Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 18: Khách không mời mà đến

Cổ nhân nói một mình chớ dựa vào lan can, lẽ vì trời tối người yên, thời điểm yên lặng như tờ, hẳn là sẽ dễ nghĩ tới nhiều việc.

Đối mặt với Ngôn Diệc Quân, Đoạn Hồi Xuyên luôn có một loại cảm xúc khó nói, qua nhiều năm dốc sức làm việc, bất kể là quan to quý nhân hay là tam giáo cửu lưu, hắn cũng coi như là đã thấy vô số người, tự nhận mình xem người cực chuẩn, mà đến Ngôn Diệc Quân, tựa hồ lại không quá linh nghiệm.

Cũng không phải là cảm thấy được y có cái gì không tốt, chỉ là cảm thấy trên thân thể người kia bao phủ một tầng sương mỏng cao thâm khó dò, khiến người khó có thể nhìn rõ ràng.

Ánh lửa đỏ lấp lóe trong không gian, than tro mang theo dư nhiệt rơi xuống mu bàn tay, Đoạn Hồi Xuyên trong suy tư lấy lại tinh thần, nhả ra một làn khói trắng, dí tắt điếu thuốc.

…có lẽ thật chỉ là đơn thuần trùng hợp, hay là do chính mình mẫn cảm quá mức.

Nhìn xuống bên dưới sân thượng, Đoạn Hồi Xuyên không có bật đèn hành lang, hành lang đen thùi chỉ có ánh đèn yếu ớt từ phòng Hứa Thần lọt ra.

Đã trễ rồi, tiểu tử này tại sao còn chưa ngủ?

Advertisement / Quảng cáo

Đoạn Hồi Xuyên gõ cửa phòng một cái, bên trong nhất thời truyền đến một tiếng binh hoang mã loạn, chân mày hắn hơi nhíu lại, đẩy cửa vào, chỉ thấy Hứa Thần đang ngồi trước bàn đọc sách làm bài tập, nghe tiếng cửa mở vội quay đầu lại, trong kinh ngạc lộ ra một tia hoảng loạn vẫn còn chưa che đậy hoàn toàn.

Đoạn Hồi Xuyên bất động thanh sắc đi đến phía sau cậu: “Làm gì đây? Còn chưa ngủ à, bài tập vẫn chưa làm xong?”

Trên bàn sách có mấy quyển sách bài tập cùng mấy tờ bài thi, có hai tấm bị đè dưới tay Hứa Thần, nhận ra anh trai đang đến gần, cậu sốt sắng hơi di chuyển cánh tay ý đồ che kín cái gì đó: “Không… Còn chưa xong, chỉ còn một ít, sắp xong ngay rồi. Anh đi ngủ trước đi.”

“Bài tập gì mà khó như vậy? Để anh xem thử một chút.” Đoạn Hồi Xuyên thoáng nhướn mi, dưới con mắt khẽ biến của Hứa Thần, dễ như ăn cháo rút mất hai tờ bài thi dưới tay cậu.

“Không cần, mau trả lại cho em!” Hứa Thần vội vàng muốn đoạt lại, nhưng hiển nhiên đã muộn.

“… Tại sao bài thi này lại viết tên của người khác?” Sắc mặt Đoạn Hồi Xuyên hoàn toàn trầm xuống, đập hai tờ giấy thi xuống bàn: “Sao em lại chép bài của bạn học?!”

“Em, em không có… Không phải…” Hứa Thần vùi đầu xuống không dám nhìn hắn.

“Anh tổ chức sinh nhật, mua quà tặng cho em, không phải là để cho em mê muội mất cả ý chí qua loa việc học.”

Thanh âm của nam nhân không tức giận cũng không uy trùng, chỉ bình tĩnh đến gần như hời hợt, nhưng mà chất giọng trầm thấp kia mang theo áp lực, ngột ngạt đến khó thở.

Rốt cuộc là không đành lòng trách móc nặng nề đứa trẻ mình nuôi lớn, Đoạn Hồi Xuyên khắc chế tức giận, nuốt xuống mấy câu răn dạy, cuối cùng chậm rãi nói: “Cất bài của bạn học đi, đừng làm mấy việc đầu cơ trục lợi này nữa. Em định lừa dối giáo viên, lừa dối chính mình sao? Tương lai nếu..”

Lời nói đến một nửa, hắn đột nhiên ngưng miệng lại, nuốt nửa đoạn còn lại về cuống họng, chỉ nhàn nhạt căn dặn một câu: “Làm xong sớm rồi đi ngủ.”

“Biết rồi.” Hứa Thần không có chú ý vẻ mặt khác thường của hắn, cất bài tập đi, rầu rĩ gật đầu đáp ứng.

