Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 6 - Chương 6: Nữ đồng

Ban đêm, trong sân huấn luyện của Thần Thánh Học Viện, có một thanh âm không hề hài hòa liên tục truyền ra.

“Tiểu tử thúi! Đồ lưu manh! Vô Lại! Sắc Lang thúi! Sắc Lang thúi …” <@gặp tiểu đệ thì phải chửi thế này mới hay – đệ tiện, bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ, khốn nạn, mất nết, ngậm nước miếng phun người, biến thái …>

Một thiếu nữ xinh đẹp với một mái tóc dài màu đỏ, đang nghiến răng nghiến lợi điên cuồng chửi mắng, hận không thể đem tất cả các từ ngữ độc địa mà chửi ra, đôi tay cũng không nhàn rỗi, các loại ám khí đủ hình dáng bay ra liên tục, phi đao, tụ tiễn, thập tự phiêu, mai hoa châm, thiết tật lêm tang môn đinh …

Bia ngắm đã sớm biến thành con nhím nhưng hồng phát nữ hài vẫn không chịu bỏ qua, vẫn cứ liên tục phóng ám khí , nhìn qua không giống như luyện tập mà giống trút giận hơn.

Nữ hài này dĩ nhiên chính là Đông Phương Lộ rồi, xế chiều ngày hôm nay nàng bị Cổ Diêu kích cho phát điên lên, một cục nghẹn trong lòng, dù làm thế nào cũng không tan được.

Những người khác trong sân đều tránh xa chỗ đó ra. Không ai biết rõ tại sao ngày thường Đông Phương Lộ tiểu thư dù cho có phát hỏa cũng không giống như hôm nay, cứ như là mới tiếp thêm thuốc nổ vào người vậy, tính mạng quan trọng, trong cơn thịnh nộ của Đông Phương Lộ tốt nhất là nên tránh xa xa ra, đừng nên đến gần để tránh “Ương Cập Trì Ngư”. <@xuất phát từ câu “Thành môn thất hoả, ương cập trì ngư” nghĩa là “Cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá”

Chẳng biết tự bao giờ, chẳng biết ở nơi đâu, nhưng trong dân gian vẫn truyền tụng một sự kiện dường như đích thực, ấy là ở một thành luỹ nào đó, bỗng nhiên bị hoả hoạn, nhà cửa, thành quách bốc cháy rừng rực. May mắn thay, xung quanh thành là những ao chứa đầy nước. Thế là người đến chữa cháy đã múc nước từ ao đổ vào đám lửa. Khi những ngọn lửa quái ác được dập tắt thì các ao hồ cũng cạn nước, cá tôm đều phải nằm phơi mình. Người đến chữa cháy, rồi người đi đường đổ xuống ao bắt cá. Các chú cá vì cháy thành mà bị vạ lây là như vậy!>

“Hô, hô, hô …” bộ ngực sữa của Đông Phương Lộ phập phồng, cũng không phải vì mệt, phóng ra nhiều ám khí như vậy nhưng đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nàng vốn là tức đến cực điểm, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ phải chịu uất ức như lần này.

“Đến tột cùng là ai đã làm cho Đông Phương Lộ tiểu thư của chúng ta phải tức giận đến như vậy đây?”

Vào thời khắc vô cùng khác thường này lại dám giỡn với vuốt hổ, nhưng Đông Phương Lộ lại không có phát hỏa mà kinh ngạc nói:”Tiểu Tình?”

“Lộ Lộ, ngươi sao rồi?” Đoan Mộc Tình đi đến bên cạnh Đông Phương Lộ.

Đông Phương Lộ nghe xong thì lại tức khí:”Đừng nhắc nữa, ta không muốn nhắc lại chuyện này, được rồi, Tiểu Tình, ngươi sao lại biết ta ở chỗ này?”

Đoan Mộc Tình cười nói:”Ta đến túc xá tìm nhưng bạn cùng phòng của ngươi lại nói là ngươi đã đi ra ngoài, vì vậy ta mới đến sân huấn luyện thử thời vận, may mắn là tìm được.”

Có lẽ là có được tự do, cũng có thể là do được ở chúng với bạn hữu nên tâm tình của Đoan Mộc Tình tốt hơn rất nhiều, không có trầm mặc rầu rĩ như một đoạn thời gian trước.

Nhìn thấy Đoan Mộc Tình, tâm tình của Đông Phương Lộ tốt hơn một chút:”Tiểu Tình, ngươi tới tìm ta có chuyện gì không?”

Đoan Mộc Tình gật đầu:”Ta muốn nhờ ngươi một việc.”

“Đừng có nói nhờ vả khó nghe như vậy chứ, giữa chúng ta còn cần phải khách khí như vậy nữa sao? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”

“Nghe nói, Ái Lặc Bối Lạp quản lý nhân sự vốn là thân nhân của ngươi?”

