Vô Song

Quyển 3 - Chương 75

Thôi Bất Khứ tâm như sắt đá, Phượng Tiêu khe khẽ thở dài, mặt lộ vẻ không biết làm sao, đi về phía Phật Nhĩ.

Bước chân của y rất chậm, chậm đến mức có thể gọi là chần chừ.

Nhưng Phật Nhĩ không thúc giục y, ngược lại rất kiên nhẫn chờ y tới trước mình một trượng.

“Phượng phủ chủ, có phải ngài bị thương không?” Phật Nhĩ ân cần hỏi.

“Không có.” Phượng Tiêu vẫn bình tĩnh, trong mắt Phật Nhĩ lại hoàn toàn cố làm vẻ trấn định.

Phật Nhĩ khẽ mỉm cười: “Nếu Phượng phủ không đủ lực, ta có thể nhường ngươi ba chiêu.”

Phượng Tiêu: “Được đó!”

Phật Nhĩ: …

Hắn không nghĩ tới Phượng Tiêu đáp ứng dứt khoát như vậy, trợn mắt trong chốc lát, đối phương trả lại vẻ mặt vô tội.

Phủ chủ Giải Kiếm phủ quyền cao chức trọng, một cao thủ cấp tông sư, không phải là tuổi trẻ khí thịnh, không coi ai ra gì sao?

Nhưng Phượng Tiêu không chỉ không kiêu ngạo cự tuyệt, ngược lại thoải mái đồng ý, thậm chí còn không có vẻ đấu tranh chút nào.

Phật Nhĩ có chút hối hận.

Lời đã ra khỏi miệng, hắn cũng không thể lấy lại, chỉ đành phải chìa tay ra.

“Vậy mời.”

Phượng Tiêu không chút khách khí, thân hình lao lên, như hạc đen tung cánh, kinh hồng lướt nước, lấy tư thế nhanh như chớp lao về chỗ Phật Nhĩ, lại lặng yên không một tiếng động.

Trong lòng Phật Nhĩ rét run một cái, theo bản năng muốn ra tay đánh trả, đột nhiên nghĩ tới “nhường ba chiêu”, không thể làm gì khác hơn là đổi công thành thủ, nhanh chóng tránh sang bên cạnh.


Nhưng Phượng Tiêu như bóng với hình, kề cận hắn không buông, Phật Nhĩ tránh tới chỗ nào, Phượng Tiêu cũng theo tới chỗ đó, không chỉ vậy, chưởng phong mang theo nội lực thâm hậu cũng theo gió đến cùng thân hình.

Phật Nhĩ vội vã nhớ đến việc mình đã nói trước mặt mọi người, không thể không nhịn xuống ý muốn ra chiêu, đành phải tránh hai lần, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện, thật ra Phượng Tiêu căn bản không cần hắn nhường chiêu.

Lúc này mới qua hai chiêu, Phật Nhĩ lại như có cảm giác như trời đất già đi, thầm nghĩ dù sao hôm nay mình cũng không phải tới để so tài, chưa chắc người đứng xem đã thấy rõ rốt cuộc y đã ra mấy chiêu, nghĩ đến đây, hắn trực tiếp chuyển thủ thành công, vỗ một chưởng về phía vai phải của Phượng Tiêu!

Phượng Tiêu né người tránh, thân hình lại nhẹ nhàng nâng lên một thước, chặn thế công của đối phương.

“Đã nói nhường ta ba chiêu, làm sao mới hai chiêu, đã không nhịn được?” Y cười một tiếng.

“Phượng phủ chủ nhớ nhầm rồi!” Phật Nhĩ mỉm cười nói, thế công không giảm chút nào.

Võ công của hắn vốn là phái trầm hậu phóng khoáng nhất, lúc này lại mang theo mấy phần quỷ quyệt lơ lửng, vòng quanh thân Phượng Tiêu không ngừng, chờ cơ hội tìm được nhược điểm của đối phương dùng thêm một kích trí mạng, nhưng cố tình thân hình của Phượng Tiêu cũng cực nhanh, dịch bên trái né bên phải, tay áo tung bay, không để cho Phật Nhĩ có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Đến cấp bậc cao thủ như bọn họ, không động thủ thì thôi, một khi ra tay, tất nhiên sẽ không giống như hôm nay, ngươi tránh ta núp, chiêu số của Phượng Tiêu trong mắt người xem cũng rất không có phong độ, căn bản không dám đường đường chính chính giao phong cùng đối thủ, mà ở trong mắt Phật Nhĩ, đây cũng là bằng chứng bị thương không dám đối kháng chính diện.

