Vô Song

Quyển 1 - Chương 18

Bảo vật rực rỡ tuyệt trần như vậy, một cái đã khó có, chạy đi đâu tìm cái thứ hai?

Thôi Bất Khứ vươn tay, chạm lên trên ngọc thạch, cảm giác hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền đến.

Ở đây ba người chưa gặp qua Thiên Trì Ngọc Đảm chân chính, tất nhiên cũng không thể giám định.

Phượng Tiêu: “Lâm Lang Các bên kia nói như thế nào?”

Bùi Kinh Chập nói: “Ta đã hỏi qua người của Lâm Lang các, bọn họ nói bảo vật lần đấu giá này, tất cả đều do một tay đại chưởng quỹ Ôn Lương tổ chức, ta lại đi thẩm vấn Ôn Lương, hắn nói món đồ này, hôm qua có một lão bộc quần áo xám đưa tới, đặt trong một hộp gỗ không có gì kì lạ, tự xưng là bảo vật gia truyền, bởi vì gia cảnh sa sút, phụng lệnh chủ nhân mang đến bán, hơn nữa hết sức chỉ rõ, loại vật vốn không rõ lai lịch này, Lâm Lang các sẽ không chịu thu, bởi vì có thể là gia đình kia bị người làm trộm đi, dễ làm hỏng danh tiếng của Lâm Lang các, nhưng bởi vì vừa vặn đến đấu giá mỗi năm một lần, Ôn Lương suy nghĩ mãi, cảm thấy mặc dù là của trộm cướp, lấy ra bán đấu giá, nếu chủ nhân của nó trùng hợp có mặt, cũng thuận lợi vật về nguyên chủ, cho nên ra quyết định, đưa khối ngọc thạch này ra.”

Thôi Bất Khứ: “Nếu như không mang ra bán đấu giá, vật này sẽ được xử lý thế nào?”

Bùi Kinh Chập: “Dựa theo quy định của Lâm Lang các, trước tiên sẽ để một năm, nếu không có chủ nhân tìm tới, vẫn sẽ mang ra bán đấu giá, nhưng bây giờ chỉ là làm trước một năm.”

Thôi Bất Khứ: “Vu Điền bên kia có phái người tới không?”

Bùi Kinh Chập nhìn Phượng Tiêu một chút, thấy y gật đầu, liền nói với Thôi Bất Khứ: “Có, sứ giả mới do Vu Điền Vương phái tới đã lên đường, chúng ta phái người đón ở Thả Mạt, nhưng cũng phải năm ba ngày sau mới có thể đến Lục Công thành.”

Nói cách khác, nếu trong ba đến năm ngày, không ai có thể chứng minh khối ngọc thạch trước mặt bọn họ, vậy đây chính là Thiên Trì Ngọc Đảm chân chính.

Thôi Bất Khứ vuốt ve ngọc thạch, chậm rãi nói: “Hôm nay lúc ngươi lấy được ngọc thạch này, ít nhất có mười người nhìn chằm chằm ngươi nhìn rất lâu, trong đó ba người mặt lộ vẻ bất mãn, hai người trong mắt có sát ý.”


Cái này cũng chú ý sao? Bùi Kinh Chập có chút ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Là ai?”

Thôi Bất Khứ nói luôn: “Ba người cau mày bất mãn, theo thứ tự là Thiếu bang chủ Kim Hoàn bang, Lãnh Đô; phú thương Vu Điền, Chu Bội; Trương gia An Lục, Trương Ánh Thủy; hai người mặt lộ sát ý, một người là người Đột quyết mặc áo đen, một người khác tuổi tác hai mươi lăm hai mươi sáu, cả người quần áo xám, đầu đội nón lá, mặt mũi tầm thường, hai người này, ta chưa từng thấy qua, cũng chưa thấy bọn họ ra tay, tạm thời không cách nào phán định thân phận.”

