Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 9 - Chương 13: Cuồng thần

Cổ Diêu và Christie nghe thấy thế đều cảm thấy kinh hãi.

Nếu như nói Phì Bưu thích khi dễ những kẻ yếu hơn mà chiến đấu thì cuống thần Chiến Thiên lại là một cuồng nhân, chỉ thuần túy vi chiến nhi sinh.

Hắn là một cuồng chiến sĩ, trong huyết dịch của hắn lưu động nhân tử cuồng hóa. Đối với chiến đấu vô cùng yêu thích, Chiến Thiên đã đạt đến trình độ ‘điên cuồng’, hắn tìm kiếm những cao thủ xung quanh để cầu chiến, hắn cũng có thực lực rất mạnh, ở tạp dịch đại lục, ai thấy hắn cũng cảm thấy sợ, đã gặp hắn là không thể nào cự tuyệt được yêu cầu chiến đấu của hắn, nếu không thì chỉ có chết.

Chỉ có khi Chiến Thiên đạt được sự thống khoái hắn mới bỏ qua cho đối thủ.

Phì Bưu lần này quả thật là đã đâm đầu vào đá, chết ở chỗ lại đụng phải Chiến Thiên.

Thanh cự kiếm trong tay chạm xuống đất, các viên đá lót đường liền bị hãm xuống, mặt đất chấn động, ngay cả Bạch Hạc lâu cũng chấn động, có thể thấy được thanh cự kiếm đó còn nặng hơn so với tưởng tượng nhiều.

Nếu không có bất ngờ, nghe nói Chiến Thiên đã đạt đến cấp bậc Thiên Giai.

Đây không thuộc vào bất kỳ thế lực nào, cũng không phục vụ cho công hội mà chỉ là một võ sĩ tự do, cũng sẽ không được thưởng huân chương, người trên đại lục chỉ dựa vào thực lực của họ mà phân chia ra thành: nhân giai, địa giai, thiên giai.

Sự phân chia này cũng không rõ rang, khiến cho người cùng địa giai mạnh yếu lẫn lộn, còn ở nhân giai thì lại được chia theo các tính nghề nghiệp thông thường chi thành kiến tập, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, còn địa giai thì có thể tương đương với bốn loại của các chức nghiệp có huân chương, thiên giai chính là cấp bậc cuối cùng.

Tỷ như bốn cấp bậc lớn của chiến sĩ là Phỉ THúy, Lam Ngọc, Hồng Toản, Chiến Thần, mỗi một cấp bậc đã là có sự chênh lệch không nhỏ rồi, một chiến sĩ có thực lực là Phỉ Thúy so với Chiến Thần thì cách biệt lại càng lớn, Chiến Thần trên đại lục là vô cùng ít, mà Phỉ Thúy thì có số lượng khá nhiều.

Bởi vì không có công hội bình phán, rất khó có thể biết được trình độ chuẩn xác của võ sĩ tự do, nhưng nghe nói Chiến Thiên đã tiến vào bậc trung của thiên giai.

Phì Bưu đã ở lại địa hạ thành hơn ba mươi năm, mà Chiến Thiên thì chỉ mới quật khởi trong khoảng mười năm gần đây, nên cũng không có nhận ra.

Độc nhãn long tuy cuồng vọng nhưng cũng không phải là người ngốc nghếch, nhìn thanh vũ khí siêu trọng này thì cũng có thể đoán ra được thực lực của đối phương thuộc vào hang ngũ khó giải quyết, nên không còn khinh thường.

Chiến Thiên một tay nhấc cự kiếm, tựa như là nhấc một thanh gỗ lên vậy, hết sức đơn giản, chỉ về phía trước:”Nào đến đây!”

Cho dù biết được đối thủ có thực lực mạnh mẽ thì lúc này Phì Bưu đã không thể lùi bước, mặt mũi ở địa hạ thành cũng có thể coi như là tính mạng, thậm chí còn quan trọng hơn, nếu như trước mặt bao nhiêu người mà hăn yếu thế thì sau này không thể sống yên ổn ở đây, và lại hắn đối với mình cũng có sự tự tin.

