Vô Song

Quyển 2 - Chương 42

Trong đây tất nhiên có mờ ám.

Thả Mạt thành hội tụ những người đến từ năm hồ tứ hải, cho nên mở không ít lữ điếm. Một khi nhiều lữ điếm, cũng có lúc sẽ xảy ra việc cướp khách, người hướng dẫn nhìn trúng một điểm này, thường xuyên mượn cơ dẫn đường cho thương nhân, đưa bọn họ đến đây, khách điếm sẽ trả thù lao cho gã. Lữ quán giống như khách điếm Thiên Phúc, thế lực hắc bạch lần lượt thay nhau, ném ít đồ là chuyện tầm thường, người có thể ra vào bình an cũng không tệ, rất nhiều thương nhân lui tới dừng lại, căn cứ vào tâm tính nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bớt một chút tài vật coi như tiêu tiền thay tai họa, cũng sẽ không đi báo quan — mà cho dù đi báo quan cũng không có ích gì, huyện lệnh Cao Ý không quản được trên địa bàn của Đoạn Tê Hộc, hắn cũng không muốn vượt ranh giới quản nhiều.

Mấy người Thôi Bất Khứ mặc dù không phải là thương đội đông người, nhưng đoạn đường này nhìn cách ăn ở của bọn họ, ít nhất cũng có gia cảnh sung túc không thiếu tiền bạc, nói đơn giản chính là dê béo, không làm thịt thì toi công.

Có lẽ đoạn đường này bọn Thôi Bất Khứ biểu hiện quá khiêm tốn, khiến người hướng dẫn nhìn lầm, thế nhưng trực tiếp lộn một cú lớn.

Gã bị kéo đến khúc quanh trong hẻm ít người, nghe Thôi Bất Khứ nói như vậy, lại thấy vẻ mặt không cảm giác của Kiều Tiên giấu trong bóng tối, giống như lúc nào cũng có thể giết người diệt khẩu, không khỏi hoảng sợ vạn phần.

“Lang quân tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, chỉ vì nuôi gia đình sống qua ngày không dễ dàng, ta đây cũng bị bọn họ uy hiếp, tiểu nhân nào đấu thắng được bọn họ! Cầu lang quân cho ta thêm một cơ hội, tiểu nhân nhất định sẽ dẫn mọi người đến lữ điếm sạch sẽ, tuyệt đối sạch sẽ!”

Kiều Tiên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm ăn, không khác chúng ta mấy, nếu để chúng ta phát hiện ngươi lừa gạt chúng ta lần nữa…”

Trong tay áo hắn lóe lên một vệt sáng, suýt nữa xẹt qua mắt người hướng dẫn, gã nhận ra đó là một cái đoản chủy phản quang, suýt nữa sợ phát khóc.

“Không nói dối ngài, bây giờ là đầu mùa xuân, đường tuyết tan, thương lữ trong thành này nhiều hơn trước, đa số khách điếm cũng đã đầy, muốn có phòng trống, chỉ có thể tìm như vậy…” Vẻ mặt gã hướng dẫn như đưa đám nói.

Kiều Tiên khẽ cau mày, nhìn về phía Thôi Bất Khứ.

Có thể mở lữ điểm ở đây, không phải bọn rắn độc vô cùng mạnh thì không thể, Tả Nguyệt cục xếp đặt cứ điểm bí mật ở trong thành, dùng để truyền tin tức, nhưng không phải lữ điếm, tất nhiên không thể để cho bọn họ ở.

Lúc này gã dẫn đường linh quang chợt lóe, tựa như chợt nhớ tới cái gì, vội nói: “Ta biết một lữ điếm, bây giờ có thể còn phòng hảo hạng, chỉ là…”

Kiều Tiên không nhịn được: “Nói chuyện đừng có dông dài!”

Vẻ mặt gã như đưa đám: “Chẳng qua chỗ kia có chút tà môn!”

Phượng Tiêu nhéo giọng, nũng nịu nói: “Khách điếm Thiên Phúc này hò hét loạn cào cào, nhiều người ra ra vào vào như vậy, nhìn qua cũng thấy mùi mồ hôi thúi hoắc, thiếp ở không quen! Lang chủ, ngày thường cái gì ngài cũng tin, chỉ không tin tà ma, không bằng chúng ta đi xem một chút?”

Thôi Bất Khứ liếc y một cái, ý kia là chính ngươi muốn đi xem, chớ kéo ta xuống nước.


Phượng Tiêu trả lại một nụ cười.

