Vô Song

Quyển 3 - Chương 78

Nhị vương tử chết, ai có thể được lợi?

Dĩ nhiên là Đại vương tử.

Bởi vì cứ như vậy, A Ba Khả Hãn cũng chỉ còn lại có một đứa con trai là hắn.

Nhưng chỉ bằng vào những thủ hạ kia của Đại vương tử, tuyệt đối không khả năng dưới tình huống không kinh động bất kỳ ai giết chết Nhị vương tử.

Trừ khi Đại vương tử cấu kết với sứ giả Tùy Triều, mời Phượng Tiêu ra tay.

Cho dù như thế nào, người Tùy Triều đều có hiềm nghi nhất.

Dẫu sao ban ngày ai cũng nhìn thấy Nhị vương tử khiêu khích người Tùy Triều, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết như thế nào.

Lòng Kim Liên giống như bị một cái tay vô hình nắm thật chặt.

Nàng tận mắt thấy cái lưỡi ba tấc không uốn của Thôi Bất Khứ, cũng biết bản lĩnh của hắn.

Bây giờ Kim Liên chỉ có thể gửi hy vọng vào Thôi Bất Khứ đột nhiên nghĩ đến biện pháp thoát thân, hoặc đây là điều hắn đã sớm tính đến, chỉ chờ hắn mở miệng, tất cả vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.

Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Kim Liên, Thôi Bất Khứ rốt cuộc mở miệng.

“Nếu Đại Hãn cứ nói là chúng ta làm, vậy ta cũng không có gì để nói.”

Gì?

Kim Liên bỗng nghi ngờ lỗ tai mình hỏng rồi.


Nàng không thể tin nhìn Thôi Bất Khứ, hận không thể xông lên che miệng hắn.

Quả nhiên A Ba Khả Hãn cười lạnh nói: “Được, nếu ngay cả chính ngươi cũng nói như vậy…”

“Ta nói là, nếu Đại Hãn cứ khăng khăng muốn chụp tội danh lên người chúng ta, ta không có gì để nói. Nhưng mà!” Thôi Bất Khứ giơ tay lên cắt đứt hắn, “Mọi việc đều phải có chứng cứ, bây giờ ở đây có ai nhìn thấy chúng ta giết người? Hay có ai nhìn thấy chúng ta ra vào doanh trướng của Nhị vương tử? Bên cạnh Nhị vương tử có nhiều người canh giữ như thế, cho dù bọn họ không đánh lại Phượng Tiêu, chẳng lẽ bọn họ ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy?”

Giọng nói của A Ba Khả Hãn càng lạnh hơn: “Vừa rồi lúc A Đức bị giết, phó sứ của ngươi rời chỗ cũng đúng lúc, lần trước trước khi đại vu chết, người khác cũng nhìn thấy y ra vào nhà đá của đại vu, một lần trùng hợp cũng được thôi, trên đời này tại sao có thể trùng hợp liên tục? Các ngươi còn muốn chống chế tới khi nào! Người đâu, bắt bọn chúng lại!”

Thôi Bất Khứ: “Cho ta một ngày, ta có thể tìm ra hung thủ thật sự!”

A Ba Khả Hãn nheo mắt: “Một ngày?”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Không sai, chỉ cần một ngày. Một ngày sau, nếu như không tìm được hung thủ, muốn giết muốn xử, đều tùy ý Đại Hãn xử trí.”

“Không được!” Khả Hãn quả quyết cự tuyệt, “Nếu như các ngươi trực tiếp chạy, một ngày sau, ta đi đâu tìm người?”

Thôi Bất Khứ: “Chúng ta phụng mệnh Thiên tử đến, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, không mặt mũi nào trở về, giữ được tính mạng thì sao chứ? Hơn nữa, chuyện này căn bản không liên quan gì tới chúng ta, nói cách khác, hung thủ sát hại Hắc Nguyệt đại vu và Nhị vương tử, bây giờ còn nấp giữa các ngươi, lúc nào cũng có thể ra tay, đối tượng kế tiếp của hắn, rất có thể chính là Đại Hãn ngươi.”

Một tên quý tộc Đột Quyết thân với Nhị vương tử la ầm lên: “Ngươi đừng tưởng rằng nói bậy như vậy, chúng ta sẽ tin tưởng!”