Giác đấu sĩ am hiểu nhất chính là cận chiến, độc nhãn long hét lên một tiếng chấn tỉnh tinh thần, chân đạp mạnh, nhanh chóng tiến đến trước, nhìn qua có chút vụng về nhưng mỗi bước đều là bốn năm thước, tốc độc rất nhanh. Ngàn vạn lần không thể nhìn qua bề ngoài mà khinh thường được.

Đối diện với cuộc chiến, Chiến Thiên lại tĩnh xuống, nhìn Phì Bưu đang điên cuồng xông đến từ từ nói:”thanh kiếm này có tên là Phá Thiên, Vô Phong, do ô kim, huyền thiết, ải tinh, khoa khắc, cùng với 76 loại kim loại nặng nhất thế gian có cùng tính chất, dùng thêm thiên thạch để áp súc, dùng tam vị chân hỏa dã luyện một trăm lẻ tám ngày, nặng tổng cộng hai ngàn ba tăm tám mươi làm cân, hãy chú ý!”

Trước khi chiến đấu tiết lộ tư liệu về chính mình cho đối thủ đúng là một cử chỉ không khôn ngoan nhưng Chiến Thiên là người như thế, hắn không hề có ý định vui đùa, chỉ có thể hy vọng đối thủ phát huy toàn lực, cùng mình đánh một trận vô cùng ác liệt.

Đáng tiếc hảo ý của hắn đã bị hiểu lầm, độc nhãn long lại coi là đối thủ thị uy, cả giận nói:”Đừng có khoa trương, ngươi định dọa lão tử sao?”

Những người tinh ý đã không còn ồn ào nữa, bắt đầu lo lắng cho Phì Bưu. *** nhưng người ở địa hạ thành đã hơn mười năm cũng không thể nhận ra vũ khí kia: Vô Phong Chi Nhận ---- Phá Thiên.

Là một danh binh của đại lục, vũ khí của cuồng thần Chiến Thiên, cũng chính là vũ khí nặng nhất trên đời.

Chiến Thiên mới xuất đạo đã vô cùng mạnh mẽ, được liệt vào cao thủ hang đầu, sau nhiều năm như thế thì trình độ đã đạt đến mức khó tưởng.

Giơ cự kiếm lên cao, dùng chiêu thức cơ bản nhất của chiên sĩ lực phách đại sơn, bổ xuống Phì Bưu.

Phì Bưu thấy cự kiếm của đối phương không có mũi nhọn, cũng có chủ tâm đáp lễ hắn đã hạ uy của mình, nên cũng không có tránh, giơ song chưởng hướng về phía cự kiếm đón nhận.

“Pa!”

Cự kiếm bị song chưởng của độc nhãn long hợp trụ, giác đấu sĩ quả nhiên là có kỹ xảo cận chiến cao minh, chỉ dùng một chiêu đã chế trụ được vũ khí của đối phương.

Nhưng Phì Bưu chưa kịp đắc ý, một cổ cự lực không thể nào chống đỡ truyền đến, thân hình mập mạp và đầu gối của hắn tiếp xúc với mặt đất của đường cái.

Thực lực thật mạnh, hắn quả nhiên cũng không phải khoa trương.

Đây chính là ý nghĩ lúc này của Phì Bưu, nhưng hắn cũng không phải là hư danh, hai chân phát lực chấn các chuyên thạch xung quanh thành mảnh nhỏ, đẩy thân mình lên, đem thanh cự kiếm giữa hai tay hạ sang một bên, sau đó năm ngón tay liền mở ra hướng đến vị trí trái tim của Chiến Thiên.

Hùng Phác Thuật – Tê Tâm Liệt Phế, chiêu này nghe nói uy lực có thể khiến cho sắt thép cũng nứt ra, người bị đánh trúng thì trái tim sẽ bị xé thành nhiều mảnh nhỏ vô cùng tàn nhẫn.