Thành thật mà nói nụ cười này không hề khiếp người, nhìn kỹ còn có mấy phần quyến rũ, thế nhưng chỉ giới hạn với những người chưa thấy bộ mặt thật của Phượng Tiêu thôi.

Với ba người Thôi Bất Khứ, Kiều Tiên, Kim Liên, chỉ nhìn một cái, cũng không hẹn mà cùng quay đầu đi.

Động tác đều đặn nhất trí khác thường.

Người không rõ chân tướng như gã hướng dẫn này, ngược lại thấy ngẩn ngơ, trong lòng còn nghĩ nam nhân Diệp gia diễm phúc thật không cạn, nhìn vẻ bệnh thoi thóp, khó mà có con nối dõi, không ngờ lại có thể cưới một mỹ nhân như thế.

Qua chuyện vừa rồi, gã hướng dẫn cũng không dám quấy rối nữa, đàng hoàng đưa bọn họ xuyên qua mấy con phố, đi tới trước mặt một lữ điếm tầm thường.  

Bốn chữ “Quán trọ Dương Ký” đập vào mắt mọi người.

Dù sao thành Thả Mạt cũng xa xôi, các gia tộc lần lượt thay nhau sống xen kẽ, trong phường cũng không phân chia, khách điếm Dương Ký ở bên cạnh khu dân cư, bên kia quán ăn cửa hàng mọc như rừng nhỏ, trừ nam nữ với trang phục người Hán ra, cũng không thiếu thương khách dị tộc, chạng vạng tối, các quán ăn vẫn rất náo nhiệt, tiếng hò hét thi nhau vang lên, bên phía khu dân cư, trẻ nhỏ chơi đùa, phụ nhân gọi con mình về ăn cơm, múc nước, thợ đi làm về, chào hỏi nói chuyện, đủ loại hơi thở hòa chung một chỗ, khiến thành Thả Mạt trở thành một truyền kỳ trên sa mạc.

Những kẻ liều mạng thích chạy đến đây, cũng sẽ không khó hiểu — mặc dù nơi này không sầm uất như trong nội địa Trung Nguyên, nhưng thứ nên có cơ bản đều có, trời cao Hoàng đế xa, còn có tiêu tiền cũng không mua được tự do, thậm chí giết người ở chỗ này, cũng chưa chắc cần đền mạng, đối với những người trong lòng không có giới hạn hắc bạch mà nói, Thả Mạt chính là vùng đất mà lòng bọn họ hướng đến.  

Nhưng trước mắt, kỳ quái chính là, khách điếm Dương Ký mặc dù ở trong khu phố náo nhiệt như vậy, nhưng nhìn qua có chút yên tĩnh, đại sảnh tầng một cũng không đầy khách.

Tiểu nhị khách điếm nhìn thấy có người dừng bước trước cửa, đã sớm ra đón, nhiệt tình mời bọn họ vào trong.

Kiều Tiên kéo tay hướng dẫn bắt gã vào cùng.

“Mấy vị lang quân nương tử, mời vào trong, chúng ta còn có mấy gian phòng hảo hạng, mấy ngài cần mấy gian? Lúc này sắc trời còn sớm, một đường đi cũng mệt mỏi rồi, có cần chút rượu và thức ăn không?” Tiểu nhị dò hỏi.

Kiều Tiên gật đầu một cái, xoay người đi đặt thức ăn và phòng.

Gã dẫn đường như ngồi trên bàn chông, vừa thấy Kiều Tiên chế trụ mình rời đi, lập tức xoay người chạy, kết quả vừa muốn đứng dậy, chỉ nghe thấy vút một tiếng bên tai, quần của gã đã bị một chiếc đũa ghim chặt xuống, sang trái nửa tấc nữa, chính là chân gã rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại là nữ nhân với trang phục người Hán, vẫn luôn bất hiển sơn bất lộ thủy(*), Kim Liên.

(*)Bất hiển sơn bất lộ thủy: ý chỉ việc giấu mình, giấu tài năng của mình đi.

Kim Liên: “Ngươi muốn đi đâu?”

Dẫn đường: …

Nhất thời gã sợ đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh, nào có nghĩ được trong mấy người này, thậm chí ngay cả nữ nhân cũng lợi hại như thế.

Với bản lĩnh của bọn họ, tại sao không đến khách điếm Thiên Phúc gieo họa cho người khác, lại còn ầm ĩ đòi đi? 

“Không không không đi đâu!” Dẫn đường nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tiểu nhân chỉ cảm thấy có chút tê chân, muốn nhúc nhích thôi!”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi vừa nói nơi này tà môn, vì sao?”