“Người Đột Quyết?” Bùi Kinh Chập lập tức nhạy cảm.

Phượng Tiêu nhưng lại lộ ra vẻ mặt thú vị: “Bất kể Thiên Trì Ngọc Đảm là thật hay giả, vào được tay ta, nhất định sẽ có không ít người tìm tới cửa.”

Thôi Bất Khứ: “Không sai.”

Bùi Kinh Chập cả kinh: “Chẳng lẽ bọn họ dám đối nghịch với Giải Kiếm phủ?”

Thôi Bất Khứ châm chọc cười một tiếng: “Giải Kiếm phủ cậy vào uy tín Thiên Tử, các bộ trên triều đình còn cho ba phần mặt mũi, ở trên giang hồ làm gì có địa vị? Nếu Ngọc Đảm này có công dụng phạt gân hút tủy, giúp người ta cải tử hoàn sinh, sao lại không đáng giá để bọn chúng tới cướp?”

Bùi Kinh Chập há miệng một cái, có lòng phản bác, lại nhất thời không nghĩ ra nửa câu nào.

Phượng Tiêu bỗng nhiên cười khẽ.

“Trời giá rét, ở bên ngoài nghe lâu như vậy, sao không dứt khoát vào uống chén trà nóng?”

Bên ngoài có người?

Bùi Kinh Chập vểnh tai, hắn thân thủ cũng không tệ, nhưng từ nãy đến giờ, lại không phát hiện bên ngoài có động tĩnh.

Nhưng mà một khắc sau, một giọng nữ nhàn nhạt nhẹ nhàng, giống như nước mùa xuân vang lên.

“Nô gia chỉ sợ trong phòng quá nhiều người, không ngồi được.”

Quả thật có người!

Bùi Kinh Chập đứng bật dậy.

Phượng Tiêu thuận tay cầm cái hộp Ngọc Đảm trên bàn ném ra ngoài cửa phòng.

Dĩ nhiên y không muốn ném thủng cửa phòng, dùng hộp gỗ ném người bên ngoài, chỉ thấy cái hộp vào lúc đập vào cửa phòng lập tức văng ngược lại, cửa phòng cũng vì vậy mà chịu lực mở ra, lực đạo đó, không phải là võ công cao thủ sẽ không làm được.

Gió thổi vào theo cửa mở, tiến vào tầm mắt ba người còn có một vị hoàng y nữ tử, đối phương ngồi trên mái hiên đối diện bọn họ, hai chân đung đưa trong không trung, rất nhàn nhã tự tại.

Mặt mũi nàng tầm thường, không có chỗ nào khiến người ta thấy đẹp, ở một chỗ so với Phượng Tiêu, càng khác nhau một trời một vực, nhưng chỉ cần vừa mở miệng, sẽ không làm người ta nhận nhầm.

“Đêm khuya quấy rầy, nô gia cũng rất áy náy, nếu Phượng lang quân nguyện ý đưa ngọc thạch cho ta mượn xem một chút, ta xem xong liền đi, tuyệt đối không ở lại.”

Bùi Kinh Chập đi theo phía sau Phượng Tiêu ra khỏi cửa phòng, lập tức liền phát hiện ở bên ngoài không chỉ có một hoàng y nữ tử, còn có ba người ở nóc nhà trái phải, bên dưới tán cây.

Một người đeo mạng che màu trắng, cả người bạch y, trắng từ đầu đến chân, thần bí đến nỗi không thể nhìn ra được là nam hay nữ.

Một nam nhân dị vực thân hình cao lớn, mái tóc hơi vàng.

Cùng với một nam nhân hông đeo trường kiếm, mặt mũi lạnh lùng, môi mỏng mím chặc, giữa chân mày có một vết sâu.

Nhiều cao thủ như vậy đứng ở bên ngoài, nhưng mình lại không phát hiện ra, có nghĩa gì?