Ngay lúc tay của Phì Bưu sắp chạm vào ngực của Chiến Thiên thì có một vật chắn ngang, đó chính là thanh cự kiếm.

Tê Tâm Liệt Phế có thể bóp nát cả sắt thép, nhưng lại đối với thanh kiếm được làm từ bảy mươi sáu loại vật chất cứng nhất và nặng nhất ngưng luyện thành hoàn toàn vô hiệu.

Thoát hiểm Chiến Thiên nhảy ra sau vài thước, không kinh sợ mà còn mừng, cười ha hả nói:”Tốt lắm, đối thủ đầu tiên ở địa hạ thành không làm cho ta thất vọng!”

Thật đúng là một chiến đấu cuồng nhân, đối thủ càng mạnh thì chiến ý của hắn càng cao.

Nếu so với Chiến Thiên thì Phì Bưu lúc này đã thu liễm không ít, vừa mới so chiêu, đối thủ đã khiến cho hắn rất ấn tượng, ngoại trừ thực lực mạnh mẽ ra thì phản ứng cũng vô cùng linh hoạt, vốn là một người đã trải qua hơn trăm trận, kinh nghiệm phong phú.

Phì Bưu cũng không hổ là một người cường hãn, đối mặt với cường địch không hề yếu thế, hống lên một tiếng rồi lại hướng đến Chiến Thiên phát động tấn công thủ chưởng của Phì Bưu bành trướng lên vài lần, giống như là một chiếc quạt lớn, đây chỉ là giả tượng do đấu khí huyễn hóa ra thành, nhưng có tác dụng chấn nhiếp.

Hùng chưởng có lực rất mạnh, có thể đánh chết một con trâu ngay tức khắc, Cự Linh Thần Chưởng trong Hùng Phác Thuật lại có lực còn bá đạo hơn nhiều, đây chính là kỹ năng thành danh của Phì Bưu.

Huy vũ cự chưởng, độc nhãn long đánh về phía Chiến Thiên, mà kiếm kỹ của Chiến Thiên thiên thì vẫn rất đơn giản, chiêu thức hoành tảo thiên quân cơ bản của chiến sĩ, chặt ngang phía Phì Bưu.

“Ầm!”

Trong tiếng động lớn, mặt đất lại một lần nữa chấn động, hỏa tinh do sự va chạm phát ra xung quanh khiến cho có không ít người đang quan sát phải lùi về mấy chục bước để tránh bị ương cập trì ngư.

Lực trên cự chưởng cùng cự kiếm đồng thời bị triệt tiêu, không hề có một chút tàn lực nào, xem ra không ai chiếm được lợi thế.

Phi bưu khơi dậy hung tính, dậm chân một cái, lại xuất ra cự linh thần chưởng.

“Ha ha, tốt, thật là tốt quá, đánh như thế mới thống khoái chứ!” Chiến Thiên ngửa đầu cuồng tiếu, cự kiếm lại tiếp đón cự linh thần chưởng đang đánh đến.

Đây là trận đấu chỉ dùng lực lượng thuần túy, có thể xem ra được ai mạnh hơn.

Song phương nhanh chóng vượt hơn chục chiêu, mỗi lần giao kích đều khiến cho mặt đất chấn động, khiến cho tim của người xem dường như cũng muốn nhảy ra ngoài.

Một trận chiến đặc sắc, người dân của địa hạ thành đã vứt bỏ ý nghĩ đứng xem kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu ra khỏi đầu, cũng không chú ý đến thắng bại, chỉ còn lại cảm giác thưởng thức cuộc chiến của hai cao thủ.

Cự chưởng của Phì Bưu càng lúc càng lớn, phát huy đến cực hạn của hùng phác thuật, sau một lần giao kích đã đánh bật cự kiếm ra.

Độc nhãn long thấy thế thì trong long vui vẻ, song chưởng đồng thời xuất ra, nhưng ngoài dự liệu là đánh về phía bản thân mình.