“Đúng, đó là biểu cô của ta.”

“Nếu vậy thì ngươi có thể nhờ nàng giúp ta tìm tư liệu của một vị học viên trong học viện không?”

“Tra tư liệu?”

“Đúng”, Đoan Mộc Tình nói đến đây thì đột nhiên trên mặt có chút khó khăn nói:”Vị đệ tử kia có tên gọi là Cổ Diêu, vốn là học viên của võ áo tự do hệ, năm nhất ban chín.”

“Nam sinh?” Đông Phương Lộ rất là ngạc nhiên, trong ấn tượng của nàng, trừ những người của gia tộc ra, thì nam tử quen biết với Đoan Mộc Tình vốn rất ít.

“Uh”, Đoan Mộc Tình gật đầu, khuôn mặt xinh xắn của nàng có chút đỏ lên.

Đông Phương Lộ thấy thế thì càng hồ nghi, xem bộ dáng của Tiểu Tình thế kia thì chắc là có quan hệ không bình thường với cái tên gọi là “Cổ Diêu” kia rồi.

“Thật ra ngươi cũng đã gặp qua người đó rồi” Đoan Mộc Tình bổ sung:”Chính là người mà ta đã gặp ở đại môn vào ngày đầu tiên đến học viện.”

“Cái gì, tên tiểu tử thúi đó?” Đông Phương Lộ cơ hồ không thể tin vào lỗ tai của mình được.

Đoan Mộc Tình cau mày nói:”Hắn làm sao?”

Vừa nói đến đó Đông Phương Lộ lập tức nổi trận lôi đình:”Chính là tên tiểu tử thúi đó, xế chiều hôm nay đã nói ta là Nội Tiết Mất Cân Đối!”

Lời vừa ra khỏi miệnh thì Đông Phương Lộ đột nhiên phát giác có điểm bất ổn, liền bối rối cải chính:”Ý ta là, hắn chọc cho ta tức giận, cũng không phải là tức giận!”

“Nội Tiết Mất Cân Đối?” Đoan Mộc Tình không nhịn được khẽ cười, dùng tay che đôi môi xinh đẹp của mình lại mà cười, cái danh từ mới mẻ độc đáo này làm cho nàng cảm thấy rất là thú vị, nhất là lại từ trong miệng của Đông Phương Lộ nói ra, nàng luôn làm cho người khác nhức đầu mới đúng, lần này sao lại trái ngược?

Khuôn mặt xinh xắn của Đông Phương Lộ nóng rần lên, cắn răng:”Tiểu Tình, ta đang tức muốn chết đây mà ngươi lại cười!”

Đoan Mộc Tình phải cố gắng lắm mới nhịn cười được, nhưng lại cảm thấy rất là khó chịu:”Hắn sao lại chọc giận ngươi?”

“Một lời khó nói hết!” Đông Phương Lộ nổi trận lôi đình, không trả lời mà hỏi ngược lại:”Tiểu Tình chẳng lẽ ngươi biết hắn? Vào hôm đó ta đã có cảm giác kỳ quái rồi.”

Đoan Mộc Tình khó nói:”Cái .. này …”

Không đợi nàng trả lời Đông Phương Lộ đã nói:”Tiểu Tình mặc kệ là thế nào, loại người thô tục, hạ lưu, thấp kém, không có phẩm cách, sắc lang, vô lại kiêm lưu manh! Ngươi tốt nhất là ít tiếp xúc, không tuyệt đối đừng tiếp xúc với hắn!” Đông Phương Lộ cứ như là một cái máy đem hết tất cả những từ ngữ xấu xa nhất gán cho Cổ Diêu, hận không thể bổ sung thêm câu hắn là chó điên, tới gần là sẽ bị cắn.

Đoan Mộc Tình thử dò xét nói:”Chẳng lẽ hắn đã phi lễ với ngươi?”

“Trừ khi hắn có gan báo!” Đông Phương Lộ hừ một tiếng:”Nhưng đừng quên, Tiểu Tình, ngày đó tại đại môn của học viện, lúc ngươi đến gần tên tiểu tử đó thì hắn lại nhìn cằm chằm vào bộ ngực của ngươi, lúc ấy ngươi đang trong tâm trạng không tốt nên không để ý nhưng ta lúc ấy lại chú ý rát rõ, tuyệt đối không sai được, không cần phải hoài nghi, hắn chính là một tên Vô Sỉ!”

“Phải không?” Đoan Mộc Tình cúi đầu, nhìn vào sợi dây chuyền mộc mị trên ngực mình, chợt nghĩ đến một ai đó.

Đông Phương Lộ đang chửi một cách thống khoái bỗng nhiên cảm nhận có điều khác lạ, nàng liền chú ý đến thanh quang nhu hòa xinh đẹp trên ngực của Đoan Mộc Tình, hâm mộ nói:”Đây chính là tinh hạch của mộc tinh sao? Thật là đẹp! Hình như trước kia ngươi không có đeo nó, trước khi đến học viện gia tộc đã giao cho ngươi sao?”