Né tránh cần phải hao phí khí lực, trước khi mất hết khí lực, Phật Nhĩ cũng không nóng nảy.

Nhưng Nhị vương tử rất gấp.

Đêm qua làm trò hề, khiến gã hận thấu xương đám người Phượng Tiêu, nếu đổi lại là nô lệ người Hán trên thảo nguyên, Nhị vương tử đã sớm chặt đầu chúng cho sói ăn, nhưng gã không đánh lại Kiều Tiên, càng không cần phải nói đến việc ra tay với Phượng Tiêu, ngại vì thân phận bọn họ, tạm thời lại không thể làm gì họ ở ngoài sáng, trong lòng đã sớm bực bội đến bốc lửa.

Vừa rồi Phật Nhĩ và Phượng Tiêu tỉ thí bắn tên đánh ngang tay nhau, cũng không khiến cho Nhị vương tử hài lòng, gã càng hy vọng Phật Nhĩ có thể một chưởng đập chết Phượng Tiêu. Như vậy thứ nhất, sứ giả Tùy Triều ba còn hai, chỉ còn lại một còn quỷ bệnh, một nữ nhân, dù sao cũng không đáng lo, đừng nói đến ấn tượng của các nước xung quanh với Tùy Triều giảm xuống, ngay cả A Ba Khả Hãn, khẳng định cũng sẽ nghiêng về phía Sa Bát Lược Khả Hãn, sẽ không suy nghĩ thêm vấn đề kết minh cùng Tùy Triều, nữ nhân Kim Liên kia cũng không dám nhảy nhót nữa. Sau khi những người này thất thế, muốn giết muốn xử, khẳng định đều theo ý Nhị vương tử.

Gã nhìn chằm chằm thân hình biến ảo khó lường của hai người trong sân, cặp mắt gần như muốn tóe lửa, hận không thể hóa ý niệm thành ngọn lửa cháy mạnh hừng hực, đốt chết người Trung Nguyên đáng giận.

Sau khi chưởng thứ ba của Phật Nhĩ rơi vào khoảng không, hơi nhíu mày.

Vừa rồi trong mấy chục chiêu, Phượng Tiêu vẫn luôn đa phần tránh né, rất ít đáp trả, nhưng không nghiêng lệch, luôn có thể vừa đúng lúc tránh nhanh ra hoặc chặn mỗi một chiêu Phật Nhĩ ra tay.

Vì sao không ra chiêu?

Y càng như vậy, Phật Nhĩ lại càng muốn bức bách y xuất thủ, chưởng phong như rời núi lấp biển, khí thế dâng trào kinh người, chính diện phá vỡ chân khí của Phượng Tiêu, làm y muốn tránh cũng không được, không thể không ứng đối.

Ầm!

Nhục chưởng hai người giáp nhau, hai luồng chân khí đụng vào nhau, như hai ngọn núi bị mặt đất ép cong lại, trong khoảnh khắc núi lở nước trào, ngọc nát đã vỡ, Phật Nhĩ trơ mắt cảm nhận được đau nhói truyền tới từ lòng bàn tay, bỗng nhiên ý thức được một việc.

Tất cả suy đoán của hắn đều bắt đầu từ việc Phượng Tiêu bị thương, vậy, nếu như Phượng Tiêu không bị thương?

Hắn đã giao thủ với Phượng Tiêu hai lần, tự nhiên biết mình hơi kém một bậc, nhưng theo bản năng Phật Nhĩ không muốn thừa nhận chuyện này, hắn đường đường là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, dõi mắt khắp Trung Nguyên, cũng hiếm người có thể xứng đôi. Nếu Phượng Tiêu bị thương, giữa hai người chưa nói tới hơi kém một bậc, mà là lực lượng tương đương.