Đương nhiên Phì Bưu không phải là tự tàn, hấp thu chưởng lực của cự linh thần chưởng hắn liền biến thành một con cự hung. Gầm lên một tiếng mang theo khí thế vạn quân về phía Chiến Thiên.

Đây chính là kỹ năng mạnh nhất của hùng phác thuật, thân hóa dị thú, trong nháy mắt sức lực sẽ tăng lên vài phần.

Nhưng Chiến Thiên với chiến ý cao ngất lại không hề sợ hãi, hét lên một tiếng thân hình biến hóa, thân hình vốn khôi ngô giờ lại cao thêm nửa thước, giống như là một pho tượng thiết giáp, cánh tay, ngực đều trở nên cứng rắn như đá.

Mọi người thấy thế không tự chủ được mà kinh hô:”Cuồng hóa!”

“Ha ha, quá sướng, đã lâu rồi ta không cuồng hóa!” trong lúc nói chuyện thì hắn ngồi chồm hổm xuống, hai tay cầm cự kiếm vắt ngang phía sau lưng, sau đó chém mạnh ra, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng kỹ năng không thuộc các chiêu thức cơ bản của chiến sĩ.

“Cuồng Lam!” Chiến Thiên thích thông qua các tiếng hô thể thổ lộ tâm tình của chính mình, thanh cự kiếm trong tay từ phía sau vòng ra trước, vẽ nên một hình cung 270 độ.

Phì Bưu sau khi thi triển tuyệt kỹ mạnh nhất của hùng phác thuật thì sự tự tin tăng lên nhiều, nhưng khi thấy Chiến Thiên cuồng hóa thì lại có cảm giác như bị đè nén, khí thế nhất thời giám bớt, chiêu số của song phương đều là dùng lựa hóa ra, sau khi tiếp giáp, thân hình của cự hung bỗng nhiên thu nhỏ.

Dưới sự chấn động mãnh liệt, cự kiếm đánh văng cự hùng ra xa, cự hùng rơi vào đúng thật thể của phì bửu.

Một kích này có lực rất lớn, cho dù cự hùng có kình khí hộc thể cũng khó có thể chống đỡ, Phì Bưu văng đi như một viên đạn vào trong đám đông.

Độc nhãn long cục cực kỳ ương ngạnh, chịu một đòn nghiêm trọng như thế mà vẫn đứng lên, nhưng máu tươi lại từ trong miệng chảy ra không ngừng, phế bộ cũng bị tổn thương khiế cho hắn ho khan vài tiếng:”Khụ, khụ, tiếp nào, ta còn chưa có thua, đến đây đi, để xem ngươi có thể giết được ta không!”

Người ở địa hạ thành đều có ác danh vang xa, nhưng cũng không thể thừa nhận bọn họ cũng rất cường hãn.

“Ha ha!” Chiến Thiên không ngừng thở hổn hễn, không phải là do mệt mỏi mà là do hưng phấn, cuồng huyết của cuồng chiến sĩ trong cơ thể sôi trào, hắn muốn chém đôi tất cả những người trước mắt.

Nhưng cuối cùng Chiến Thiên đã đè nén chiến ý xuống, thân thể khôi phục nguyên trạng, giải trừ trạng thái cuồng hóa, giơ tay lên, thanh cự kiếm biến mất trong hư không.

“Không, ngươi đã thua!” Chiến Thiên ngang nhiên nói:”Tất nhiên, hiện giờ ngươi không phải là đối thủ của ta, nhưng ta sẽ cho ngươi cơ hội, khi nào ngươi tiến bộ hãy đến tìm ta để khiêu chiến mà báo thù, ta sẽ chờ ngươi, bất kỳ lúc nào! Nhỡ kỹ, tên của ta là Chiến Thiên!”

Chiến Thiên vô cùng yêu thích chiến đấu, mà không phải là chiến thắng, hắn hưởng thụ chính là quá trình chiến đấu, nếu như lưu lại tính mạng của đối thủ thì sau này nếu như trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ khiến cho hắn cảm thấy thú vị hơn.