“Không phải, là do một bằng hữu tặng ta.” Đoan Mộc Tình nhẹ nhàng vuốt ve vật chí bảo mà bất kỳ một người tu luyện mộc hệ nào cũng mơ tưởng đến, mộc nguyên tố tinh khiết nhè nhẹ tiến vào cơ thể theo bàn tay ngọc của nàng, làm cho nàng có cảm giác dễ chịu, sinh ra cảm giác thân thiết.

Nó không có lúc nào là không tự hấp thu mộc nguyên tố trong không gian, một phần lớn tập trung bên ngoài cơ thể của chủ nhân, một nguyên tố xung quanh dày đặc hơn so với bình thường, làm cho người tu luyện mộc hệ giống như cá gặp nước, dễ dàng nâng cao tốc độ tu luyện.

“Bằng hữu tặng?” Đông Phương Lộ ngạc nhiên không thôi, là loại bằng hữu quan hệ mật thiết đến mức nào mà lại đem tặng cho người khác loại tuyệt thế kỳ bảo này? Thân ảnh của Cổ Diêu đột nhiên hiện lên trong đầu của nàng, nhưng Đông Phương Lộ nhanh chóng chối bỏ cái ý nghĩ hoang đường này, điều đó không có khả năng, tên tiểu tử thúi kia chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi, làm sao mà có thể có được một vật trân quý ngàn vàng khó mua được thế này?

“Bất kể là lý do gì, giúp ta tra đi mà lộ lộ.”

Nghe Đoan Mộc Tình nói thế, Đông Phương Lộ tức thiếu điều muốn chết, nàng đã nói đến thế rồi mà sao Tiểu TÌnh lại cố chấp như thế này?

Đông Phương Lộ nghiêm mặt, tức giận nói:”Không được, ta có thể giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì nhưng chỉ có việc này là không được, nếu như chuyện gì có lien quan đến tên tiểu tặc kia thì không cần phải bàn!”

“Coi như là vì ta đi được không?”

“Không được là không được!”

“Đừng như vậy mà, xin ngươi đó, Lộ Lộ …” Đoan Mộc Tình giống như là đang van nài Đông Phương Lộ, nàng vốn hiểu rõ tính tình của người bạn tốt này.

Đông Phương Lộ vốn là một cô gái ngang nghạnh, nhưng lại không hề chịu nổi sự cầu xin của người khác, dưới sự van nài của Đoan Mộc Tình cuối cùng cũng mềm lòng, nhưng ngoài miệng vẫn còn ngang ngạnh nói:”Tiểu Tình, tên tiểu tử thúi đó nửa điểm tốt cũng không có, mà những phẩm chất tệ hại lại có một đống lớn, ngươi sao lại cảm thấy hứng thú với hắn?”

Đoan Mộc Tình nghe thế biết Đông Phương Lộ đã mềm lòng, trong lòng mừng thầm:”Không có gì, chỉ là hắn có vài điểm giống với một người mà ta quen thôi!”

“Khẳng định chỉ là giống mà thôi, ngươi làm sao có thể quen một tên có nhân phẩm kém như thế chứ!”

“Lộ Lộ, ngươi đáp ứng rồi!”

Đông Phương Lộ ngượng ngùng nói:”Quên đi, Quên đi, ta sẽ đi thăm dò, để cho ngươi hoàn toàn tiêu biến hết hy vọng!”

“Thật tốt quá, Lộ Lộ, ta yêu ngươi chết mất!” Đoan Mộc Tình trong lúc cao hứng ôm lấy Đông Phương Lộ hung hăng hôn lên mặt nàng một cái.

“A, A, hù chết ta mà!” Đông Phương Lộ vuốt khuôn mặt xinh xắn của mình, lông tức đều đã dựng đứng lên:”Nếu để cho người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ tưởng chúng ta là đồng tính luyến ái!”

Nàng đột nhiên tỉnh ra, trong sân huấn luyện, vẫn còn có nhiều người khác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ phía xa có một lượng lớn người đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mình và Đoan Mộc Tình.

Hi vị đại mỹ nữ ở đây, tự nhiên là phải hết sức gây chú ý rồi, mặc dù ngườ khác không nghe được hai nàng nói cái gì nhưng vẫn quan sát hành động của hai người, nên hành động vừa rồi dĩ nhiên là đã lọt vào trong tầm mắt của họ.

Đông Phương Lộ cảm thấy choáng voáng, phiền toái rồi đây.

Ngày kế, trong Thần Thánh Học Viện truyền ra một tin tức chấn động – Đoan Mộc Tình và Đông Phương Lộ chính là môt đôi nữ đồng …

=========

Hôm qua quăng hết roài mới dịch dc có 1 bi thôi!