Vô Song

Quyển 1 - Chương 22

Bạch y nhân có chút ngạc nhiên.

Trong mắt hắn, lấy võ công và sát ý của Phật Nhĩ, tối nay cho dù không giết được Phượng Tiêu, ít nhất cũng có thể giữ chân y, ai ngờ đệ nhất cao thủ Đột Quyết lại chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, chưa tới một giờ, Phượng Tiêu đã thoát thân đuổi theo rồi.

“Phượng lang quân võ công thật cao, đúng là giống suy đoán của ta.”

Phượng Tiêu nói: “Là ngươi căn bản không muốn đi xa, trong những người đến tối nay, chỉ có ngươi không rõ lai lịch, chẳng lẽ các hạ không định giới thiệu về mình một chút, cứ vô danh tới lui như vậy sao?”

Bạch y nhân: “Tên cũng chỉ để xưng hô, trăm mười năm sau, tất cả cát bụi về với cát bụi, đất thuộc về đất, Phượng lang quân cần gì phải cố chấp?”

Phượng Tiêu mỉm cười nói: “Càng là người nói loại lời này, sẽ càng để ý danh tiếng của mình, ngươi cả người bạch y vô trần, bên trong tất nhiên là một người rất thích bắt bẻ, đối người đối ta đều như vậy, sao có biểu hiện tiêu sái ra bên ngoài như ngươi?”

Bạch y nhân cười nói: “Phượng lang quân đánh giá như thế nào ta không có hứng thú, cái ta cảm thấy hứng thú là, ngươi cho Thôi đạo trưởng kịch độc, giữ hắn ở bên người, sống không bằng chết, vì sao hắn còn mong đợi ngươi tới cứu hắn? Chẳng lẽ cõi đời này thật sự có người thích bị ngược đãi?”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ta không thích bị ngược đãi, nhưng ta biết, rơi vào tay y, còn tốt hơn rơi vào tay ngươi.”

Bạch y nhân kinh ngạc: “Ta trừ lúc mang ngươi đi dùng chút thủ đoạn, ngoài ra có lúc nào không lấy lễ đối đãi đâu?”

Thôi Bất Khứ: “Y làm việc, tự có mục đích và chừng mực của y, ngươi lại không coi tính mạng ai ra gì.”

“Khứ Khứ à, hiếm thấy ngươi khen ta trước mặt người ngoài, trong lòng ta đây, thật là thụ sủng nhược kinh —— “

Chữ thụ vừa nói ra, thân hình Phượng Tiêu đã thoắt một cái, lao về phía bọn họ.

Bạch y nhân phản ứng cực nhanh, lập tức bắt lấy Thôi Bất Khứ vội vàng thối lui, thậm chí gần như đẩy Thôi Bất Khứ về trước một cái, định lúc nào cũng có thể dùng hắn để chắn thế công của Phượng Tiêu.


Ai ngờ Phượng Tiêu căn bản cũng không đánh vào nơi yếu hại của hắn, ngược lại đưa tay về phía mạng che đầu.

Bạch y nhân cả kinh, muốn giữ lấy mạng che nhưng đã không kịp, đỉnh đầu không còn gì, nhất thời gió lạnh ập đến, lạnh lẽo quanh quẩn.

Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, không che nổi kinh ngạc.

Phượng Tiêu lại cười nói: “Hóa ra đầu năm nay hòa thượng cũng không đứng đắn như vậy, không ở trong miếu gõ cá gỗ, còn chạy tới cướp Ngọc Đảm, trụ trì nhà ngươi là vị nào? Ta sẽ nói với hắn thật tốt!”

Ánh trăng hơi phản chiếu trên đầu bóng loáng sáng bóng của bạch y nhân, Phượng Tiêu không nhịn được nghĩ đến trứng gà mới bóc vỏ.

Đúng lúc Thôi Bất Khứ lại ho khan, Phượng Tiêu đưa mắt nhìn một cái, đối phương tựa như cũng mượn ho che đi nụ cười, không khỏi cảm thấy quỷ bệnh này lao này vẫn đủ ăn ý với mình.