Lời nói này cực kỳ cuồng ngạo, nhưng xuất ra từ miệng của Chiến Thiên thì đó lại có hào mại chi tình nhất cổ trùng thiên, không hỗ danh là cuồng thần.

Ngay cả Phì Bưu cũng không thể không hạ tâm tình:”Hảo, ta thừa nhận thất bại, hơn nữa cũng tâm phục khẩu phục, ngươi mạnh hơn ta rất nhiều. Chiến Thiên, ta nhớ kỹ, sau khi thực lực tăng lên, ta sẽ tìm ngươi đánh một trận!”

Nói không Phì Bưu cũng nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Chiến Thiên ngửa mặt lên trời cười dài:”ha ha, địa hạ thành quả là một địa phương tốt, xem rat a thật sự muốn ở lại đây một thời gian rồi!”

Tô San cười nói:”Xem ra bắt đầu từ hôm nay, địa hạ thành sẽ rất náo nhiệt đây.”

Thành thị hắc ám và bạo lực này sau khi xuất hiện một người mà ngay cả ác nhân cũng sợ khiến cho có thêm nhiều trò hay.

Cuồng thần Chiến Thiên, một người xem chiến đấu còn quan trọng hơn tính mạng mình, hắc, thật thú vị.

Cổ Diêu trong lòng chợt động, quay sang nói với Christie:”Sư tỷ, đệ có chút việc gấp phải lập tức đi, gặp lại sau.”

Christie cười nói:”Thật sao? Thật đáng tiếc, ta cũng nên đi chấp hành nhiệm vụ mới thôi, gặp lại!”

Hai người chia tay nhau ở bạch hạc lâu, Cổ Diêu cũng không có trở về đạo tặc công hội.

Đang đi trên đường, Chiến Thiên đột nhiên chuyển vào một con hẻm nhỏ, sau khi đi một lúc, hắn dừng bước, cũng không có quay đầu lại nói:”bằng hữu, theo ta lâu như vậy hẳn là cũng đến lúc ra rồi chứ? Ta không thấy dấu đầu lòi đuôi!” từ trong bóng tối xuất hiện ra một cười, chính là Cổ Diêu, hắn không có cố gắng thu liễm khí tức hết mức nên dĩ nhiên là bị Chiến Thiên nhận ra.

“Hey, cũng không có quen mặt lắm. Có chuyện gì sao? Hình như ta cũng không có quen biết ngươi, bằng hữu?”

Cổ Diêu thản nhiên nói:”Biết hay không không quan hệ, nhưng ta có thể mang đến cho ngươi một ít tin tức mà ngươi muốn, cuồng thần Chiến Thiên!”

“Ta muốn cái gì hẳn là ngươi đã rất rõ ràng, đó chính là chiến đấu!”

Chiến ý của Chiến Thiên vừa mới hạ xuống lại bốc len, nhảy lên, cực kiếm cuồng phách:”Trước tiên hãy cho ta cảm nhận được khoái cảm của một trận chiến đi rồi có chuyện gì bàn sau!”

Trước khí thế tuyệt luân của cuồng kiếm, hơi thở của Cổ Diêu trở nên gắp hơn, còn có cảm giác hít thở không thông, thân thể như bị giam hãm vào trong bùn, di động khó khăn.

Mạnh, thật sự rất mạnh!

Lúc ở bạch hạc lâu quan chiến so với tự bản thân cảm thụ quả nhiên là có cách biệt một trời một vực, khi đứng trước mặt Chiến Thiên mới có thể cảm nhận được hắn đáng sợ đến cỡ nào, chiêu số đã đạt đến đại xảo nhược chuyết chi cảnh, trách không được Phì Bưu cũng là bại tướng dưới tay hắn.

“Ha ha, quả nhiên là một người hiếu chiến.”