Nghĩa là một khi xảy ra tranh chấp, hắn căn bản không giúp được Phượng Tiêu.

Lông tơ cả người Bùi Kinh Chập lập tức dựng đứng.

Hoàng y nữ tử giống như nhìn được sự khẩn trương của hắn, khẽ cười nói: “Tiểu lang quân không cần sợ hãi, nô gia tới một mình, không phải là một phe với bọn họ.”

Thôi Bất Khứ thấp giọng ho khan, cũng từ từ đi ra bên ngoài.

Đối với mấy người bên ngoài y phục mỏng manh như giữa mùa hè, Thôi Bất Khứ quấn chặt áo lông cừu trên người, sắc mặt trắng như tuyết, nhìn một cái liền biết bị bệnh lâu ngày, dáng vẻ như không sống được lâu, chứ chưa nói về bước chân không vững, không có chút võ công nào.

Ánh mắt tất cả mọi người đảo một vòng trên người hắn, liền lơ đễnh dời đi chỗ khác, không thèm để tâm.

Phượng Tiêu đứng chắp tay, đi dạo quanh sân, hoàn toàn không có nửa phần khẩn trương, ngược lại giống như mong đợi tối nay đã lâu, ánh mắt lập lòe, hứng thú dồi dào.


“Còn hai vị nữa, không bằng đi hết ra.”

Mọi người ở đây cũng không ai nói chuyện, giống như đang đợi hai người trong miệng y xuất hiện.

Không khí yên ắng trì trệ qua một lúc lâu, mới có một bóng người chậm rãi bước ta từ trong bóng tối, từ thân hình mà đoán, hẳn là một nữ tử cao gầy, nhưng nửa người đối phương vẫn biến mất dưới ánh trăng như cũ, giống như đó mới là chỗ của nàng.

Bùi Kinh Chập trầm giọng nói: “Còn có ai, giấu đầu lòi đuôi thì được coi là bản lĩnh gì!”

Hoàng y nữ tử giải thích cho hắn: “Người nọ đã đi rồi, nếu ta không đoán sai, hẳn là sát thủ của Vân Hải Thập Tam Lâu.”

Nghe đến tên của Vân Hải Thập Tam Lâu, vẻ mặt Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ không hẹn mà khẽ động.

Vân Hải Thập Tam Lâu là môn phái bí ẩn mới nổi lên trên giang hồ, lấy giết người thuê làm chủ nghiệp, trên đời này vẫn có ít người tồn tại, gây trở ngại đến một số người, nhưng đối phương lại không muốn tự mình ra tay, hoặc là không có năng lực tự mình ra tay, cho nên Vân Hải Thập Tam Lâu đúng thời mà sinh.

Nghe nói Vân Hải Thập Tam Lâu làm ăn rất tốt, nhưng vì thế mà lá gan của bọn chúng cũng càng ngày càng lớn, ngay cả quan viên triều đình cũng dám hạ thủ. Tháng trước, một vị quan viên Hình bộ chết bất đắc kỳ tử, Giải Kiếm phủ âm thầm điều tra, phát hiện nguyên nhân cái chết của đối phương kỳ quặc, có liên quan đến mưu sát, sau đó Vân Hải Thập Tam Lâu liền xuất hiện trong hồ sơ trên bàn của nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ.

Dù sao sát thủ cũng có thủ đoạn trong bóng tối, đối phương thấy Phượng Tiêu là một nhân vật lợi hại, tối nay lại có nhiều cao thủ như vậy, sợ rằng mình không chiếm được tiện nghi, liền đi trước, cũng là lẽ thường.

Chỉ đi một người, còn có năm.

Thôi Bất Khứ không dấu vết nhìn vòng quanh, ho khan hai tiếng thật thấp, che đi ý cười trên sự đau khổ của người khác.

Không biết hội nghị anh hùng tối nay, trúc đào tinh muốn giải quyết như thế nào?