Bạch y nhân bị đánh rơi mạng che, trong nháy mắt trên mặt thoáng qua vẻ nổi nóng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.

“Tiểu tăng không có chỗ ở cố định, nhàn vân dã hạc thôi, pháp danh tiện danh, không đáng nhắc đến.”

Phượng Tiêu ồ một tiếng: “Hóa ra là một dã tăng, vậy thì không thể tự xưng là hòa thượng rồi, ai biết ngươi có phải giả thân phận hòa thượng tránh lao dịch hay không, xem ra bổn tọa phải mang ngươi về tra hỏi thật tốt mới được!”

Y dứt lời liền đưa tay tới bắt bạch y nhân, người sau mười phần cảnh giác, lúc y mới vừa mở miệng nói chuyện đã nhẹ nhàng lui về phía sau, lui chừng mười bước.

Phượng Tiêu theo sát không ngừng, nhảy lên một cái, dáng vẻ như không bắt được người sẽ không bỏ qua.

Bạch y nhân khẽ cau mày, hắn không sợ giao thủ với Phượng Tiêu, nhưng không muốn lãng phí thời gian, càng không muốn để lộ võ công, khiến đối phương nhìn ra lai lịch của mình, liền vào lúc đối phương tấn công tới, đẩy Thôi Bất Khứ về phía trước một cái, trực tiếp đẩy về phía Phượng Tiêu, hắn lại xoay người nhảy lên, có ý rời đi.

Ai ngờ một hắc ảnh từ trên trời hạ xuống, trường kiếm bóng loáng vang dội, hoa phá trường không, từ đối diện tấn công về phía hắn.

Tối nay ánh trăng sáng ngời, mây nhạt sao thưa, đủ để bạch y nhân thấy rõ khuôn mặt của đối phương.

Bất ngờ lại là người vừa bị Cao Ninh bắt đi, thế mà đã trở lại, Bùi Kinh Chập!

Một Phượng Tiêu đã khó đối phó, lại thêm một Bùi Kinh Chập nữa, dù người kia võ công không đủ gây sợ hãi, nhưng con ruồi vo ve lượn quanh bên tai, cũng đủ khiến người ta phải phiền lòng, bạch y nhân biết tối nay đã được định trước không công mà về, liền không ngựa nhớ chuồng(*) nữa, lúc này cả người tránh kiếm quang, trực tiếp mượn lực đạp lên một nhánh cây, nghiêng nghiêng lao đi trên nóc nhà, Bùi Kinh Chập muốn đuổi theo, đối phương đã đi xa.

(*)Ngựa nhớ chuồng: Ý là không muốn bỏ công việc của mình.

“Đừng đuổi theo.” Phượng Tiêu nói.

Bùi Kinh Chập từ trên cây rơi xuống, xấu hổ nói: “Thuộc hạ bất lực, không bắt được Cao Ninh.”

Phượng Tiêu: “Võ công của hắn cao hơn ngươi, ngươi có thể chạy được từ tay hắn, đã tiết kiệm cho ta thời gian đi cứu ngươi rồi, ta còn phải cám ơn ngươi đấy.”

Bùi Kinh Chập nhất thời không rõ lời này của lang quân rốt cuộc là hạ thấp hay là khen ngợi, suy nghĩ một hồi, thận trọng nói: “Đa, đa tạ lang đã quân khen, thuộc hạ thẹn không dám nhận?”

Thôi Bất Khứ: “Y đang giễu cợt ngươi, ngươi còn cho rằng y đang khen ngươi?”

Bùi Kinh Chập: …

Phượng Tiêu: “Xin lỗi, đứa nhỏ này có chút ngốc, để cho ngươi chê cười rồi.”

Thôi Bất Khứ: “Quen rồi.”

Bùi Kinh Chập khó khăn lắm mới nhịn được khóe miệng co quắp, dò hỏi: “Lang quân, hòa thượng mới vừa kia, có cần ta đi điều tra thân phận của hắn một chút không?”

Phượng Tiêu nhìn về Thôi Bất Khứ: “Thôi đạo trưởng hẳn sẽ biết thôi.”