Trên thực tế Cổ Diêu cũng là một người yêu thích chiến đấu, chỉ là sau khi trở thành đạo tặc thì đã thu liễm rất nhiều, bây giờ bị khí thế của Chiến Thiên làm cho hào tình dâng lên, đấu khí bính phát, nắm tay liền xuất ra một quyền lên thân cự kiếm.

Phá Thiên vốn là Vô Phong Chi Nhận, cũng không có lợi hại, nhưng người thúc dục, chủ nhân là Chiến Thiên thi

Chiến Thiên hiển nhiên là không nghĩ đến Cổ Diêu sẽ dùng quyền để đối kháng, nên hơi ngây người chút.

Kiếm quyền chưa va chạm đã phân ra, giống như có một quả lựu đạn ở giữa nổ vậy, hai người đồng thời bị lực chấn lùi lại phía sau hơn mười thước.

“Tiểu tử, ngươi là người thứ hai sử dụng quyền mà sánh ngang vói Phá Thiên của ta, thú vị, thật là thú vị, ta vốn nghĩ ngươi chỉ là một thích khách, xem rat a đã đoán sai! Ngươi quả thật là một cao thủ, ha ha ha!”

Trong tiếng cười của Chiến Thiên ẩn chứa áp lực lẫn vui mừng “không nghĩ đến vừa đặt chân đến địa hạ thành đã gặp được hai đối thủ không làm cho ta thất vọng, người sau lại mạnh hơn người trước, kỳ vọng của ta đối với địa hạ thành càng lúc càng nhiều rồi!”

Vừa rồi khi thấy đối phương dùng quyền để ngạnh kháng với kiếm của mình thì hắn đã thu lực bớt hai thành, và nghĩ là đã có thể chiếm thượng phong, nhưng Cổ Diêu đã vượt qua ngoài dự liệu của hắn. Chiến ý không cách nào áp chế được, cự kiếm trong tay lại bổ ra.

Quyền lúc trước của Cổ Diêu chính là Nguyên Tử Bạo Liệt Quyền, nhưng đã được cải tiến và linh hoạt hơn, khi công kích thì đem năng lượng được phóng thu giữ lại ở trong lòng bàn tay.

Nguyên tử bạo liệt quyền chính là chiến kỹ cơ sở, lấy sự bá đạo làm chủ, nhưng cũng khó khăn lắm mới có thể kháng trụ được một kiếm của Chiến Thiên, nên lực phản chấn mới mạnh như thế.

Song phương giao kích lần hai vẫn với thế lôi đình vạn quân, lần này Chiến Thiên không có lưu lực nên thắng nửa phần, nhưng cũng không thể chiếm được lợi thế được nhiều.

Sau đó là các lần giao chiêu thứ ba, thứ tư … đảo mắt đã vượt qua hơn mười chiêu, Chiến Thiên ngày càng phấn khởi, nhưng chính lúc này, Cổ Diêu thi triển bộ cước quỷ dị lui về phía sau.

Hắn nhận ra được, nếu như tiếp tục đánh tiếp thì Chiến Thiên sẽ hưng phấn mà cuồng hóa, đến lức đó thì sự tình sẽ khó mà giải quyết êm đẹp được.

Hắn muốn giao chiến với Chiến Thiên chỉ là vì muốn dò xét thực lực, cuồng thần quả là danh bất hư truyền.

Mặc dù mình cũng không có sử dụng toàn lực, nhưng nếu cho dù có sử dụng toàn lực sợ rằng cũng sẽ có chênh lệch. Mới vừa rồi khi Chiến Thiên chiến đấu cùng Phì Bưu, chỉ mới sử dụng nhất cấp cuồng hóa của cuồng chiến sĩ, Chiến Thiên khẳng định không chỉ có thế.

Nhưng Chiến Thiên càng mạnh thì Cổ Diêu lại càng cao hứng, hắn cần là một cường giả không phải là nhược giả!

“Hắc, ta nghĩ hay là tạm dừng ở đây!”