Đoạn Hồi Xuyên đứng ở cửa, nhìn chăm chú vào cái lưng Hứa Thần đang múa bút một lúc, một khắc khép lại cửa phòng, hắn mỏi mệt xoa xoa khóe mắt có chút chua xót. 

… tương lai nếu như anh biến mất, em làm sao tiếp tục sống đây?

Mọi sự trong tầm tay, mấy ngày sau đó đều bình thường.

Ngôn Diệc Quân cả ngày ít giao du với bên ngoài, Đoạn Hồi Xuyên không cần ra ngoài làm công lập tức trở thành ông chủ vô sự không dậy sớm, ngoại trừ mỗi ngày sáng sớm tình cờ trong mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng xe Bentley đi ngang qua dưới lầu, hai người cơ hồ không có cơ hội gặp nhau.

Mặc dù có thêm một viên kim cương nhỏ, chiếc nhẫn kia trước sau cũng không có biến hóa dư thừa nào, nếu không có Bạch Giản và Hứa Thần liên tiếp nói mình ở cửa nhà xó xỉnh lượm được tiền, hoặc là trúng thưởng ở mấy chỗ chưa thấy trúng thưởng bao giờ, Đoạn Hồi Xuyên gần như nghĩ mình vớ phải cái Tụ Tài Thạch giả mạo.

Mà dù vậy thì vẫn cách mơ ước một đêm phát tài của hắn còn xa lắm.

Vào một ngày đầy nắng, một tên khách không mời mà đến vào giữa trưa đã phá vỡ sự yên tĩnh của văn phòng.

Advertisement / Quảng cáo

Phòng tiếp khách, một người đàn ông gầy gò thấp bé đang ngồi trên ghế salon, trong tay gã kẹp một điếu thuốc đấu, miệng ho ra một cục đờm đặc cũng không nguyện nhổ ra, thực tế cũng phải tầm ba, bốn mươi tuổi, mặc dù cái trán đầy nếp nhăn ngắn dài không đồng đều cùng viền mắt xanh đen đã kéo tuổi tác gã qua năm mươi, vừa nhìn đã thấy là bị rượu, thuốc cùng nữ sắc làm tiêu hao tinh lực.

Nam nhân trung niên mặc một bộ âu phục nhăn nheo giá rẻ, đôi con mắt khô khốc nằm trong hốc mắt không yên phận liếc trái phải đánh giá chung quanh, chân tay lần lượt mở từng cái ngăn kéo bàn trà ra, tìm tòi nửa ngày, tìm thấy một cái chìa khóa kim loại tạo hình bật lửa, cầm ở trong tay thưởng thức hai lần, rồi như chuyện đương nhiên thuận tiện thả vào trong túi của bản thân.

“Hơ, vị tiên sinh này, ngài đến để ủy thác hay là nhờ tư vấn?” Bạch Giản khách khí rót trà thả ở trước mặt gã, ngay thẳng mà nhắc nhở: “Cái bật lửa kia là của lão bản chỗ tôi, ông đừng cầm nhầm.”

Nam nhân trung niên bị một hớp nước trà nghẹn trong cuống họng, ho khan nửa ngày, xấu hổ lớn tiếng nói: “Cái gì lão bản của tụi mày? Lão bản cuả mày là cháu ngoại của ta! Lão tử là cậu của hắn! Đều là người một nhà, hắn với ta, có khác biệt gì sao? Một cái thứ đồ hư mà thôi, hắn hiếu kính lão tử là cần thiết!”

“A? Cậu của lão bản?” Bạch Giản kinh ngạc trên dưới đánh giá đối phương, tâm lý ngờ vực thành buồn bực, chuyện này… Trông không giống nhau lắm đi.

Nam nhân gác chéo chân chiếm đoạt hơn một nửa cái ghế sô pha, nắm một nắm hạt dưa sứt mẻ, ghét bỏ nói: “Này cái trà gì khó uống như vậy? Bích loa xuân đâu? Mau gọi lão bản của mày ra, nói với hắn ta đến thăm con trai của ta!”

“Con trai?” Bạch Giản sững sờ, nhất thời không phản ứng lại con trai với cháu trai là chỉ ai.

“Con trai của ta là Hứa Thần.”

Hứa Vĩnh chậm rãi phun vỏ hạt, nhai đến mệt mỏi, rồi nâng chung trà lên uống một hớp nước trà, híp đôi mắt nhỏ, chà chà một tiếng: “Hơn nửa năm không gặp, chỗ này có vẻ rộng rãi hơn nhỉ? Chẳng lẽ là đã sửa chữa qua? A, tiểu tử này gần đây kiếm lời không ít tiền đi. Hắn đoạt đi con trai của ta, còn không cho ta đi thăm nó, ta thương nhớ con đến thành tật, tổn thất tinh thần phí này, mày nói ta tìm ai để đòi?”