Thôi Bất Khứ: “Ta đang đoán được một người, nhưng không biết có phải hay không.”

Phượng Tiêu: “Nói một chút.”

Thôi Bất Khứ: “Ngọc Tú hòa thượng.”

Ai thế?

Bùi Kinh Chập có chút mờ mịt, tìm tòi một vòng trong đầu, cũng không lục ra được trên giang hồ có nhân vật này từ lúc nào.

Thôi Bất Khứ nói: “Người này kế tục Trí Giả thiền sư của Thiên Nhai tông, cực ít đi lại trên giang hồ, không tính là người trong giang hồ, hắn hình như luôn ở bên cạnh quý nhân, lui ra phía sau màn, bày mưu tính kế.”

Nghe hai chữ quý nhân, Bùi Kinh Chập mơ hồ phát hiện ra cái gì, nhưng lại không thể nói ra được.

Phượng Tiêu đã nói: “Tấn vương.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Thôi Bất Khứ: “Không sai.”

Tấn vương Dương Quảng, nam thứ của đương kim Thiên tử, cùng Thái tử Dương Dũng, đều do Độc Cô hoàng hậu sinh ra, càng hoạt bát hướng ngoại hơn Thái tử. Hài tử biết khóc sẽ có đường ăn, so với trưởng tử không nũng nịu đùa bỡn, dĩ nhiên Dương Quảng càng được cha mẹ yêu quý hơn, trên dưới triều cũng không phải là bí mật gì.

Bùi Kinh Chập thậm chí nghe được tiếng gió, Thiên tử có chí phạt Trần, thống nhất nam bắc, đang xem xét vị trí thống soái, hoàng hậu cố ý cho Tấn vương làm phó soái, xuất chinh theo chính soái, thiên đại quân công nếu tới tay, cả triều văn võ còn ai dám nói Tấn vương chẳng qua chỉ là đứa nhỏ được Đế Hậu cưng chiều từ bé? Chỉ sợ đến lúc đó Tấn vương công lao hiển hách, còn sâu hơn cả Thái tử điện hạ.


Thân là mưu sĩ của một vị quý nhân như vậy, Ngọc Tú hòa thượng dĩ nhiên tiền đồ như gấm, lăn lộn giang hồ, còn không bằng sau này được phong làm quốc sư.

Bùi Kinh Chập hít một khí lạnh.

Tất nhiên hắn không phải sợ Ngọc Tú, mà kiêng kỵ người sau lưng Ngọc Tú.

“Người của Tấn vương, hắn không biết Giải Kiếm phủ sao? Tại sao lại tới chỗ nước đục này?”

Phượng Tiêu: “Vậy dĩ nhiên là bởi vì hắn cũng muốn Ngọc Đảm.”

Bùi Kinh Chập: “Vì Tấn… Vì chủ nhân nhà hắn cần?”

Phượng Tiêu ừ một tiếng: “Lần này Ngọc Đảm bị mất trộm, nhiệm vụ của Giải Kiếm phủ thất bại, trước khi không làm tròn bổn phận, ai có thể tìm được Ngọc Đảm trước, người đó chính là công thần trong mắt Đế Hậu, Tấn vương muốn cắm một cước, cũng không kỳ quái. Ngay cả Tả Nguyệt cục sau lưng Thôi đạo trưởng, không phải cũng không nhịn được mà xuống tay sao?”

Thôi Bất Khứ: “Nghe không hiểu.”

Phượng Tiêu: “Ngươi giả ngu quá qua loa lấy lệ.”

Thôi Bất Khứ: “Vậy lần sau ta giả bộ nghiêm túc một chút.”

Dứt lời, hắn lộ ra biểu tình hơi kinh ngạc: “Ngươi đang nói gì? Cái gì Tả Nguyệt cục, ta không nghe rõ.”

Phượng Tiêu gật đầu một cái: “Ngữ khí chưa đủ, biểu tình đúng chỗ.”

Bùi Kinh Chập: …

Ùng ục một tiếng, cắt đứt yên lặng lúng túng.

Thôi Bất Khứ thản nhiên nói: “Ta đói.”