Thôi Bất Khứ căn bản không để ý đến gã: “Đại Hãn, giết chúng ta, ngươi sẽ không sợ hung thủ là người khác, vẫn nấp trong bóng tối dòm ngó ngươi sao? Ta không cần ngươi thả chúng ta, chỉ cần một ngày.”

Kim Liên tuỳ thời chen vào nói: “Đại Hãn, chuyện này của Nhị vương tử quá rõ ràng, sứ giả bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, khẳng định hung thủ là người khác!”

Khả Đôn cũng nói: “Xin Đại Hãn cho bọn họ một ngày, để cho bọn họ tâm phục khẩu phục.”

Vị đại Khả Đôn này, lần trước đã để cho Thôi Bất Khứ thấy được trí khôn không kém của nàng, nếu nàng không ngu xuẩn, khẳng định cũng có thể nghĩ đến, sẽ có rất nhiều người cho rằng mẹ con Đại vương tử cấu kết với người Tùy Triều, trước tiên hết Nhị vương tử, lại giết Khả Hãn, tranh đoạt vị trí Khả Hãn Tây Đột Quyết.

Vì để chứng tỏ trong sạch, nàng cũng muốn lên tiếng, tỏ thái độ thẳng thắn bộc trực.

Ngày xưa không ít người thân cận với Nhị vương tử, nhưng bây giờ Nhị vương tử đã chết, cho dù nguyên nhân cái chết vì sao, chỉ biết địa vị của mẹ con đại Khả Đôn càng vững chắc, rất nhiều người không muốn đắc tội bọn họ, thấy đại Khả Đôn nói như vậy, lập tức cũng không ít người phụ họa.

A Ba Khả Hãn không thể coi thường ý kiến của những người này, hắn trầm ngâm chốc lát, hoài nghi nói: “Chỉ cần một ngày?”

Thôi Bất Khứ: “Không sai.”

A Ba Khả Hãn chỉ Phượng Tiêu nói: “Võ công của y quá cao, cho các ngươi một ngày, các ngươi nhất định sẽ chạy trốn.”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Nhưng chúng ta muốn đi ra ngoài tìm chứng cứ đầu mối, nếu không làm sao truy ra hung thủ, tự chứng minh trong sạch? Nếu như Đại Hãn không yên tâm, có thể giữ một người làm con tin.”

Từ lúc Thôi Bất Khứ nói ra muốn một ngày, Phượng Tiêu đã đánh hơi được một mùi vị quen thuộc.

Cái mùi này người khác không ngửi ra, chỉ y mới có thể phát hiện.

Thưa rằng, mùi vị lọt hố.

Muốn một ngày, vậy thì khẳng định phải tìm ra hung thủ trong vòng một ngày, nhưng A Ba Khả Hãn không thể nào để cho mấy người họ đều ở bên ngoài, ắt phải cần tạm giữ con tin, cho nên Thôi Bất Khứ tám chín phần mười, sẽ bắt Phượng Tiêu ở lại.

Phượng Tiêu sờ mũi một cái, chỉ cảm thấy vết thương cũ trên bả vai lại bắt đầu hơi đau.

Mặc dù sớm có dự liệu, nhưng bị người nắm mũi dẫn đi, vẫn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng một khắc sau, tay sờ mũi của y liền dừng lại.

Bởi vì y nghe Thôi Bất Khứ nói: “Ta ở lại, để Phượng Tiêu đi tìm hung thủ.”

Phượng Tiêu ngẩn ra, nhìn về phía Thôi Bất Khứ.

A Ba Khả Hãn cau mày: “Không được, võ công của y quá cao, sẽ chạy mất!”

Thôi Bất Khứ nói: “Y chẳng qua chỉ là phó sứ, ta mới là chính sứ, mặc dù ta không biết võ công, nhưng mạng ta giá trị hơn mạng y nhiều. Ta tự nguyện ở lại, vì để cho Đại Hãn yên tâm, nếu như ngươi không muốn, chúng ta bây giờ hợp lại cá chết lưới rách, từ đây mở một đường máu, cũng không phải không thể đúng không?”

