Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 6 - Chương 9: Tam chích thủ

Một kích vô thanh vô thức này chính là đặc thù của thích khách.

Hơn nửa năm học ở học viện nhưng trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi đối với lần bị đánh lén trước đó, lần đó nếu như Philip cứu viện chậm một chút thì bây giờ hắn đã không thể đứng ở thần thánh học viện, mà là đang năm yên nghĩ ngàn thu rồi.

Mặc dù không phải ai cũng là một nhẫn giả như Ngả Mã, nhưng họ cũng có đặc điểm giống như đạo tặc là ẩn nấp, nhưng chuyên nghiên cứu về các kỹ năng giết người, loại nghề nghiệp này để lại cho Cổ Diêu ấn tượng không nhỏ.

Đối với thích khách, từ trong tận đáy lòng Cổ Diêu có một cảm giác kiêng kỵ, nhưng hắn lại không thể nào biết được thích khách này là ai, từ sau khi rời khỏi thập lý trấn, Cổ Diêu tựa hồ không có kẻ thù nào.

Không đợi cho Cổ Diêu hồi phục tinh thần lại, thích khách nọ dùng chủy thủ tấn tấn công tiếp vào mặt hắn.

Thực lực của Cổ Diêu không tính là mạnh mẽ, khoảng cách so với cao thủ bình thường có chênh lệch không ít, nhưng tính ra thì cũng đã đạt đến hàng ngũ nhất lưu cao thủ, trong lúc chỉ mành treo chuông, cơ hồ là theo bản năng hắn ngửa mặt ra sau, cả thân thể tạo thành tư thế thiết bản kiều, khó khăn né tránh một chiêu, nhưng lại cảm giác được hàn ý của thanh chủy thủ.

Nếu như chậm hơn một điểm vậy thì hậu quả thật không thể tưởng nổi!

Thích khách công kích không hoa lệ nhưng lại vô cùng hữu hiệu.

Một kích thất bại, trong mắt hắc ảnh khó có thể che giấu kinh ngạc.

Cổ Diêu khẩn cấp dựng đứng thân hình lên lùi ra xa, nhưng hắc ảnh vẫn như quỷ mị bay đến phía sau.

Cổ Diêu hoảng sợ không thôi, thích khách trước nay đều rút đi sau lần công kích đầu tiên cho dù có thành công hay không, nhưng người này lại liên tục tấn công không dứt, người đánh lén rõ ràng là một thích khách cao cấp.

Loại công kích này làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, đừng nói là đánh trả, với công phu của Cổ Diêu thì đừng nghĩ đến chuyện đó, hắn chỉ có thể dùng toàn lực để né tránh.

Làm hắn sốt ruột nhất chính là Hàn Đan cũng không có cầu cứu, mà là vẫn yên lặng không nhúc nhích.

Cổ Diêu âm thầm kêu khổm trong thời khắc quan trọng lien quan đến tính mạng hắn đành phải dùng đến tiêu dao du.

Đây chính là môn khinh công độc môn của tiêu dao môn, nhưng lần này lại giống như là mất đi tác dụng, thân hình của Cổ Diêu tại không trung biến ảo không biết bao nhiêu lần, biến chuyển không theo quy tắc, có thể nói là biến ảo khó lường, và đã lợi dụng đế tất cả khả năng có thể tận dụng được ở trong rừng, kể cả địa hình, cây cỏ, tảng đá, đem cả những bản lãnh mới tiếp thu được trong thiên ma quyết ra phối hợp với tiêu dao vô ảnh cố gắng thoát khỏi sự dây dưa của hắc ảnh nhưng cuơi cùng vẫn là tốn công vô ích.

Hắc ảnh nọ tựa như là cái đuôi của hắn vậy, cứ bám lấy phía sau.

Một đuổi một chạy, hai người cùng đem khinh công thân pháp biến hóa phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, nếu có ai nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ cho rằng đây chính là cuộc quyết đấu của hai vị nhất lưu cao thủ, nhưng trên thực tế thì chỉ có một người đạt tiêu chuẩn đó mà thôi.

Đối với thích khách, Cổ Diêu yếu hơn rất nhiều, dưới sự đuổi bám kích liệt, cuối cùng sức lực hắn tiêu hao gần hết, động tác chậm lại, thân pháp không còn linh hoạt như trước.

Nếu như trong mắt người bình thường thì một vài hành động sai lầm của Cổ Diêu cũng không đáng gì nhưng trong mắt cao thủ mà nói thì nó lại là một điểm chết người.

