Vô Song

Quyển 2 - Chương 64

Kiều Tiên đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, chờ Thôi Bất Khứ vừa tỉnh lại liền có thể dùng.

Nàng chăm sóc Thôi Bất Khứ quanh năm, tài nấu nướng càng luyện càng tốt, ra khỏi nhà không chỉ có khả năng giả làm người khác, còn đích thân xuống bếp nấu canh hầm thức ăn.

Một hớp canh ngọc trúc hầm chim đa đa làm ngọt cổ họng, Thôi Bất Khứ lập tức liền biết được tay nghề của Kiều Tiên.

“Trước khi nghe tin tốt tin xấu, ta muốn hỏi Phượng phủ chủ một vấn đề trước.” Thôi Bất Khứ uống xong canh, đặt bát xuống nói.

Phượng Tiêu làm bộ đứng dậy: “Muộn rồi, vừa rồi bổn tọa muốn nói, ngươi không cho nói, bây giờ ngươi muốn hỏi, bổn tọa không muốn trả lời, cáo từ.”

Thôi Bất Khứ: “Dám hỏi vì sao khi ta tỉnh lại cả người đau xót, nhất là vai phải, thật giống như ngã mạnh một cái vậy?”

Phượng Tiêu vô tội nói: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ở trong mật thất lăn lê bò lết lâu như vậy, sao có thể không bị thương?”

Thôi Bất Khứ che đầu, sắc mặt không tốt: “Vậy vì sao trên đầu ta lại thêm một cục u?”

Phượng Tiêu chậc chậc hai tiếng: “Sau khi ngươi ngất, còn có một người xấu chạy đến muốn bắt ngươi đi, bổn tọa đuổi nàng đi, mất bao nhiêu sức già mới cõng được ngươi về, trước đó ngươi lục soát người Đoạn Tê Hộc, làm cho trên người mình toàn nước toàn máu, ta đã không ngại thua thiệt, ngươi không sinh lòng cảm kích cũng được thôi, lại còn chất vấn ta?”

Thôi Bất Khứ nghi ngờ nói: “Người xấu nào?”

Hai phe thế lực Đoạn, Hưng, hẳn đều đã bị bọn họ dọn dẹp xong hết rồi mới đúng.

Phượng Tiêu: “Băng Huyền đó.”

Thôi Bất Khứ: …

Phượng Tiêu cười nói: “Làm sao, chẳng lẽ Thôi đạo trưởng thèm thuồng sắc đẹp của người ta?”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Đúng vậy, Phượng phủ chủ có thể giúp ta đoạt người về hay không?”

Phượng Tiêu phe phẩy cây quạt: “Vậy thì khó làm rồi, Yến Tuyết Hành võ công cao, người cũng sống không tệ, ngươi sợ không tranh được với người ta. Không bằng, tạm thời nhé, ta giới thiệu thị nữ béo bên cạnh Cao Ý cho ngươi được không.”


“Nói ít lời vớ vẩn thôi, kết quả thẩm vấn Ngọc Hành như thế nào rồi?” Thôi Bất Khứ xoa xoa cục u trên đầu, thầm nghĩ cái này ít nhất cũng phải hai ba ngày mới hoàn toàn hết sưng, không cần biết có phải Phượng Tiêu hại hắn hay không, sổ nợ này cứ tính trên đầu đối phương, tám chín phần mười là không sai.

Phượng Tiêu đưa ra một ngón tay.

“Nói tin tức xấu trước, Ngọc Hành tự vẫn bỏ mạng.”

Thôi Bất Khứ: …

Đây quả thực là tỉnh dậy sấm sét giữa trời quang.

Hắn co quắp khóe mắt, đè nén nổi giận nói: “Chẳng lẽ Phượng phủ chủ lần đầu làm ban sai sao? Chúng ta vất vả lắm mới bắt được một kẻ như vậy, đối phương là nhân vật then chốt của Vân Hải Thập Tam Lâu, có thể hỏi ra chuyện của Vân Hải Thập Tam Lâu trên người hắn, ngươi không trông chừng hắn sao?!”