A Ba Khả Hãn bị dọa sợ lúc này lui về phía sau hai bước, để cho thị vệ ngăn trước người mình, mặt lộ vẻ cảnh giác.

Ngay cả Phật Nhĩ cũng có thể nói giết là giết, tất nhiên cũng có thể nghiền ép đa số người ở đây.

Coi như người Đột Quyết ỷ vào người đông thế mạnh bắt y lại, còn không biết phải bỏ ra cái giá lớn thế nào.

A Ba Khả Hãn rất quý mạng, mặc dù hắn đau lòng Nhị vương tử chết, nhưng muốn hắn xuống tìm con, hắn tuyệt đối không muốn.

Kim Liên đúng lúc thấp giọng khuyên nhủ: “Đại Hãn, Phật Nhĩ vừa chết, quan hệ của chúng ta với Sa Bát Lược đã hỏng, chớ đắc tội thêm người Tùy Triều nữa.”

A Ba Khả Hãn nhìn về phía Thôi Bất Khứ, nghi ngờ nói: “Ngươi thật sự có thể trong một ngày tìm ra hung thủ?”

Thôi Bất Khứ không có lời thề son sắt, chỉ nói: “Ta sẽ cố hết sức.”

A Ba Khả Hãn: “Một ngày sau, cho dù có thể tìm được hung thủ hay không, phó sứ của ngươi cũng phải trở lại, nếu không, ta sẽ giết ngươi.”

Phượng Tiêu cười một tiếng.

Khả Hãn rất không vui: “Ngươi cười cái gì!”

Phượng Tiêu đi lên trước.


Cước bộ của y không nhanh, trước mặt còn có vô số người, nhưng không ai dám cản.

Mọi người tự giác nhường ra một đường, tùy y dễ dàng, đi tới trước mặt Thôi Bất Khứ.

“Đại Hãn yên tâm, nếu hắn hứa hẹn một ngày, trong một ngày này, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực, tìm chứng cứ, nếu không, để cho ngươi giết hắn, ta phải đến đâu tìm tình nhân của ta chứ?”

Kim Liên phiên dịch lời Phượng Tiêu cho A Ba Khả Hãn, đến lúc dịch một từ cuối, nàng bỗng nhiên mắc kẹt.

Nàng tự nghĩ đời này đã gặp đủ nhiều cảnh đời, trải qua sóng gió cũng đủ để nàng đối mặt với bất kỳ khó khăn gì, nhưng nghe thấy cách xưng hô của Phượng Tiêu, vẻ mặt Kim Liên vẫn cứng lại.

Thôi Bất Khứ tự nhiên biết Phượng Tiêu cố ý nói như vậy, hơn nữa cố ý nói ngay trước mặt A Ba Khả Hãn.

Ít nhất A Ba Khả Hãn hiểu lầm quan hệ hai người, có thể chẳng phải lo lắng Phượng Tiêu một đi không trở lại, muốn xuống tay với Thôi Bất Khứ trước thời hạn, cũng sẽ có điều cố kỵ.

Cho nên Thôi Bất Khứ không nhúc nhích, tùy ý Phượng Tiêu ôm hắn, khoa trương tâm tình: “Khứ Khứ à, ngàn vạn lần ngươi phải đợi ta đó, ta nhất định sẽ bắt hung thủ, chứng minh ngươi vô tội!”

Thôi Bất Khứ còn phải phối hợp với y, miễn cưỡng đưa tay ra, cũng ôm y một chút.

Kim Liên trợn mắt há mồm.

A Ba Khả Hãn nửa tin nửa ngờ.

Mà ánh mắt của Đại vương tử, lại còn có một chút hâm mộ?

“Ngươi thật sự nắm chắc?” Hắn nghe Phượng Tiêu rỉ tai nói, “Đi bây giờ, bọn họ không ngăn được.”

Thôi Bất Khứ ừ một tiếng, hắn không biết truyền âm nhập mật, không cách nào nói nhiều trong lúc này.

Ngay sau đó Phượng Tiêu buông hắn ra, xoay người đi, cũng không quay đầu lại, quả quyết đoạn tuyệt, với kẻ thâm tình vừa nãy, cứ như hai người.

Thôi Bất Khứ nhếch mép một cái, nhét bình sứ vừa lấy được vào sâu trong ống tay áo hơn.