Khi hắc ảnh kia bắt kịp hắn thì hàn quang của chủy thủ chợt tăng lên nhiều, đâm đến Cổ Diêu.

Nhưng vào lúc này, Cổ Diêu vốn giống như mọt con chuột đang chạy trốn ánh nắng đột nhiên quay người lại, phản đòn.

Lấy trứng chọi đá!

Chủy thủ của hắc ảnh kia không chút do dự tiếp tục đâm đến, nếu so về thực lực thì hắn tuyệt đối chiếm thượng phong.

Hắn đột nhiên hoa mắt, nắm tay của đối phương mất đi bóng dáng, lần nữa xuất hiện thì lại đang hướng về mi tâm của mình, hoàn toàn bỏ qua uy hiếp của thanh chủy thủ.

Việc này xảy ra vô cùng bất ngờ, sau cơn ngạc nhiên, hắc ảnh hiểu rõ ý đồ của Cổ Diêu, hắn hoàn toàn không muốn liều mạng, mà là muốn lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.

Trên thực tế thì hắn đoán cũng không sai, trước mặt một đối thủ đáng sợ như thế thì Cổ Diêu chỉ có lấy mệnh ra đặt cược mới có khả năng làm cho đối phương bỏ qua công kích, có được cơ hội sống sót.

Thực lực của đối phương cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, nhưng cho dù là cao thủ thì mi tâm cũng là nơi không thể dễ dàng để bị công kích được.

Đương nhiên hắc ảnh cũng không có khả năng để đến việc mình phải chết, nhưng Cổ Diêu đã không còn lựa chọn.

“Pa!”

Lưỡng quyền của Cổ Diêu đều bị hai bàn tay của hắc ảnh chặn lại mà chủy thủ của hắc ảnh cũng đã đến trước yết hầu của hắn.

Hai tay đỡ lấy lưỡng quyền của mình mà còn có thể nắm lấy chủy thủ, vậy hắc ảnh này có đến ba tay!?

Đương nhiên không phải là có bat ay mà là do tốc độ siêu nhanh tạo thành, nhưng đây không phải chỉ là hư ảnh mà hoàn toàn có ẩn chức năng lực.

Hàn ý bức người chạm đến yết hầu của Cổ Diêu, Cổ Diêu khẽ cắn môi chỉ có thể chờ chết!

Chỉ là tử thần cũng không đến uống trà với hắn, ngay cả hàn ý của thanh chủy thủ cũng biến mất, tiếp đó bên cạnh truyền đến một tràng cười:”Hà hà, hảo đồ nhi, đã lâu không gặp!”

Thanh âm này có chút quen thuộc, khẩu hí này có chút quen thuộc, cách xưng hô này có chút quen thuộc?

“Sư phụ!?” Cổ Diêu mở to hai mắt.

Hắc ảnh tháo khăn che mặt ra, một khuôn mặt trông rất là đê tiện hiện ra, không phải Philip thì còn ai chứ?

Ở thần thánh học viện chờ hơn nửa năm, liên tục tạo ra các ký hiệu, nhưng vẫn không có tăm hơi của Philip, cuối cùng thì lão cũng xuất hiện nhưng không ngờ phương thức gặp mặt này lại khiến cho người khác khó có thể mà tưởng tượng được, Philip không ngờ lại có hành động như một kẻ tập kích.

Cổ Diêu vừa vui mừng vừa sợ hãi lại có nghi hoặc:”Sư phụ, người làm gì thế?”

“Kiểm tra!” Philip cười nói:”Ngày hôm qua ta mới biết nhà ngươi đang ở thần thánh học viện, muốn xem xem trong khoảng thời gian này ngươi có mải mê tu luyện các công pháp khác mà bỏ bê tiêu dao vô ảnh khong thôi, nên mới cố ý thử ngươi một chút, kết quả làm cho ta rất là hài lòng, hảo đồ nhi ngươi không làm cho vi sư thất vọng!”

Cổ Diêu trong lòng đầy nghi vấn, đến tột cùng là trong thời gian qua đã đi đâu, tại sao Philip lâu như vậy mới đến.

Nhưng chưa kip đặt câu hỏi thì hắn tựa hồ như nhìn thấy thứ gì đó rất là kinh khủng, chỉ vào sau lưng Philip, thanh âm run rẩy:”Nàng, nàng …”

Cổ Diêu nhìn thấy một bóng dáng, nhưng cũng không phải là một bóng dáng đơn giản phải nói là một người từ trong chiếc bóng chui ra, tình cảnh quỷ dị.

Chính là một Nhẫn Giả đáng sợ - Ngả Mã!