Phượng Tiêu buông tay: “Ta cũng biết tầm quan trọng của hắn, nhưng ngươi đừng quên, nơi này là Thả Mạt thành, không phải Giải Kiếm phủ, cũng không phải Tả Nguyệt cục của ngươi, chuyến này chúng ta chỉ có bốn người, ta trừ việc nhốt hắn vào đại lao, còn có thể một ngày mười hai giờ nửa bước không rời sao?”

Thôi Bất Khứ biết đối phương nói đúng sự thật, Tả Nguyệt cục cũng có quyền hạn giam giữ phạm nhân, tuy nói không giống Hình bộ muốn nhốt bao lâu liền có thể nhốt bấy lâu, nhưng có lúc cần phá án, mấy ngày đã đủ làm rất nhiều chuyện, muốn để cho một người thần không biết quỷ không hay, chết đi không có chút sơ hở nào, lại có vô số biện pháp.

Hắn yên lặng chốc lát, nói: “Nếu lúc hắn bó tay chịu trói không tự vẫn, sau đó càng không thể, cho nên hắn nhất định sẽ không tự sát.”

Phượng Tiêu: “Không sai, nhưng vào trong tù, lại có nhiều cơ hội gian lận, chúng ta đề phòng được mùng một, phòng không được mười lăm. Bên trong thành Thả Mạt long xà hỗn tạp, phòng thủ vốn buông lỏng, mặc dù Cao Ý sai người trông coi nghiêm ngặt, nhưng nếu có người, giả nói là bạn Ngọc Hành, muốn đi vào thăm, ngục tốt thu hối lộ, thật đúng là cho người ta vào, kết quả người nọ vừa đi, bọn họ mới phát hiện, Ngọc Hành đã chết.”

Thôi Bất Khứ: “Người thăm tù kia, chắc hẳn cũng không tìm được tung tích.”

Phượng Tiêu: “Ừ, đã sớm bỏ trốn, Cao Ý rất sợ ta trách tội, bảo ngục tốt miêu tả cẩn thận, vẽ ra giống người, dán khắp thành, treo giải thưởng nếu bắt được, nhưng mà chắc hẳn cũng sẽ không có kết quả gì.”

Thôi Bất Khứ cảm thấy nhức đầu, đỡ trán nói: “Ta mới vừa tỉnh lại, ngươi lại không thể cho ta nghe chút tin tức tốt sao?”

Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Vừa rồi không phải ta đã nói sao, còn một tin tức tốt.”

Thôi Bất Khứ ồ một tiếng, nhưng ngậm miệng không nói, không truy hỏi nữa.

Phượng Tiêu: “Sao ngươi không hỏi?”

Thôi Bất Khứ: “Nếu lúc này ta hỏi, tất nhiên Phượng phủ chủ sẽ không thoải mái cho ta biết, nói không chừng còn bắt ta lấy thứ gì ra đổi.”

Chỉ vì chuyện Thả Mạt thành tạm chấm dứt ở đây, Vân Hải Thập Tam Lâu sau lưng Ngọc Hành, tất nhiên dã tâm bừng bừng, nhưng không có quan hệ quá lớn với vụ án này, nếu muốn tra, cũng chỉ có thể coi là một chuyện khác. Cho nên Ngọc Hành vừa chết, lấy tính tình của Phượng Tiêu, khẳng định không thể nào uổng công báo việc này cho Thôi Bất Khứ biết.

Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Thôi đạo trưởng thật là thông minh, vậy ngươi đã nghĩ dùng cái gì để đổi chưa?”

Thôi Bất Khứ không nhanh không chậm nói: “Ta nghe nói, Phượng phủ chủ vẫn luôn tìm kiếm danh cầm, nói vậy hiện tại cây đàn ngươi đang dùng này không thể vừa lòng đẹp ý, nếu không hành trình đến thành Thả Mạt lần này, đã sớm mang theo?”

Trên giang hồ người dùng đàn làm binh khí đã ít lại càng ít, Phượng Tiêu coi như là một người, hơn nữa đàn của y không chỉ lấy sóng âm hoặc người, thời khắc quan trọng còn dùng để phang người, lần trước Thôi Bất Khứ đã nhìn thấy y dùng đàn đập kẻ địch, chân khí rót trên đó, trực tiếp đập bể cây đàn ra một kẽ hở.

Đàn tầm thường khẳng định không chịu nổi dày vò như vậy, chỉ có đàn chất liệu đặc thù, mới có thể dùng làm vũ khí.