Dẫn đường lau mồ hôi, rốt cuộc dập tắt tâm tư muốn chạy, một năm một mười nói nguyên nhân cho họ.

Khách điếm tà môn, bởi vì có ma quỷ lộng hành.

Nhắc tới người đến người đi ở đây, rất nhiều người chỉ ở một hai đêm rồi đi, có một nơi để nghỉ chân cũng không tệ, có quỷ nháo hay không, thật ra không liên quan lắm.

Nhưng bây giờ, chỗ này không thể nói là không có khách, trong phòng khách vẫn có bốn năm người ngồi, nhưng so với những khách điếm khác, thậm chí là khách điếm Thiên Phúc bọn họ vừa qua, cảnh tượng sảnh đường đầy tân khách, khách đến như mây bay, còn kém xa.

Hơn nữa Thôi Bất Khứ nhìn bốn phía, phát hiện những người đang ngồi ở đây phần lớn đều giống bọn họ vậy, đều là thương khách mới đến lần đầu, trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò.

Những thương lão lõi đời thường xuyên đi qua con đường này, sẽ không chọn ở đây.

Thật sự mà nói, khách điếm này ma quỷ lộng hành, là chuyện một năm trước.

Cụ thể là bao lâu, dẫn đường cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ chuyện mới bắt đầu, xảy ra trong một cái giếng phía sau khách điếm.

Một người tìm chỗ nghỉ trọ trong khách điếm này, đêm đó say mèm không về, cách ngày liền mất tích, bạn bè của hắn đi tìm không thấy, lúc ấy triều đình còn chưa phái huyện lệnh đến, bọn họ không có chỗ báo quan, chỉ coi rằng hắn say rượu trượt chân rơi xuống nước, không giải quyết được gì.

Về sau người ngủ trọ ở đây, thường xuyên nghe loáng thoáng tiếng người kêu cứu, có người to gan tốt bụng đi tìm theo âm thanh, phát hiện tiếng kêu cứu ở phía dưới cái giếng khô sau khách điếm, sau đó lớn chuyện rồi, chủ nhân khách điếm bất đắc dĩ, sai người chuyển đá trong giếng ra, rồi lại cho người xuống dưới tìm, đúng là tìm được thi thể người mất tích kia.

Sau đó, tin đồn ma quỷ lộng hành trong khách điếm liền truyền ra, có người nói sau khi bạn hắn cướp của giết người, ném hắn vào trong giếng, hắn chết không nhắm mắt, hóa thành oan hồn cầu cứu, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Nửa tháng sau khi tìm được thi thể này, lại thêm một người khách ở đây, đi tìm hoan mua vui, kết quả trên đường mã thượng phong(*) phát tác, trên trên bụng kỹ nữ.

(*)Mã thượng phong: Chết trong quá trình sinh hoạt tình dục =)))

Còn có một người, hình như bởi vì ăn cơm ở đây, lúc đi tắm, đang sống sờ sờ lại bị chết chìm.

Quỷ đoản mệnh thứ tư, chính là say rượu quá độ, đột tử ở một nhạc phường trong thành.

Nghe đến đây, Kim Liên không nhịn được nói: “Người thứ nhất thứ hai thì thôi, người thứ ba với người thứ tư, cũng quá gượng gạo đi!”

Dẫn đường thần thần bí bí nói: “Không gượng gạo chút nào! Người thứ tư kia uống rượu, chính là mua ở chỗ này!”

Mặt Kim Liên đầy vẻ không nói nổi.

Dẫn đường vẫn còn tiếp tục nói: “Tuy nói trong thành này mỗi ngày đều có ẩu đả, án kiện liên quan đến mạng người cũng không ít, nhưng khách điếm này thật sự quá tà môn, nghe nói buổi tối qua giờ Tý(*) mỗi ngày, người ở đây đều nghe thấy có người đang kêu oan, nói mình chết rất thảm. Hơn nữa nghe nói, chỉ cần ở lại đây, cho dù không xảy ra việc gì, quay đầu lại buôn bán cũng sẽ lỗ vốn, nhẹ thì tổn thất hơn nửa, nặng thì táng gia bại sản, ngài nói có tà môn hay không?”

(*)Giờ Tý: Từ 23h – 1h

Kim Liên đi với tiểu nhị đặt phòng và thức ăn xong, đang vòng trở lại thì nghe thấy nửa đoạn sau, liền nói: “Sao ngươi biết người ta lỗ vốn? Ngươi đi theo họ tận mắt nhìn thấy à?”

Dẫn đường nói như chuyện đương nhiên: “Ai cũng nói như vậy mà, còn là giả sao?”

Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu hai mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy trong tin đồn này nhiều phần bậy bạ hơn thì có.

Nhưng mà làm ăn sợ nhất lỗ vốn, huống chi là ngàn dặm từ Trung Nguyên đi về phía tây, một chuyến thương đội qua lại cũng phải ba đến năm tháng, nếu đi xa hơn còn càng phải đi không ngừng, đừng nói táng gia bại sản, chỉ sợ bồi thường một chút thôi cũng có thể đau lòng muốn chết rồi, thà ngủ tạm một đêm chuồng ngựa, hoặc là ở khách điếm Thiên Phúc tiêu ít tiền lẻ, còn hơn là ở đây gặp xui.

Dẫn đường thấy vẻ mặt đầy xem thường của bọn họ, cũng không nhiều lời nữa, dù sao đen đủi gặp quỷ cũng không phải gã, gã đã quyết định sẽ không ăn uống những thứ kia, ngay cả lúc ngồi cũng vô cùng cảnh giác, luôn cảm thấy xung quanh mình không được tự nhiên.

Kiều Tiên trực tiếp ném bạc cho gã, báo cho biết công việc của gã đã xong, có thể đi rồi.

Dẫn đường cũng không ở lại, cúi người gật đầu nhận lấy tiền, vội vàng chạy đi không ngừng.


Đang nói chuyện, tiểu nhị đã mang rượu và thức ăn lên.

Màu sắc thức ăn tất nhiên kém tinh xảo hơn ở Kinh thành, ngay cả so với Lục Công thành, cũng hơi kém, cũng may là còn nóng hổi, Kiều Tiên cầm một cái bánh bao lên chuẩn bị cho vào miệng, lại nhìn thấy Phượng Tiêu mặt đầy ghét bỏ nhìn bát cháo loãng.

“Chỗ này không có cái bát nào sạch hơn à?”

Kiều Tiên không nhịn được châm chọc: “Chẳng lẽ đi ra khỏi nhà rồi, ngươi vẫn còn muốn bày ra cái vẻ đó sao?”

Phượng Tiêu không để ý tới nàng, lôi kéo tay áo Thôi Bất Khứ bắt đầu làm nũng: “Lang chủ, thiếp muốn cái bát mới, ngài mua cho thiếp được không?”

Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác, cầm bát lên uống một hớp: “Không có, thích ăn thì ăn.”

Phượng Tiêu ủy khuất nói: “Thiếp biết ngài vì chuyện muốn cưới vợ bé, vẫn còn giận thiếp, nhưng không phải ta lo nghĩ cho thân thể của ngài sao? Ngài nói ngài hư nhược như thế, ngay cả ta cũng không thỏa mãn được, còn muốn cưới vợ bé, nếu đang lúc tráng niên đã mất sớm, thiếp làm thế nào mới phải?”

Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho khách ở bàn bên nghe thấy, khiến đối phương liên tục đưa mắt nhìn kỹ, lại thấy một cặp vợ chồng này, một người vẻ mặt bệnh tật, một người mặt như hoa đào, không khỏi bừng tỉnh, tự cho là đã hiểu được chân tướng.

Đều nói nữ nhân ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, hóa ra nữ tử này nhìn mới hơn hai mươi tuổi, cũng đói khát rất a!

Kiều Tiên ngứa răng, nhịn không được vén tay áo lên muốn đánh người, bị Thôi Bất Khứ nhìn thoáng qua, đành phải lặng yên buông tay áo xuống.

Trước mặt mọi người đánh vợ huynh đệ, thế nào cũng không thể nói nổi, bọn họ chỉ đi ngang qua tìm chỗ trọ, không phải đến để gây sự.

Chính vì vậy, Phượng Tiêu càng không hề sợ hãi.

Y dựa gần cọ cọ vào Thôi Bất Khứ, ra vẻ nhỏ giọng nói: “Lang chủ, thiếp biết ngài muốn, nhưng hai ngày nay quỳ thủy(*) của thiếp đến, chờ hai ngày nữa, thiếp sẽ cho ngài đủ, có được hay không?”

(*)Quỳ thủy: Kinh nguyệt.

Rầm một cái!

Thôi Bất Khứ đập mạnh cái bát lên bàn, nói với Kiều Tiên: “Đi, mua cho nàng một cái bát mới.”

Phượng Tiêu: “Còn một đôi đũa, một cái thìa nữa, ra khỏi khách điếm này, muốn dùng gỗ dương hay trúc chế ra cũng được.”

Kiều Tiên: …