“Ây… Nguyên lai ngài là cha của cậu Hứa. Nhưng bảo lão bản đoạt con của ngài? Này — “

Bạch Giản phát hiện chính mình đang nghe được một chuyện bát quái kinh thiên, trong thời gian ngắn vẫn chưa nghĩ ra logic quan hệ, sau thêm mấy thông tin mơ hồ, cậu đưa ra được một kết luận giật mình.

Chiêu Tài trong giấc ngủ trưa tỉnh lại, đứng trong ổ trở mình run cánh, gần đây thức ăn quá tốt, nó ăn uống được nên mập thêm một vòng, bụng tròn vo, lúc ngủ vê thành một đoàn, giống quả cầu lông mọc ra cái đầu chim.

Chiêu Tài ngáp một cái, đôi mắt đậu đen mê man chưa tỉnh lười biếng chuyển động, liếc mắt chợt nhìn thấy một tên quỷ đáng ghét giống như đã từng biết.

“Tử đòi tiền! Không biết xấu hổ!” Chiêu Tài cạc cạc thét lên, vẫy cánh bay qua muốn mổ gã.

Hứa Vĩnh sợ hết hồn, vẫy tay xua đuổi, đầy mặt hung thần ác sát: “Lại là mày con chim thối, lão tử sớm muộn lột sạch lông chim nướng mày lên ăn!”

Bạch Giản bận ôm Chiêu Tài về trong lồng ngực động viên, Hứa Vĩnh không nhịn được đẩy cậu ra: “Đoạn Hồi Xuyên tiểu tử kia ở trên lầu đúng không? Tự ta đi lên tìm hắn.”

“Ôí? Đại thúc! Chờ chút, trên lầu không phải chỗ tiếp khách—— “

Trời quang xanh thẳm chẳng biết lúc nào bị người lau một mảnh mây đen, tối tăm mù mịt dần dần từ chân trời phương xa tràn ngập mà tới.

Trên bàn sách cố định một cái đồng hồ nước tính giờ, tiếng vang nhẹ nhàng theo quy luật. Đoạn Hồi Xuyên thích làm việc ở nơi yên tĩnh, nhưng quá mức yên tĩnh lại mang theo cảm giác cô độc.

Advertisement / Quảng cáo

Động tĩnh phía dưới hắn từ lâu nghe thấy, nhưng mà lười đi để ý tới.

Trước mắt, hắn đang chăm chú tu bổ cái dây chuyền hoa mân bị thiếu mất hoa tâm, trên gấm lụa có mấy viên to nhỏ tương đồng các loại phỏng theo xếp thành hàng ngang, hắn tỉ mỉ chọn lựa một khỏa cực giống, cẩn thận từng li từng tí một khảm vào.

Dùng tay nghề thô ráp của hắn, đương nhiên không có cách nào hoàn mỹ hoàn nguyên, nhưng cũng không cần tinh xảo, chỉ cần có thể lừa người là đủ rồi.

“Tiểu Xuyên, tiểu Xuyên! Cậu của mày tới thăm đây!” Tiếng bước chân lộn xộn cùng tiếng nói ồn ào xa xa truyền đến, chớp mắt đã tới cửa.

Hứa Vĩnh không thèm gõ cửa, xoay nắm cửa định mở, lại thấy bị khóa bên trong, mới ầm ầm vỗ lên.

Két một tiếng, Đoạn Hồi Xuyên kéo cửa ra đứng ở nơi trên cao nhìn xuống cái gọi là “Cữu cữu” của mình, Hứa Vĩnh vốn nhỏ gầy, so với Đoạn Hồi Xuyên lùn hơn không chỉ một cái đầu, miệng gã luôn mồm nói thăm con trai với cháu trai, lại nửa câu không hỏi Hứa Thần đâu, chỉ thấy mắt lóe lên, trừng trừng loạn liếc vào trong phòng, rồi nhấc chân đi vào trong.

“A, cháu ngoan của ta, gần nhất sinh sống tốt đi?” Hứa Vĩnh hoàn toàn không nhìn lông mày đối phương đang nhăn lại, ở trong phòng trắng trợn không kiêng dè đánh giá chung quanh.

Cuối cùng, sợi dây chuyền chưa hoàn thành trên bàn làm việc của thợ mộc cuốn hút toàn bộ tầm mắt của gã, kinh hỉ cùng tham lam nơi đáy mắt không che giấu chút nào mà bắn ra, đôi mắt vẩn đục chuyển sinh động, phấn khởi phát sáng: “Cháu ngoan của ta! Hột kim cương dây chuyền này, ít nhất giá trị hơn triệu đi? Tao biết mày có tiền lắm! Mỗi ngày mày sống thoải mái như thế, không hiếu kính cậu mày, không thể nào nói nổi đi!”