Phượng Tiêu ngạo nghễ nói: “Ta không cần đàn, vẫn có thể khiến đối thủ khuất phục như thường.”

Thôi Bất Khứ: “Ta biết tung tích của Nhiễu Lương.”

Phượng Tiêu: “Ngươi nói, chính là Nhiễu Lương thời Xuân Thu?”

Thôi Bất Khứ: “Không sai.”

Nhiễu Lương là tên một cây đàn truyền kỳ, truyền thuyết kể rằng thời Xuân Thu có người hiến tặng cho Sở Trang vương, Sở vương đắm chìm trong tiếng nhạc Nhiễu Lương, liên tục bảy ngày không chịu vào triều, sau khi vương hậu khuyên bảo, mới dùng sắt như ý đập bể cây đàn.

Từ đây hậu thế không còn nghe tiếng đàn Nhiễu Lương, hậu nhân nói đến Nhiễu Lương, cũng chỉ có thể ở mô tả nó lộng lẫy tuyệt vời trong tưởng tượng.

Phượng Tiêu: “Sau Nhiễu Lương, trên đời không còn Nhiễu Lương.”

Thôi Bất Khứ: “Có, đàn này là song sinh cầm, một cái tên Dư Âm, một cái tên Nhiễu Lương. Hoa Nguyên dâng Nhiễu Lương cho Sở vương, Nhiễu Lương đã mất, Dư Âm vẫn còn, hơn nữa vật quý giá cất giấu đến nay, tung tích của nó, ta biết. Nhiễu Lương có thể làm Sở vương mê mệt, chắc hẳn âm sắc trong đó không giống bình thường, nếu thêm người luyện võ sử dụng, tất nhiên làm ít công to, hơn nữa theo ta được biết, Nhiễu Lương cùng Dư Âm đều được đúc ra từ thiên thạch, coi như ngươi sau này muốn dùng để phang người, cũng không cần phải lo bị đập vỡ.”

Phượng Tiêu: “Ở đâu?”

Thôi Bất Khứ: “Hợp tác.”

Khóe miệng Phượng Tiêu giật một cái: “Được.”

Thôi Bất Khứ làm một động tác tay mời, tỏ ý y nói trước.

Phượng Tiêu: “Trước khi Ngọc Hành chết, hắn cũng đã nói điều mình biết đến bảy tám phần, đại khái cũng giống lời của Đoạn Tê Hộc lúc trước, không quá chênh lệch. Bọn họ chỉ biết hai vị chủ sự trước sau mình, cũng không biết sự tồn tại của những người khác. Phùng Tiểu Liên mười ba, Đoạn Tê Hộc mười hai, Ngọc Hành mười một, mà vị trí trước mặt Ngọc Hành, là không.”

Thôi Bất Khứ cau mày: “Không ai phụ trách?”

Phượng Tiêu gật đầu: “Theo như Ngọc Hành nói, Vân Hải Thập Tam Lâu âm thầm tìm anh tài thiên hạ, mời chào làm chủ một lâu trong đó, lại dựa vào năng lực để xếp hạng, Đoạn Tê Hộc vốn không phục mình chỉ là Thập Nhị tiên sinh, nhưng lúc nghe được người xếp thứ sáu, liền bỏ đi ý định tranh hùng.”

Thôi Bất Khứ: “Ai?”

Phượng Tiêu: “Ở Cao Câu Lệ xa xôi, môn chủ Phù Dư môn, Cao Vân.”

Chính là Cao Vân phái Tô Tỉnh và Tần Diệu Ngữ đến Trung Nguyên ẩn nấp mấy năm, sai bọn họ hỏi dò tình báo, tìm có hội khuấy loạn Trung Nguyên, mà Tô Tỉnh cũng đã nói, ban đầu kẻ giật dây liên hệ với bọn họ ở Trung Nguyên, là một người tên Nhất tiên sinh.

Mấy manh mối đã có liên quan.

Thôi Bất Khứ: “Ngay cả Cao Vân cũng chỉ có thể khuất phục đứng thứ sáu, vậy người đứng trước Cao Vân, chỉ sợ càng khó lường.”

Phượng Tiêu mỉm cười gật đầu.