Tối hôm qua kỳ quái, hôm nay Phượng Tiêu lúc cầm cung mất tự nhiên, cũng không giống giả bộ, Phượng Tiêu như vậy, Phật Nhĩ hoàn toàn có thể bắt y lại.

Hai người một chưởng đối nhau xong, mỗi người tách ra, lại nhẹ nhàng rơi xuống từ không trung.

Cánh tay Phật Nhĩ hơi rũ, một vật trượt ra từ tay áo, sau đó trong tay đã xuất hiện một cái kim cương chử xinh xắn gọn nhẹ.

Sở dĩ nói xinh xắn gọn nhẹ, là bởi vì nó vốn dài bằng hai ngón tay, cổ tay Phật Nhĩ nhẹ nhàng động một cái, kim cương chử liền tự động biến dài một chút, cuối cùng dài bằng khoảng nửa cảnh tay, bị Phật Nhĩ cầm trong tay, giống như một luồng kim quang, lao về phía Phượng Tiêu!

Trên đời rất nhiều binh khí muôn hình vạn trạng, đại đa số người thích dùng đao kiếm, nhưng cũng có người ngoại lệ, Phượng Tiêu chỉ thích dùng đàn, tiếng đàn có thể tổn thương người, thân đàn còn có thể phang người, nhưng bây giờ trên tay y không có đàn, không những không có đàn, ngay cả một binh khí tiện tay cũng không có.

Đối mặt với kim cương chử như sao rơi xuống đầu mình, y chỉ có hai lựa chọn, tránh công kích, hoặc chính diện nghênh địch.

Phật Nhĩ đoán chừng đối thủ nhất định sẽ tránh, cho nên gần như phong kín tất cả đường đi của Phượng Tiêu trước đó, để cho đối phương không thể tránh, chỉ có thể lựa chọn toàn lực đánh một trận.

Phượng Tiêu vận chân khí, lại thoáng nâng cao một chút, giống như muốn dùng tay không bắt lấy kim cương chử.

Nhưng vô dụng thôi.

Phật Nhĩ không tiếng động cười nhạt, bởi vì sát chiêu của hắn, cũng không phải là kim cương chử, mà là—

Trên cái tay kia của hắn!

Kim cương chử bị Phượng Tiêu dùng một tay đón lấy, chưởng phong của Phật Nhĩ cũng đến yếu huyệt trước ngực đối phương.

Một chưởng này được hắn rót vào mười thành công lực, cho dù Phượng Tiêu không bị thương, y phân tâm đi đón lấy kim cương chử, tất nhiên không thể nào tập trung toàn lực đón thêm một chiêu này của hắn, huống chi nhất định Phượng Tiêu bị thương.

“Tại sao ngươi chắc chắn ta bị thương như vậy?”

Giọng nói nhẹ như lông hồng bay tới bên tai Phật Nhĩ.

Một khắc sau, Phật Nhĩ phát hiện kim cương chử của mình rơi vào khoảng không, một chưởng kia vỗ qua, cũng như vỗ vào bông vải, lại bị hấp thu toàn bộ.

“Ta vẫn luôn đợi ngươi toàn lực xuất thủ.” Phượng Tiêu lại nói, “Ngươi kiên nhẫn hơn lúc ở Lục Công thành, đúng là tốt hơn nhiều. Nhưng mà—”

Lúc Phật Nhĩ thất bại đã thấy không đúng, vội vàng rút người muốn lui về phía sau, cũng đã không kịp nữa.

Bởi vì Phượng Tiêu lấy tốc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần lúc tránh né đáp xuống cạnh hắn, một tay vỗ vào bả vai hắn, một cái tay khác, cầm kiếm đâm vào ngực Phật Nhĩ.

Cao thủ so chiêu, dao động không chỉ chốc lát, Phật Nhĩ khạc ra một búng máu, nhưng hắn không chần chờ chút nào, người lao về trước, ý muốn thoát khỏi thanh kiếm của Phượng Tiêu cắm vào yếu huyệt sau lưng hắn.