“Không được, tiếp tục đấu với ta vài chiêu nữa!” Chiến Thiên vốn càng đánh càng hăng say, loại cuồng nhân này tựa như là có một nguồn sức lực bị nghẽn lại trong cơ thể không thể nào phát tiết, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng thống khổ, lập tức cầm kiếm vọt đến phía Cổ Diêu.

“Ta mang đến một tin tức, sẽ làm cho ngươi cảm thấy hứng thú vô cùng, có thể cảm nhận được sự vui sướng vô cùng trong chiến đấu!”

Nghe những lời này của Cổ Diêu, Chiến Thiên dừng cước bộ, hai tay nắm cự kiếm phát run, hiển nhiên là do khống chế xúc động, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lai:”Nói đi, hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng.”

Cổ Diêu chậm rãi nói:”Trên đời này có một nơi, cao thủ vô số, hơn nữa mỗi người lại cực kỳ hiếu chiến! Cuồng thần Chiến Thiên, đối với ngươi mà nói thì nơi đó còn tuyệt vời hơn cả thiên đường!”

Chiến Thiên nghe vậy thì hai mắt sáng lên:”Là nơi nào?”

“Thất lạc đại lục!”

“Thất lạc đại lục! Đúng, đối với danh từ này chắc ngươi đã nghe qua!”

“Đương nhiên đó chính là nơi thống trị của ma tộc cường đại, đối với ta mà nói thì đó chính là thiên đường, nhưng nó ở nơi nào thì đó vẫn là một điều bí ẩn!” tay cầm cự kiếm của Chiến Thiên chợt run rẩy lên do hưng phấn:”Chẳng lẽ ngươi biết chỗ đó?”

“Không, tạm thời còn chưa biết, nhưng hiện tại ta đang tận lực điều tra, có lẽ sẽ tốn không ít sức lực! ta chỉ hy vọng, nếu như có thể tìm được thất lạc đại lục thì ngươi có thể đồng hành cùng ta!”

“Không thành vấn đề!” Chiến Thiên không hề do dự mà lập tức đáp ứng:”Ta có thể chờ, vài năm, vài chục năm, chỉ cân trước khi ta chết, bất kỳ lúc nào ngươi biết được Thất Lạc Đại Lục ở nơi nào cứ đến báo cho ta biết!”

Chiến Thiên không nghĩ đến Cổ Diêu xuất phát từ mục đích gì mà dám coi thường cấm kỵ cấp S của tông giáo tài phán sở về Thất Lạc Đại Lục, cũng không cần biết vì lý do gì mà hắn giúp cho mình, đối với hắn mà nói, trên đời này hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là chiến đấu, tìm người cường đại để chiến đấu!

“Ta sẽ ở địa hạ thành nghỉ ngơi một thời gian, sau này cách hai tháng sẽ trở về một lần, nếu có tin tức gì cứ báo cho ta biết!”

Cổ Diêu cười nói:”Không thành vấn đề, bây giờ ta phải đi điều tra về thất lạc đại lục, không thể cùng ngươi đánh một trận!”

“Nhưng trận chiến này trước sau cũng phải diễn ra, ngươi là một đối thủ thú vị, ha ha ha!”

Chiến Thiên cười lên, hắn đã tìm được mục tiêu trước mắt của mình, địa hạ thành, hiện tại chính là thiên đường của hắn.

Nhìn hắn biến mất sâu trong con hẻm, khóe miệng Cổ Diêu lộ ra một nụ cười, Ở Thất Lạc Đại Lục, tất cả sinh vật đều là khác loài muốn tìm Hàn Đan vốn là một chuyện khó khăn, có thể có được một đồng đội cường đại thì hành trình có thể sẽ thoải mái một tí.

Bất luận là có tìm được thất lại đại lục hay không thì hắn cũng phải chuẩn bị tốt.

Cuồng thần Chiến Thiên, một cuồng nhân vì chiến mà sinh, chính là đồng đội thứ nhất trên hành trình Thất Lạc Đại Lục.

Quả là một đồng đội rất tốt, hắc!

======================

Hết Quyển 9

======================