Thôi Bất Khứ lại hỏi: “Nếu Vân Hải Thập Tam Lâu bí mật như vậy, bọn họ liên lạc với nhau như thế nào?”

Phượng Tiêu: “Có người phụ trách đưa tin liên lạc ở giữa, nhưng Ngọc Hành cũng không biết thân phận đối phương, thậm chí mỗi lần người đưa tin tới, giới tính tướng mạo giọng nói cũng không giống nhau.”

Thôi Bất Khứ cau mày: “Không đúng. Vân Hải Thập Tam Lâu muốn đều là nhân trung long phượng, Ngọc Hành tất nhiên võ công cũng không tệ lắm, nhưng chưa nói tới thế lực gì, lại càng không đủ cáo già xảo quyệt, làm sao xếp hạng vẫn ở trước Đoạn Tê Hộc?”

Phượng Tiêu: “Bởi vì hắn nói, hắn chẳng qua là một tên côn đồ nhỏ bé vô dành ở thành Kiến Khang, có người nhìn trúng hắn, dạy hắn võ công, điều chỉnh lời nói của hắn, còn bảo hắn xuất gia ở chùa Dung Hoa Nam Trần, từng bước lăn lộn đến vị trí chủ trì, hắn gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, cũng là ý của người này.”

Vẻ mặt Thôi Bất Khứ động một cái, lập tức nhớ đến một người: “Ngọc Tú?”

Phượng Tiêu lắc đầu: “Không hỏi được, nếu quả thật là Ngọc Tú, lấy sự cẩn thận tỉ mỉ của đối phương, Ngọc Hành đúng là không thể biết.”


Ngọc Tú này, lai lịch cao thâm khó lường, thân phận lại càng là sương mù dày đặc, hết lần này tới lần khác lại được Tấn vương tín nhiệm, nếu như hắn thật sự là Thập Nhị tiên sinh của Vân Hải Thập Tam Lâu, có thể tưởng tượng tương lai sẽ có bao nhiêu sóng gió vì thế mà nổi lên.

Thôi Bất Khứ trầm ngâm không nói, cau mày.

Nhìn lại Phượng Tiêu, vẫn rất bình thản yên ổn như thế, bắt chéo hai chân đung đa đung đưa.

“A Thôi, ta vẫn có nghi vấn.”

Thôi Bất Khứ không ngẩng đầu, vẫn trầm tư: “Nói.”

Phượng Tiêu: “Thân thể ngươi không tốt, còn suốt ngày dốc hết sức lực như vậy, mỗi ngày dậy chải đầu, có thể phát hiện tóc của mình bị kéo về phía sau không?”

Thôi Bất Khứ bị y cắt đứt ý nghĩ, trong lòng không nhịn được: “Không phát hiện, ta cũng không phải thương xót cho Phượng phủ chủ, sợ ngươi phát hiện mình rụng một sợi tóc, còn phải ôm đầu khóc nửa ngày, tìm một cây hoa chôn tóc mình dưới tán cây đi?”

Phượng Tiêu phình bụng cười to: “Ngươi cay nghiệt cũng phải cay nghiệt đáng yêu như vậy!”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nhìn y.

Phượng Tiêu cười đủ rồi, mới nói: “Vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta, Dư Âm cầm ở nơi nào chứ?”

Thôi Bất Khứ: “An Bình, Thôi gia.”

An Bình xưa gọi là Bác Lăng, có thể cất giữ đàn cổ như Dư Âm, càng khiến người ta không thể nghĩ đến người thứ hai.

Phượng Tiêu vừa nghe đã vui vẻ nhướng mày: “Thôi thị Bác Lăng?”

Thôi Bất Khứ: “Không sai.”

Phượng Tiêu thông minh cỡ nào, lập tức phe phẩy quạt suy một ra ba: “Ngươi cũng họ Thôi, không biết có phải là người Thôi gia Bác Lăng không?”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Ta không cha không mẹ, không tự không danh, càng không có khí phách con em danh gia, ngươi nhìn ta giống lắm sao?”

Phượng Tiêu gật đầu đồng ý: “Vậy cũng đúng.”

Không đợi Thôi Bất Khứ nói gì, y đã chuyển lời: “Y theo ta thấy, Bác Lăng Thôi thị là gia tộc phàm tục thế kia, cũng không nuôi nổi người giỏi như ngươi.”