Ứng biến của hắn không thể nói là không nhanh, nhưng Phượng Tiêu tựa như đoán được, lấy tốc độ mau hơn chuyển cổ tay một cái, ngay sau đó đâm kiếm vào sâu hơn, một cái tay khác buông bả vai Phật Nhĩ ra, nhưng lại điểm vào mấy huyệt lớn ở gáy và đầu hắn.

Phật Nhĩ mở to hai mắt, miễn cưỡng chống một hơi, vặn người bắt lấy Phượng Tiêu, giống như muốn kéo y lấy mạng đổi mạng, nhưng Phượng Tiêu một chiêu thuận lợi, cũng không ham muốn nữa, trực tiếp lắc mình tránh, đảo mắt lại rơi vào bên người hắn, trực tiếp tung một chưởng lên ngực Phật Nhĩ.

Lại phun ra một ngụm máu tươi!

Phật Nhĩ rốt cuộc mất đi tất cả năng lực phản kháng, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Chẳng qua ánh mắt hắn vẫn trợn tròn như cũ, gắt gao trừng Phượng Tiêu, oán khí không hề tiêu tan.

Phượng Tiêu giật giật cánh tay, phát hiện vừa rồi tiếp lấy kim cương chử của đối phương mình cũng phải trả giá không nhỏ, không chỉ có cánh tay bị gãy, hình như còn ảnh hưởng đến gân cốt, bị chút nội thương.


Nhưng chút thương thế này, so với một cái mạng Phật Nhĩ mà nói, thật là quá có lợi rồi.

“Ngươi không nghĩ sai, ta bị thương.” Y ngồi xổm xuống, nói với Phật Nhĩ chỉ còn một hơi thở, “Nhưng có lẽ ngươi không biết, có loại tâm pháp, gọi là Phong Mạch, có thể tạm thời phong bế kinh mạch bị thương, tăng công lực. Mặc dù sẽ có chút hậu quả, nhưng có thể bắt ngươi đền mạng, ta cảm thấy đáng giá.”

“Hơn nữa,” Phượng Tiêu cầm kim cương chử bên chân lên nhìn một chút, tiện tay ném về sau, như xả rác vậy. “Ngươi cho rằng chỉ có ngươi cất giấu vũ khí? Người gian trá trong thiên hạ, không chỉ có một mình ngươi. Đến địa phủ nói với Diêm Vương thật tốt đi, đời sau đừng đụng phải ta, à ta quên, người Đột Quyết các ngươi không có Diêm Vương, vậy ngươi cứ coi mình là cô hồn dã quỷ đi, đệ nhất cao thủ Đột Quyết ạ.”

Mấy chữ cuối cùng, còn không quên tăng giọng nhấn mạnh.

Phật Nhĩ há miệng, giống như muốn nói cái gì, máu tươi tràn ra khỏi miệng hắn, hắn không thể nói được điều gì, thân thể cuối cùng cứng ngắc bất động, rốt cuộc bị Phượng Tiêu làm cho tức chết.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Đường đường là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, lấy kiểu chết như vậy kết thúc tính mạng mình, làm tất cả mọi người rung động không nói ra lời.

Mà một nén nhang trước, gần như cả mọi người đều cho rằng, người bị bêu xấu thậm chí mất mạng, sẽ là Phượng Tiêu.

Nhị vương tử vẫn duy trì tư thế cầm nho, trợn mắt há mồm, tay ngừng giữa không trung chưa hề động đậy, giống như pho tượng vậy.

Cố tình vào lúc này, Phượng Tiêu còn quay đầu, cười một tiếng với gã.

Phó sứ của Phật Nhĩ hét lớn một tiếng, lúc này xông về phía Phượng Tiêu.

Một khắc sau, máu tươi tung tóe cao ba thước, đi đôi với thân thể phó sứ, cuối cùng cùng nhau rơi xuống bãi cỏ.

Hai sứ giả Sa Bát Lược Khả Hãn phái tới, trong đó còn có một vị cao thủ đến gần cấp tông sư, chỉ như vậy đã bị giết?

Tay Nhị vương tử run một cái, nhìn dáng vẻ Phật Nhĩ chết không nhắm mắt, lần đầu tiên có loại kích động muốn trốn sau lưng A Ba Khả Hãn.

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Tiêu: Ta đẹp trai không?