là hai miếng trúc ghép lại với nhau, lấy dao nhỏ cậy ra còn thấy được một mảnh vải mỏng được kẹp ở giữa.

Nguyên Tam Tư dè đặt lấy mảnh vải mỏng kia lên, cẩn thận mở ra, biến thành một mảnh vải chừng nửa bàn tay.

Bên trên dùng mực đặc biệt vẽ lại phong cảnh một nơi.

Đỉnh núi có tuyết, lưng chừng núi có động, tùng đá xen nhau, nước chảy róc rách.

Hai người Thôi, Phượng nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra tranh này đang chỉ chỗ nào.

Nói chung núi sông thiên hạ đều là hình dáng này.

Nếu như Ngụy triều thật sự để lại một bí tàng như vậy, lấy làm thứ để dùng ngày sau, không thể nào để lại cho con cháu đời sau một manh mối mơ hồ như vậy được.

Cái này căn bản không phải để giải đố, mà đang trêu ngươi.

Nguyên Tam Tư nói: “Lần đầu ta mở ra cũng nhìn thấy như vậy.”

Thôi Bất Khứ: “Có chỉ dẫn không?”

Nguyên Tam Tư khẳng định nói: “Có, Hằng Châu, núi Thiên Nam!”